Liễu Chỉ tức giận nhìn Linh Bối, cô ta cũng không biết bị sao. 

Vừa nhìn thấy Linh Bối này thì tức không chỗ xả. 

Trên người có một cỗ tà hỏa bốc thẳng lên đầu. 

Liễu Chỉ hừ mạnh một tiếng, nói: “Vậy cô đợi đi. Đợi tới khi Cửu minh chủ muốn gặp cô. Đương nhiên sẽ cho người liên hệ với cô. Bây giờ cô đi theo tôi, tôi tìm một chỗ ở cho cô, vạch rõ phạm vi sinh hoạt của cô. Nếu có có hành vi không đúng, tôi bảo đảm cô không thể ra khỏi nước Nghi!” 

Linh Bối nhìn dáng vẻ này của Liễu Chỉ, đầu tiên là sững người. 

Sau đó cô ta cười thành tiếng. 

Linh Bối chỉ vào Liễu Chỉ nói: "Cô gái, cô không phải cũng thích Cửu Thiên chứ. Có địch ý lớn như vậy với tôi, xem ra Cửu Thiên nhà tôi thật sự người gặp người yêu. Chỉ đáng tiếc, anh ấy không có số đa tình, cũng không tới lượt cô!” 

Liễu Chỉ bỗng bị chọc tức xanh mặt, suýt nữa muốn ra tay. 

Nhưng thời khắc mấu chốt, cô ta vẫn nhịn. 

Linh Bối nói tiếp: “Bỏ đi. Thuyền tới đâu cầu tự thẳng. Cô nói phải làm sao thì làm thế đi. Nhưng tôi nói cho cô biết, tôi nhất định phải gặp Cửu Thiên!” 

Dứt lời, Linh Bối lắc người, đi về phía ngoài. 

Liễu Chỉ nói với Nha Đầu và Lương Long: “Đi thông báo cho đám người Phùng lão và Lư đại sư, đi mau!” 

Nha Đầu và Lương Long gật đầu liên tục, sau đó chạy đi. 

Linh Bối thấy cảnh này, cười nói: “Kêu hai đứa nhóc đi báo tin, cô cũng không sợ chúng nói sai à?” 

Liễu Chỉ nói: “Chúng không biết nói chuyện nữa cũng biết nói chuyện hơn cô!” 

Linh Bối hừ một tiếng, nói: “Mồm miệng sắc bén. Như này sao gả đi được!” 

Liễu Chỉ bị chọc tức tới mức thầm nghiến răng, hận không thể đánh Linh Bối ngay bây giờ. 

Không tới một canh giờ, lập tức trong cả nước Nghi, tất cả người quen biết Cửu Thiên đều biết Linh Bối đã tới. 

Đối với Linh Bối, có một số người từng nghe nói, mà một số người khác thì thể hiện hoàn toàn chưa từng nghe nói. 

Ví dụ như Phùng lão, ví dụ như Lư đại sư. 

Hoàn toàn không biết Linh Bối này rốt cuộc có lai lịch gì. 

Nghe người khác nói một chút, cũng không đoán được tình hình rất cuộc như nào. 

Hết cách, chỉ có thể tăng cường phòng vệ, sắp xếp Linh Bối trước đã. 

Sau đó thì phái người ra bên ngoài hư không chờ đợi. 

Nhất định phải đợi được Cửu Thiên trở về, để Cửu minh chủ lập tức biết tình hình trong nước Nghi. 

Lại qua ba ngày, cuối cùng trong hư không có phi thuyền xuất hiện. 

Không phải người khác, chính là đám người Cửu Thiên cuối cùng cũng trở về. 

Từ xa nhìn thấy nước Nghi xuất hiện trong tầm mắt, đám người Hàn Liên sư huynh đều thở phào. 

“Cuối cùng cũng trở về rồi, chặng đường này thật vất vả. Cửu Thiên sư đệ, đệ nói xem chuyến đi tới nước Thần của chúng ta có tính là lưu danh sử sách không?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Chắc chắn là có, nhất là Hàn Liên sư huynh, chắc chắn sẽ nổi danh khắp tứ giới!” 

Hàn Liên sư huynh vui vẻ vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Tốt, tốt, tốt. Cửu Thiên sư đệ, huynh thích người thích nói thật như đệ!” 

Đám người đại sư huynh đều có vẻ mặt khinh bỉ liếc nhìn Hàn Liên. 

Phi thuyền dần dần tới gần. Từ đằng xa, Cửu Thiên nhìn thấy ở bên ngoài hư không có một vài phi thuyền, hình như là cảnh giới lại giống như tìm kiếm cái gì đó. 

Vừa nhìn thấy phi thuyền của đám người Cửu Thiên xuất hiện, những phi thuyền này lập tức tới gần. 

Từ xa, bọn họ đã bắt đầu hô: “Cửu minh chủ, là Cửu minh chủ trở về rồi sao?” 

Nam Cung Lệ kéo Mục Khả, ghé lên nói: “Aiya. Còn có người đặc biệt nghênh đón chúng ta nữa à. Không tệ, không tệ!” 

Cửu Thiên đanh giọng nói: “Là tôi!” 

Phi thuyền nhanh chóng lại gần, sau đó một võ giả đột nhiên từ trong phi thuyền nhảy lên. Hắn ta đáp ở trước mặt Cửu Thiên, sau đó cúi người hành lễ: “Cửu minh chủ, ngài cuối cùng cũng trở về rồi!” 

Cửu Thiên nói: “Sao hả? nước Nghi xảy ra chuyện gì à?” 

Võ giả đáp: “Không có. Nhưng đám người Lư đại sư, Phùng lão đã đợi có hơi sốt ruột rồi.” 

Cửu Thiên nói: “Không cần vội, chúng ta không phải đã quay về rồi hay sao? Đi thôi, đi vào rồi nói!” 

Trên mặt nở nụ cười khẽ, Cửu Thiên khẽ xua tay. 

Từ sau khi Thập Tam bị trọng thương hôn mê sâu, khoảng thời gian này, trên mặt Cửu Thiên chưa từng có mỉm cười. 

Hôm nay, cuối cùng cũng về tới nước Nghi, Cửu Thiên nở nụ cười thư thái. 

Võ giả hình như còn có chuyện muốn báo cáo, khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Cửu minh chủ, thuộc hạ còn có một chuyện muốn báo cáo. 

Cửu Thiên nhíu mày, nói: “Còn có chuyện ư? Nói đi, chuyện gì?” 

Võ giả nói: “Có một cô gái tự xưng là Linh Bối cũng đã tới nước Nghi, nói muốn gặp ngài. Hai vị đại sư không dám đuổi cô ta đi, bây giờ cô ta vẫn ở trong nước Nghi, đợi triệu kiến của ngài.” 

“Linh Bối?” 

Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính, đại sư huynh, Huyễn Tầm và đám người Nam Cung Lệ đều sửng sốt thốt lên. 

Cửu Thiên há to miệng. 

Sau đó, khóe miệng Cửu Thiên nở nụ cười nồng đậm, lạnh nhạt nói: “Biết rồi.” 

Biểu cảm bình tĩnh này của Cửu Thiên khiến đám người Hàn Liên sư huynh khó thể hiểu được. 

Hàn Liên nói: “Cửu Thiên sư đệ, Linh Bối đó, đệ phải biết rõ, Linh Bối tới rồi. Cô ta lại tới gây rắc rối rồi! Đệ có cần tránh mặt không?” 

Đại sư huynh trực tiếp nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể gặp. Cửu Thiên sư đệ, đệ tuyệt đối không thể gặp Linh Bối này. Bây giờ cô ta là địch hay bạn còn không biết. Rất có khả năng sẽ cho đệ một kiếm nữa. Không bằng như vậy, đệ để bọn ta đi gặp cô ta. Bọn ta chắc chắn là Linh Bối thật sự trở về rồi thông báo cho đệ cũng không muộn!” 

Sở Chính nói: “Cách này của đại sư huynh hay. Cửu Thiên sư đệ, đệ phải tin bọn ta. Bây giờ đệ có thương thế trên người. Một là không nên làm loạn tâm cảnh, hai là không thể thật sự giao với cô ta. Huynh biết đệ chắc chắn không ra tay được với cô ta. 

“Cửu Thiên sư đệ... 

Nói không chừng, Sở Trực sư huynh cũng muốn khuyên Cửu Thiên nhưng lại bị Cửu Thiên giơ tay ngăn lại. 

Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Các sư huynh, đừng lo lắng như thế. Chỉ là Linh Bối tới mà thôi! Không phải Phong Thiên - tông chủ của ma tu tới. Yên tâm đi, đệ có chừng mực. Đệ cũng biết rõ Linh Bối chắc chắn sẽ tới tìm đệ. Thật ra đệ đợi Linh Bối đã rất lâu rồi!” 

Thấy Cửu Thiên bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến các sư huynh không biết nói gì mới được. 

Đám người Nam Cung Lệ ở xung quanh cũng không biết khuyên thế nào, bọn họ biết về Linh Bối quá ít. 

Sợ nói sai, không bằng không nói! 

“Đi thôi, về thôi!” 

Khế phất tay, võ giả đằng trước lùi xuống, phi thuyền của đám người Cửu Thiên từ từ bay về phía nước Nghi. 

Trong đầu Cửu Thiên có đủ các loại ý nghĩ, đối với việc Linh Bối tới, hắn thật sự không kinh ngạc nhưng vui mừng. Điều duy nhất khiến Cửu Thiên có chút kinh ngạc là Linh Bối vậy mà có thể tới nhanh như vậy. Xem ra bản lĩnh của Linh Bối không nhỏ! 

Khi Cửu Thiên đang khen, trong hư không bên ngoài nước Nghi bỗng xuất hiện một nhóm phi thuyền. 

Nhóm phi thuyền đó xuất hiện rất đột ngột, nhưng nhìn dáng vẻ hình như không phải phi thuyền của ma tu. 

eyJpdiI6ImdKbFlrRmlrcDBmTDlRbTBMRlJrMVE9PSIsInZhbHVlIjoiSHBDNWNPT0o5eEF2OFVYUFhVcVBLdXBpVHR0NmRVaklNTThhdnJmWHpHSFBmcktvSCtTS1hrU2ZIN0kxXC91MWtSY0JqMGMyanBZXC8wQ1A2QmlBNm9nS0RuS2tZZ3cwaHkyNTZnTFFzUDNaVVJmTklnbHhMMVZlemx5cFlrSGlxWVZuK2VcL09HVmdJd054WW9zdVlBVFBzZVJZUURXMnl2N3ZwZE8xbG9EUmxpY1F6YWhjczQ0YmIrMitOK2lGWXpXSlRjemVab2pDZm1Xd1ZsRkVlWFRDUT09IiwibWFjIjoiZDU0MjFkZTRlZjBkODM1NzU2MTc0YjM1MTIwNDJlMjBiMGZlYzM2M2IwOTM4ZTdjNTg5OGY3NDU4MDY5ZmQ3ZSJ9
eyJpdiI6InJtdTFNRFduWis1eDliaWk1dm5hNFE9PSIsInZhbHVlIjoiTDlUZGllXC9hTzdBMENcL25xd2l6NVwvMkI3a2Y2N3RXV2VPYVdLQ3BDT3JWVUdIRlBTYUlDdlVjeHpsalloSDRmWHg0WFV4UTJ2cEpGd3dOaEVuOEZ2elpobmhMSnRIR1ZXVXBDXC8xSGhrWXBFM2I0OGxJZmVQa2VpVjdoMGxIV1FlUEF3bFpqK3pZUXpSRnBYODhXbkhReVJIMEJYUWFHSmowQ0pDVEdVSXJXSjE1SlJHSmRoTmYrXC9EZThJZXcyUWdkZnlRbVlWWDJEYXZLbkxZSld3WCtxWDVndHZNZWQ2UUxtclA5U3lnUEY2MDhuUUtnaU5lKytWQ3MySUozM2dyIiwibWFjIjoiNzhlNjkwOGNiODU5NDEwZWQ3MmYxNDMyZDI1NDhlZjQyNmQyZDlmMzY0MGMyODNjODQ2NTFjMDZjM2MwZjdhYSJ9

Đám người lập tức nhìn về phía đó, lập tức một nhóm phi thuyền tự dưng xuất hiện đập vào mắt.

Ads
';
Advertisement
x