Nước Thần.
Trong một phủ đệ không tệ, Cửu Thiên từ từ tỉnh lại.
Hắn không biết đã ngủ bao lâu, cũng không biết bây giờ ở đâu.
Mọi thứ trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, Cửu Thiên nhìn thấy bài trí trang nhã xung quanh, bầu trời huyết sắc ở ngoài cửa sổ và người ngồi ở bên cạnh hình như là Huyễn Tâm đang nghỉ ngơi.
Trên mặt Huyễn Tầm dường như còn một ít vệt nước.
Hai người cách nhau rất gần, Cửu Thiên nhìn rất chăm chú.
Gương mặt của cô ta vẫn xinh đẹp như thế, chỉ là không còn vẻ ương ngạnh như lần đầu Cửu Thiên gặp cô ta.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, Huyễn Tâm cũng từ từ trở thành một nữ võ giả kiên cường quả cảm.
Cửu Thiên từ từ nhấc tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt của Huyễn Tâm.
Động tác của hắn lập tức khiến Huyễn Tâm sực tỉnh.
Vừa thấy Cửu Thiên tỉnh lại, ngay lập tức Huyễn Tầm nở nụ cười rạng rỡ.
“Cửu Thiên, anh tỉnh rồi!”
Huyễn Tâm nắm tay của Cửu Thiên, trong mắt lại ngân ngấn nước.
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, nói: “Tỉnh rồi, bây giờ tình hình sao rồi?”
Cửu Thiên vừa nói vừa cố chống người muốn ngồi dậy từ trên giường.
Hắn vừa cử động, lập tức đau tới nhe răng trợn mắt.
Lúc này Cửu Thiên mới cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn vẫn đang ngưng tụ.
Toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn, lần bị thương này thật sự có thể dùng hai chữ thê thảm để hình dung.
Với năng lực hồi phục của hắn, chắc cần một khoảng thời gian rất dài để khôi phục.
Nhưng Cửu Thiên không hề lo lắng, đối với hắn mà nói, chỉ cần không chết, vấn đề đều không lớn.
Hơn nữa bị thương chưa chắc là chuyện xấu.
Lần này lục phủ ngũ tạng, kinh mạch xương cốt trong cơ thể của hắn đều sự tổn thương nặng gần như bị hủy diệt.
Ngay cả thần hồn cũng rất suy yếu. Lúc như này, thật ra cũng đang cho canh khí của hắn cơ hội ngưng tụ cơ thể.
Sau khi xương liền lại, nó sẽ cứng rắn hơn ban đầu.
Cơ thể bị phá hỏng, chỉ cần có thể tự khỏi, e rằng tới lúc đó sẽ trở nên rất mạnh.
Huyễn Tầm vừa đỡ Cửu Thiên ngồi dậy, vừa nói: “Tình hình bên ngoài rất ổn. Đám người Hàn Liên sư huynh lại đi tìm những ma tu đó gây chuyện rồi. Bọn họ muốn loại bỏ hoàn toàn ma tu trong nước Thần.”
Cửu Thiên cười nói: “Loại bỏ hoàn toàn ư? Ma tu trong nước Thần không biết có bao nhiêu. Loại bỏ tận gốc là không làm được, đuổi đi là được.
Huyễn Tâm nói: “Em cũng nghĩ như vậy. Nhưng Hàn Liên sư huynh có được một thanh kiếm. Huynh ấy rất vui, đi khắp nơi tìm ma tu thử kiếm, Nam Cung Lệ cũng bị huynh ấy quấn lấy. Cả ngày muốn lấy gương Hạo Khí Trừ Ma giúp huynh ấy loại bỏ ma khí trên kiếm. Bây giờ Nam Cung Lệ nhìn thấy Hàn Liên sư huynh thì trốn!”
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, nói: “Nghe thì thấy không có chuyện gì lớn rồi”
Huyễn Tầm lấy ra một ít đồ ăn, đưa cho Cửu Thiên nói: “Đó là đương nhiên, anh đã tiêu diệt Ngọc ma thánh rồi. Trong cả nước Thần cũng không ai có thể gây nên sóng gió gì nữa. Đợi thương thế của anh đỡ một chút, chúng ta có thể đuổi hết ma tu ở đây đi. Sau đó chúng ta có thể quay về”
Cửu Thiên khẽ gật đầu, Huyễn Tâm nói gần giống với điều hắn nghĩ.
Điều duy nhất khiến Cửu Thiên lo lắng vẫn là thần khu của nước Thần.
Với sự hiểu biết của Cửu Thiên đối với ma tu, chỉ cần ma tu biết nơi này thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Cách tốt nhất hiện nay chính là sau khi kết thúc chuyện ở nước Thần thì quay về giúp Liên quân Tây Lĩnh, đuổi ma tu ra khỏi Tây Lĩnh.
Như vậy mới coi như là hoàn toàn kết thúc chuyện này.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên cửa phòng bị người khác đẩy ra, chỉ nghe thấy tiếng cười tùy ý của Hàn Liên sư huynh vang lên.
“Ha ha, Huyễn Tâm sư muội, hôm nay huynh lại chém một đường chủ. Vui lắm, aiya, Cửu Thiên sư đệ, đệ tỉnh rồi à! Người đâu, người đâu, Cửu Thiên sư đệ tỉnh rồi!”
Hàn Liên sư huynh hô lên một tiếng, ngay lập tức, đám người Nam Cung Lệ, đại sư huynh ở bên ngoài đều xông vào.
Người nào người nấy quần áo rách rưới, nhìn trông như ăn mày.
Nhìn thấy Cửu Thiên mỉm cười dựa vào thành giường, Nam Cung Lê cười nói: “Cửu Thiên huynh, anh tỉnh lại thì tôi yên tâm rồi. Khoảng thời gian này, Hàn Liên còn quậy như này, các ma tu trong nước Thần thật sự liều chết với chúng ta!”
Hàn Liên nói: “Nói gì đấy. Cái gì mà tôi quậy, những ma tu đó căn bản có ý đồ bất chính với chúng ta, lần trước vây công còn suýt nữa lấy mạng của chúng ta. Bọn họ đuổi theo suốt đoạn đường. Tôi mà không đi khắp nơi gây rối một chút, bọn họ sẽ làm gỏi chúng ta đấy!”
Cửu Thiên nghe thì thấy không đúng, nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì? Làm gỏi gì?”
Hàn Liên sư huynh đang muốn nói lại bị đại sư huynh kéo lại.
Cửu Thiên nhìn sang đại sư huynh, nói: “Đại sư huynh, huynh không nói cho đệ, đệ cũng sẽ biết.
Đại sư huynh thở dài nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ có thương thế trong người. Chút chuyện này, bọn ta có thể xử lý. Đệ an tâm dưỡng thương đi!”
Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh cũng liên tục gật đầu.
Cửu Thiên mỉm cười nhìn đại sư huynh, nói: “Đệ chưa từng nghĩ đệ sẽ trở thành gánh nặng của mọi người, nói đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào Ngọc ma thánh đó lại sống lại rồi sao?”
Đại sư huynh trầm mặc, vẫn không muốn nói.
Tả Tử Sâm ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, nói: “Ấp úng cái gì chứ. Nói cho anh ta thì làm sao. Cửu Thiên huynh, là như này. Sau khi anh hôn mê, chúng tôi đại chiến một trận với những ma tu không phục đó. Đột phá vòng vây mãi mới tới nơi này. Bây giờ những ma tu đó sắp đuổi tới rồi, chúng tôi cũng đang nghĩ đối sách, xem thử đột phá vòng vây từ đâu nữa!”
Cửu Thiên nghe xong lại nhìn sang Huyễn Tâm, thì ra Huyễn Tâm vừa rồi cũng đang cố ý giấu hắn.
Huyễn Tâm bị Cửu Thiên nhìn thì có chút không tự nhiên, nói: “Không muốn anh mệt thêm nữa. Anh đã như này rồi, biết những điều này thì có thể làm gì chứ.
Cửu Thiên khẽ lắc đầu. Loại chuyện này, hắn có thể đứng ngoài, để đám người Hàn Liên sư huynh đi mạo hiểm được sao?
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, khoảng thời gian này, chắc đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến đấu lớn nhỏ.
Cửu Thiên nói: “Tuy tôi có thương thế trong người nhưng vẫn có thể giúp các người đẩy lùi địch. Một đám tôm tép mà thôi, hù dọa là được. Được rồi, không nói nữa, chuyện chính quan trọng. Huyễn Tầm qua đây, đỡ tôi dậy, đưa tôi ra ngoài lộ diện, để những ma tu đó nhìn thấy”
Huyễn Tâm kinh ngạc nói: “Cửu Thiên, cậu muốn làm gì?”
Cửu Thiên cười nói: “Đừng hỏi, đưa tôi ra ngoài là được. Biểu cảm của các người vui một chút, tự tin một chút”
Dứt lời, Cửu Thiên cố chống đỡ xuống giường, hít thở sâu một hơi, cất bước đi ra bên ngoài.
Đám người Hàn Liên sư huynh đều đi theo đằng sau Cửu Thiên, nhìn Cửu Thiên với vẻ mặt khó tin.
Một người thương thế chưa khỏi có thể đẩy lùi ngàn vạn ma tu ư?
Nam Cung Lệ đè thấp giọng nói bên tai Cửu Thiên: “Cửu Thiên, anh chắc chắn có thể dọa được bọn họ chứ?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Đương nhiên chắc chắn. Bởi vì đệ là Cửu Thiên!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất