Giọng nói của Đông Cẩm rất lớn, Cửu Thiên đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi ở trong phòng cũng nghe thấy rõ ràng.
Huyễn Tầm cũng nghe thấy tiếng của Đông Cẩm, cười nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, có người muốn bái cậu là sư phụ, cậu có nhận hay không?”
Cửu Thiên mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Hắn thật sự không rảnh thu nhận đệ tử.
Lúc đầu khi thu nhận Lâm Vĩnh Sương, cũng chỉ do Lâm Vĩnh Sương có chút mờ ám với Thập Tam.
Hắn nể mặt Thập Tam, lúc này mới nhận đệ tử ký danh.
Bây giờ, Đông Cẩm này, nói không chừng tuổi tác còn lớn hơn hẳn.
Tuy con đường tu luyện, ai thực lực cao hơn thì đứng trước.
Nhưng trong lòng Cửu Thiên lại cảm thấy có chút không ổn.
Hơn nữa, tu luyện của hắn cũng là dựa vào rất nhiều cơ duyên mới leo tới được như hiện nay.
Bảo hắn dạy đồ đệ, hắn thật sự cảm thấy không phù hợp lắm.
Ở bên ngoài, đám người Hàn Liên đều đi vào.
Hàn Liên đanh giọng cười nói: “Cửu Thiên sư đệ, bên ngoài có một người muốn bái sư. Ha ha, sư đệ của nhà huynh cũng sắp làm sư phụ rồi, vậy huynh cũng tính là sư bá rồi!”
Nam Cung Lê cuối cùng đánh giá Đông Cẩm vài lần, mỉm cười lắc đầu.
Cửu Thiên ở trong phòng lạnh nhạt nói: “Đông Cẩm, giữa chúng ta coi như bạn bè là được. Bái sư thì không cần thiết. Tôi cũng không biết mình có thể dạy anh cái gì. Nếu anh thật sự muốn tìm một sư phụ tốt, tôi có thể giới thiệu mấy cường giả thế hệ trước cho anh. Bọn họ có kinh nghiệm hơn tôi, cũng biết dạy đồ đệ”
Lời của Cửu Thiên nói rất chân thành.
Nhưng Đông Cẩm dường như quyết tâm chỉ muốn bái Cửu Thiên làm sư phụ.
Hắn ta quỳ ở đó, nghiến chặt hàm răng, nước mắt chảy dài nói: “Người khác không cứu nước Thần chúng tôi. Người khác cũng không giúp tôi báo thù, giết chết Ngọc ma thánh. Cửu Thiên sư phụ, tôi biết ngài là cao nhân cái thế, tu vi thông thiên, không muốn dễ dàng nhận đồ đệ. Tôi cũng biết tôi rất ngốc, thiên phú của tôi bình thường, tu vi càng tệ. Nhưng tôi bảo đảm, tôi chỉ cần không chết thì sẽ luôn liều mạng tu luyện. Tôi sẽ không làm ngài thất vọng. Có một ngày, tôi sẽ tự tay giết vào đại bản doanh của ma tu. Báo thù cho tất cả người thân bạn bè đã chết của tôi. Nước Thần hiện nay cũng chỉ còn một mình tôi là người bình thường. Cầu xin sư phụ thu giữ!”
Đông Cẩm quỳ phục dưới đất, nước mắt làm ướt ngưỡng cửa.
Đại sư huynh thở dài nói: “Cái khác không nói, người này ngược lại chân thành. Cửu Thiên sư đệ, nhận được thì nhận đi. Đồ đệ sớm muộn gì cũng phải thu nhận. Tre già măng mọc, truyền thừa phải có người kế thừa, vạn thế mới thái bình”
Cửu Thiên cười khổ nói lên tiếng, hắn vẫn không định nhận đồ đệ.
Hàn Liên đanh giọng nói với Đông Cẩm: “Sư đệ của nhà tôi không chịu nhận cậu. Cậu hay là thử đập đầu vào cột gì đó thể hiện lòng thành đi?”
Hàn Liên vừa nói xong, trước mắt Đông Cẩm lập tức sáng lên.
Cửu Thiên còn chưa kịp hô lên, Đông Cẩm này thật sự đi đập đầu vào cửa ở bên cạnh.
Không dùng bất cứ lực lượng nào, chỉ dùng đầu của mình đập vào.
Chỉ nghe rầm một tiếng, bức tường đổ một mảnh, Đông Cẩm bò dậy, lập tức chuẩn bị đập tiếp, dường như định không đập ngất đi thì không dừng.
Hàn Liên ôm bụng cười, Cửu Thiên vội vàng nói: “Được rồi, được rồi. Đông Cẩm, anh dừng lại cho tôi!”
Đông Cẩm lập tức dừng lại, ngoan ngoãn đứng ở trong sân.
Đại sư huynh vỗ một cái vào gáy của Hàn Liên, loại chuyện nhày cũng có thể đem ra đùa, thật là quá đáng!
Cửu Thiên nhìn sang hắn ta, nói: “Đông Cẩm, tôi quả thật không muốn nhận đồ đệ. Nhưng thấy anh một lòng muốn bái tôi làm sư phụ, như vậy đi. Tôi cho anh một cơ hội, mấy ngày này tôi sẽ rời khỏi nước Thần. Nếu anh thật sự thật lòng thì tới tìm tôi. Lần sau gặp mặt, tôi sẽ suy nghĩ thu nhận anh làm đồ đệ”
Đông Cẩm nói: “Thật không?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Phải. Nhưng anh phải suy nghĩ cho kỹ, tôi sẽ không cho anh bất cứ sự giúp đỡ nào, cũng không ai có thể giúp đỡ anh. Anh rất có thể không ra khỏi được nước Thần này. Cho dù ra ngoài được, có thể trên đường đi cũng sẽ gặp ngàn vạn ma tu, đủ mọi nguy hiểm khó khăn. Cuối cùng, cũng chỉ là để tôi suy nghĩ thêm mà thôi, tôi cũng không khẳng định có thu nhận anh hay không! Chúng ta giao hẹn ba năm, trong ba năm, nếu anh không tìm được tôi, vậy tôi cũng sẽ không thu nhận anh”
Đông Cẩm tính một chút, nói: “Ba năm. Lúc đó tôi vừa tròn hai mươi tuổi, được, Cửu Thiên sư phụ. Tôi nhất định sẽ tìm được ngài trong vòng ba năm”
Cửu Thiên nghe xong thì hơi sững người, kinh ngạc nói: “Cái gì? Ba năm sau, cậu mới hai mươi tuổi? Bây giờ cậu mới mười bẩy tuổi ư?”
Đông Cẩm sờ đầu nói: “Phải. Năm nay tôi vừa tròn mười bẩy tuổi.
Cửu Thiên nói với vẻ mặt khó tin: “Nhưng tại sao cậu trông già dặn như thế? Nhìn trông phải có ba mươi bốn tuổi rồi.
Đông Cẩm nói: “Người nước Thần chúng tôi bẩm sinh đã như thế. Có một vài người lợi hại hơn, sinh ra thì có râu rồi”
Cửu Thiên há miệng, không biết nên nói gì mới được.
Trầm mặc một lúc, Cửu Thiên mới nói: “Thống lĩnh cấm vệ quân mười bẩy tuổi, cậu cũng rất lợi hại”
Đông Cẩm cười nói: “Đều là sự sắp xếp của bệ hạ. Trên người tôi cũng có một chút huyết mạch hoàng gia.
Cửu Thiên không muốn nói thêm gì nữa, phất tay kêu Đông Cẩm rời đi.
Đông Cẩm dường như rất phấn khích, liên tục dập đầu chín lần, lúc này mới rảo bước rời đi.
Hàn Liên sư huynh ở bên cạnh bĩu môi nói: "Cửu Thiên à, huynh thấy tên nhóc này nói không chừng thật sự sẽ vượt trăm núi nghìn sống để tìm đệ. Đồ đệ này của đệ, tám phần mười là nhận chắc rồi!”
Cửu Thiên cười nói: "Nước Thần này chỉ là một nước rất nhỏ. Nói không chừng ngay cả phi thuyền hư không cũng không kiếm được. Phi thuyền của ma tu, cậu ta không dùng được. Nói thật, thời gian ba năm này, cậu ta có khả năng sẽ ở mãi trong nước Thần, không đi được đâu cả!”
Nam Cung Lê cười nói: “Tôi thấy chưa chắc. Có chí thì nên, chỉ cần cậu ta muốn kiếm, chắc sẽ có cách. Danh tiếng của anh lại lớn như thế, tới lúc đó bất luận ở đâu, cậu ta e rằng cũng có thể tìm theo thông tin. Anh đừng để tới lúc đó thật sự chỉ suy nghĩ.
Cửu Thiên nói: “Nếu cậu ta thật sự chân thành như thế, nhận thì nhận thôi”
Đang nói chuyện, trên trời bỗng truyền tới tiếng xé gió.
Sau đó, một bóng người quen thuộc từ trên trời đáp xuống, chính là Phong Tuấn Kiệt.
Phong Tuấn Kiệt đanh giọng nói: “Cửu Thiên huynh. Thập Tam đang ở bên ngoài đợi chúng ta, có thể đi rồi!”
Cửu Thiên cười nói: “Vậy sao? Vậy Thập Tam đâu, để anh ta cùng tới đây cũng không có gì.
Phong Tuấn Kiệt xua tay nói: "Không biết, Thập Tam hình như không muốn tới. Kêu chúng ta ra ngoài tìm anh ta.
Hàn Liên nghi hoặc nói: “Thập Tam từ khi nào cũng học được cách kênh kiệu rồi thế. Cửu Thiên sư đệ, người hầu này của đệ, bây giờ càng lúc càng ra vẻ nha.
Cửu Thiên nghe vậy thì lại nhíu mày, nói: “Đi, mau đi xem Thập Tam.”
Đám người đại sư huynh lập tức cảm thấy không đúng, với tính cách của Thập Tam, chắc chắn không làm ra loại chuyện như này.
Cửu Thiên khẽ gật đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất