Lời nói đầy tự tin của Cửu Thiên khiến đám người Hàn Liên đều há to miệng. 

Sau đó, Hàn Liên sư huynh vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên sư đệ, bây giờ đệ càng lúc càng giỏi ra vẻ. Dáng vẻ không biết xấu hổ, rất có thần vận của huynh năm đó." 

Ra khỏi phòng, Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn thấy thành trì vô cùng tàn phá và một con đường đất. 

Dường như cả thành trì đều bị phá hủy, chỉ có nơi này được giữ gìn hoàn chỉnh. 

Cửu Thiên nói: “Xem ra nơi này cũng là chỗ ở của ma tu nào đó!” 

Nam Cung Lệ nói: “Cửu Thiên huynh, anh đoán không sai. Chỗ này trước khi chúng ta tới là chỗ ở của ma tu, tôi và đám Hàn Liên đã giết hắn, sau đó cướp nhà. Vốn làm rất bí mật. Thiết nghĩ cũng sẽ không ai biết. Ma tu ở bên ngoài cũng chưa chắc dám đi vào kiểm tra. Bởi vì nơi này là nơi một đường chủ mũi dài hẹn hò bí mật với tình nhân của hắn. Nhưng sau đó, haizz, anh tự hỏi Hàn Liên sư huynh của anh đi!” 

Hàn Liên có hơi ngại ngùng, nói: “Không nhắc tới chuyện này nữa, không nhắc tới chuyện này nữa. Lần bị lộ đó thuần túy là sự cố. 

Cửu Thiên rất hiểu ý mà Hàn Liên sư huynh nói là ý gì. 

Hắn cũng không đánh giá quá nhiều. Dù sao hắn rất hiểu Hàn Liên sư huynh. 

Nếu Hàn Liên sư huynh hôm nào không gây chuyện, vậy huynh ấy không phải Hàn Liên sư huynh. 

Con đường vắng hoe tĩnh lặng, dường như không có một bóng người. 

Nhưng Cửu Thiên lại có thể xuyên qua khe hở của căn phòng và cảm nhận nhạy bé, biết được chỗ ẩn nấu của ma tu ở xung quanh. 

Lấy trọng kiếm Vô Phong ra, tay Cửu Thiên cầm kiếm, ngẩng đầu lên, đanh giọng nói: "Các ma tu, Cửu Thiên tôi đã tỉnh. Các người rửa sạch cổ đợi tôi tới giết đi! Tốt nhất các người đừng để tôi đợi lâu, tất cả tới hết đi, để tôi giết cho đã đời, ha ha ha ha!” 

Sau một trận cười to, Cửu Thiên lại quay trở lại. 

Đám người Hàn Liên sư huynh nhìn màn thể hiện khoa trương của Cửu Thiên, ai nấy đều sững người. 

Đây là cái gì thế? 

Lại quay lại phòng, Hàn Liên sư huynh nói: “Cửu Thiên sư đệ, như vậy thì xong rồi sao?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Phải, những ma tu đó sắp bắt đầu chạy rồi. Đợi bọn họ chạy hòm hòm thì chúng ta có thể quay về. Hai ngày sau, các huynh cử ai đó đi thông báo cho Thập Tam, có thể tới đón chúng ta rồi!” 

Phong Tuấn Kiệt cười nói: “Tôi đi đi. Tôi xem hai ngày này có phải thật sự không sao trước đã!” 

Những người khác vẫn không dám tin, sự việc cứ vậy được giải quyết rồi sao? 

Bọn họ bị truy sát mấy ngày rồi đó! 

Cửu Thiên cũng không giải thích nhiều, dù sao sự thật lớn hơn lời nói. 

Mọi chuyện trôi qua hai ngày thì biết. 

Mấy canh giờ sau, những ma tu theo dõi kia lũ lượt thông báo chuyện Cửu Thiên xuất hiện và những lời nói ngông cuồng kia cho tất cả các đường chủ vẫn ở trong nước Thần. 

Bao gồm cả những người đang truy sát Hàn Liên cũng như các tướng quân ma tu đang chỉ huy đại đội ma tu nhanh chóng chạy tới. 

Vừa nghe thấy Cửu Thiên đã tỉnh lại, những đường chủ này lập tức đưa ra quyết định. 

Không thể đánh, nhanh chóng rời đi. 

Đùa à, Tiết Thánh, Tàn Khuyết Song Thánh, Quỷ Nữ đại nhân và Ngọc ma thánh đại nhân đều chết ở trong tay Cửu Thiên. 

Những người như bọn họ có tài có đức gì có thể đánh với Cửu Thiên. 

Vốn bọn họ cứ truy sát mãi, chỉ là cho rằng Cửu Thiên tám phần mười cũng bị trọng thương thoi thóp, vậy nên mới có vài phần can đảm đi báo thù cho Ngọc ma thánh. 

Nhưng bây giờ Cửu Thiên xuất hiện lành lặn, hơn nữa nhìn trông đã khôi phục không ít. 

Dũng khí của bọn họ lập tức tan thành mây khói. 

Chỉ một ngày, bẩy phần mười ma tu trong nước Thần bắt đầu rời đi. 

Cái tên của Cửu Thiên giống như cơn ác mộng trong lòng bọn họ, không có ma tu nào muốn nhắc tới. 

Cái gì có thể mang đi thì mang đi hét, cái gì không thể mang đi thì phá hủy. Ba phần mười ma tu còn lại vẫn muốn đánh. Nhưng nhìn thấy mọi người đi hết, chỉ dựa vào thực lực của bọn họ làm sao đối kháng với đám người Cửu Thiên. 

Đi thôi, đi thôi! 

Mau đi thôi! 

Lần này, đối với ma tu mà nói, lại thua thảm bại lần nữa. 

Chỉ cần tin tức truyền ra, sợ rằng thiên hạ sẽ chấn động. 

Cho dù là đại trận trừ ma lần trước, Ngọc ma thánh cũng bình an sống sót. 

Mà lần này, hắn ta vậy mà chết dứt khoát như thế. 

Danh tiếng của Cửu Thiên tăng thêm vài phần, cho dù không đạt tới mức độ như tam thánh, cũng chỉ kém một chút. 

Hai ngày sau, các ma tu rút khỏi gần hết. 

Đám người Hàn Liên đứng ở trong sân, nhìn ngàn vạn ma tu phá hư không mà đi. Người nào người này rời đi rất nhanh. 

Đối với ma tu mà nói, chiến đấu khả năng không nhanh bằng chạy trốn. 

Nam Cung Lê khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Cửu Thiên huynh. Tôi phục rồi, xưa có Thần Tiêu Võ Thánh, một quyền chấn thiên hạ. Nay có Cực Hạn Võ Tôn một lời đẩy lùi vạn 

ma!" 

Hoàng Phủ Tường cười nói: "Chạy đi, chạy đi. Tốt nhất bây giờ những ma tu này rút khỏi Tây Lĩnh. Chúng ta cũng lười truy sát bọn họ rồi. 

Diệp Nam Thiên nói: “Phải. Truy sát là một chuyện phiền phức. Tôi thấy, những ma tu này hoặc là đi kể khổ với Ám Nguyên thánh nữ, hoặc là quay về Bắc Cương. Không có lựa chọn khác nữa. Cửu Thiên huynh, lần này chúng ta coi như đã phá tan âm mưu của các ma tu rồi. Hay là chúng ta ở lại vài ngày, tiếp tục tìm thần khu đó được không?” Cửu Thiên cười nói: “Sớm đã tìm được thần khu rồi!” 

Vừa dứt lời, đám người Nam Cung Lệ lập tức sững người. 

Hàn Liên càng sửng sốt, nói: “Cái gì, tìm được rồi sao? Cửu Thiên sư đệ, đệ tìm được từ bao giờ? Nó ở đâu, mau lấy ra cho huynh xem thử!” 

Những người khác mặt đầy hy vọng nhìn sang Cửu Thiên. Bọn họ chưa từng thấy thần khu trông như nào. 

Hy vọng Cửu Thiên lấy ra cho bọn họ mở mang tầm mắt. 

Cửu Thiên chỉ lên trời, chỉ xuống đất rồi cười nói: "Thần khu không phải ở đây hay sao?” 

Dứt lời, Cửu Thiên họ khẽ hai tiếng, quay về trong phòng, tiếp tục nghỉ ngơi. 

Đám người Hoàng Phủ Tường, Diệp Nam Thiên, Phong Tuấn Kiệt như có suy tư. 

Hàn Liên, Sở Trực, Tả Tử Sâm nhìn nhau. 

“Cái quỷ gì thế, lời mà Cửu Thiên sư đệ vừa nói có ý gì?” 

Hàn Liên đè thấp giọng hỏi đại sư huynh. 

Đại sư huynh cũng dường như hiểu vài phần, đột nhiên nói với A Vân: “A Vân cô nương, cô có bản đồ không?” 

A Vân gật đầu nói, lấy ra một bản. 

Đại sư huynh nhìn kỹ bản đồ, sau đó cười ha ha nói: "Thì ra là vậy. A Vân cô nương cất bản đồ đi đi. 

A Vân nhìn động tác của đại sư huynh, lại nhìn bản đồ, dường như cũng hiểu cái gì đó. 

Hàn Liên giật lấy bản đồ, nhìn xem, cũng không nhìn ra gì cả, mờ mịt nhìn những người xung quanh. 

Cốc cốc! 

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. 

Đám người đại sư huynh đều dừng bước, Nam Cung Lê cười nói: "Chuyện lạ nha, ai gõ cửa thế. Các ma tu từ khi nào lịch sự như vậy?” 

eyJpdiI6IlBIXC93a0NoOFE4clRUSWtaVTlqWWpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZzNWl4UFZmaGlCWjZPZmFJTHpmWFZPallyeVwvUVYzUVdxdytTS3NoXC9YVUx4ckd1TWpFUlU3K2VtOXFhUE1SbEljTHBFMUNJcnJMMUpxcEdBYlB5djF2OVFZTnRnOHpqNVNHTEtJRElwZ1NlMGRhR2hwNmFVaFFmSmlMb0hFWEdWYTBmalkwTGVwM3hxd01PZGcwZXhyM2RNM3E4Qks0SWI2c0gxUWpVSWFBPSIsIm1hYyI6ImZmZDUwOTQ3MGRiYzhiMWE0OTRmZjNhMGI4YjUwYzQyNjM4NDQ5YjU1YTNjM2Q0N2VjYjg0Y2IwOTVjODNiOWMifQ==
eyJpdiI6ImN2R3B6T2pGZ1NCcldwRGhkVUNWVGc9PSIsInZhbHVlIjoiUEtoMlp2azc3TVZTN0VzODNkek5RaGNWSGJkUVFycStXUFgxalh2XC95dXhvOFk2bEJ4RVhnVTZNdkU5dFVuYnVjWU1jRVZ2aWpBUWduNU9sa1c1N2xYNEs0NzhsclwvYWhvUVJvXC9XT3RwN1VTeDBVUjljZFwvZVY5alJIZlUxeVhvMGxoSHZld2JmMWRKSWpqZGpOQVRsY2JTWlNLV0hnQkFjQjdDRVdBSDZ0MkVYOFhOOFoxQko1RjFJY2tnT1JQODBFaHhGWUpRV1ZXcnNWZlwvb0xvR0VEXC9SVjBFbThFZjVzRGY0bTMzUXJsVWpBSFhrbVZLRXJcL3pMRmxZcENqZDhMUnRSUWNVR2VjRDdJT29SVWQwOEdRPT0iLCJtYWMiOiJiOTgzNWFhNzhlYmU2YzM3MDcwOGQwMjZlMGFiNDBlM2NkYzFkYTYyMzA4ZjdlMDM1YWMzNTU2ZDMwMWQ1ODU5In0=

Người đàn ông rơi lệ, đanh giọng nói: “Cảm ơn Cửu Thiên đại nhân giúp tôi báo thù, tiểu nhân Đông Cẩm nguyện bái Cửu Thiên đại nhân làm sư phụ, đi theo hầu hạ!”

Ads
';
Advertisement
x