“Chắc chắn chứ? Cái này không qua loa được đâu”
Nam Cung Lệ cũng đi tới, kiểm tra kỹ càng.
Trước tiên xác nhận đã không còn sự sống, sau đó lấy gương Hạo Khí Trừ Ma ra rồi quét một lượt.
Ngay cả ma khí còn dư cũng tiêu diệt sạch.
Tả Tử Sâm đi tới nhìn động tác của Nam Cung Lệ, khinh bỉ nói: “Tốn sức thế làm gì.
Nói xong, hắn ta vung đại đao hoàn toàn chặt đứt đầu của Ngọc ma thánh.
Sau đó phóng lực lượng ra, thiêu đốt triệt để cơ thể của Ngọc ma thánh thành một nắm tro.
Làm xong tất cả chuyện này, Tả Tử Sâm thu đao lại, vỗ tay nói: “Như vậy tôi bảo đảm cho dù Ma Thần tới cũng không cứu được hắn.
Nam Cung Lệ giơ ngón tay cái về phía Tả Tử Sâm, nói: “Vẫn là anh lợi hại!”
Hàn Liên lại lén lút nhặt kiếm của Ngọc ma thánh lên.
“Kiếm tốt! Đại sư huynh, huynh xem giúp đệ, có thể dùng được không?”
Hàn Liên đưa kiếm tới trước mặt đại sư huynh.
Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh đều ghé qua. Sở Trực nhìn kiếm trong tay Hàn Liên, nói: “Huyết khí hơi nặng, nhưng hình như thật sự tốt hơn kiếm ban đầu của đệ. Hàn Liên sư đệ, hay là ta đổi cho đệ!”
Hàn Liên vội vàng nói: “Thôi đi, binh khí của đệ cũng không còn rồi. Huynh còn tranh với đệ. Mọi người cũng đừng tranh với tôi, không có cửa đâu!”
Đại sư huynh khẽ mỉm cười, từ từ đỡ Cửu Thiên dậy, đồng thời cũng thả Huyễn Tâm, A Vân ra.
Huyễn Tâm vừa nhìn thấy Cửu Thiên bị thương, lập tức viền mắt đỏ lên.
Cô ta vội vàng đỡ lấy Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, cậu sao rồi?”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì.
Trận chiến này, hắn cũng tiêu hao hết toàn bộ sức lực.
Nhất là chiêu Đoạt Hồn Diệt Phách cuối cùng càng khiến cơ thể và tinh thần của hắn mệt mỏi.
Nhưng Cửu Thiên rất vui, trận chiến này hắn không có thua.
Hơn nữa thực lực của hắn cuối cùng cũng bước vào Võ Tôn đỉnh phong, hơn nữa chính thức trở thành cường giả hàng đầu thiên hạ.
Đám người Bát Phương Tiền Thánh, Hoàn Vũ Thiên Thánh gì đó, khi đối đầu lần nữa, Cửu Thiên cũng không sợ.
Cho dù gặp phải Phong Thiên, Cửu Thiên cũng có lòng tin có thể đánh vài hiệp với hắn ta.
Mí mắt nặng trĩu, bây giờ Cửu Thiên chỉ đành cố gắng nghỉ ngơi.
Lần này thương thế khác trước đây, e rằng thật sự cần thời gian rất dài mới có thể khôi phục.
Cũng không còn lực lượng mà thần linh gì đó để lại có thể giúp hắn nữa rồi!
Nhưng khi Cửu Thiên muốn ngất đi, đột nhiên, cuối tầm mắt xuất hiện một phiến ma tu.
Bọn họ từ xa nhìn thấy đám người Cửu Thiên, vẻ mặt ai nấy đều kinh sợ nhưng lại vây chặt đám người Cửu Thiên. “Ngọc ma thánh đại nhân đâu?”
Một ma tu trông như con nhện lớn giọng hét lên.
Mọi người đều nghe ra, giọng của hắn ta có hơi run rẩy.
Hàn Liên sư huynh lớn giọng nói: “Ngọc ma thánh của các người đã chết hẳn rồi, chết không thể chết hơn được nữa.
Tất cả các ma tu nghe thấy lời của Hàn Liên thì ai nấy đều sốc.
“Chết rồi ư? Ngọc ma thánh đại nhân bị giết rồi sao?”
“Chuyện này sao có thể chứ, Ngọc ma thánh đại nhân là hộ pháp trưởng lão số một dưới trướng tông chủ, sao có thể chết như vậy?”
“Cậu nói linh tinh! Các vị, đừng phí lời với bọn họ, tên Cửu Thiên đã là đèn cạn dầu, không còn sức đại chiến nữa, giết bọn họ thôi!”
Vừa hét lên, những ma tu này thật sự có ý công lên.
Hàn Liên đột nhiên giơ cao kiếm Huyết Long trong tay, nói: “Nhìn cho rõ, đây chính là đồ của Ngọc ma thánh đại nhân của các người. Còn chưa tin à? Lũ ngu xuẩn, bây giờ các người còn không giơ tay chịu trói, vẫn muốn liều mạng với chúng tôi ư? Thật sự nghĩ ông đây sợ các người à? Tới đi, đồ ngu xuẩn.
Đám người Hàn Liên đều rút binh khí ra.
Đám người Nam Cung Lệ, Tả Tử Sâm cũng như gặp đại địch, lực lượng còn lại trên người bốc lên.
Mí mắt của Cửu Thiên nặng trĩu, cưỡng chế muốn đi cầm trọng kiếm Vô Phong của mình.
Nhưng đại sư huynh ở bên cạnh lại kéo Cửu Thiên lại: “Cửu Thiên sư đệ. Chuyện của đệ đã làm xong rồi. Việc còn lại giao cho bọn ta đi!”
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn sang đại sư huynh, khẽ gật đầu.
Người khác hắn không tin, đám người đại sư huynh quả thật hắn tin tưởng tuyệt đối.
Cửu Thiên cuối cùng liếc nhìn ngàn vạn ma tu ở xung quanh.
Cuối cùng mắt nhắm lại, chìm vào ngủ say.
Cùng lúc này, Thập Tam ở trong hư không lại nhìn thấy ngàn vạn ma tu trong hư không đều hốt hoảng quay về nước Thần.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, không giống có chuyện tốt gì xảy ra.
Thập Tam thầm suy đoán, tám phần là đám người chủ nhân đã gây ra chuyện rất lớn, dẫn tới những ma tu này không thể không quay về hết.
Tình trạng như này, Thập Tam cũng nửa vui nửa buồn.
Vui vì đám người chủ nhân quả nhiên lợi hại, mấy người ít ỏi mà thôi thì có thể khuấy động một vũng nước đực lớn như nước Thần. Khiến ma tu phòng vệ không thể không quay về.
Đủ để chứng tỏ, các ma tu đã sắp thua đám người Cửu Thiên.
Lo là do lo lắng đám người chủ nhân gây ra động tĩnh lớn như thế, thu hút toàn bộ ma tu quay lại, liệu có nguy hiểm không.
Trong lòng suy nghĩ những điều này, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Thập Tam, lúc này cũng có thêm vài nếp nhăn.
Hắn ta của lúc đầu sẽ không nghĩ như thế.
Chỉ cần nghe lệnh làm việc là được!
Nhưng bây giờ hắn ta đang từ từ học cách tự mình suy nghĩ.
Có vài chuyện, hắn ta buộc phải có phán đoán của mình.
Vào lúc này, đột nhiên Thập Tam nhìn thấy một điểm huyết quang, bao trùm thứ gì đó bay ra từ trong nước Thần.
Huyết quang này bay rất nhanh, hơn nữa còn bay về phía của Thập Tam.
“Ma tu? Ma tu chạy trốn ư?”
Thập Tam ngay lập tức phán đoán ra đối phương có thể là ma tu chạy ra từ nước Thần.
Nhưng bây giờ hắn ta đối diện với hai lựa chọn, một là mau điều khiển phi thuyền tránh né, tránh va chạm, cũng tránh bị huyết quang này phát hiện.
Sau đó thì lao lên, xử lý huyết quang này. Nói không chừng bên trong là thông tin cầu cứu mà ma tu phát ra.
Lúc phán đoán, trong lòng thì suy nghĩ.
Thập Tam đã đưa ra quyết định, trực tiếp lao lên.
Tung một quyền về phía quyết quang đó.
Ở nước Đan Thánh thời gian dài như thế, đi theo đám người Hàn Liên ăn chực uống chực, cuỗm được rất nhiều đan dược. Thực lực của Thập Tam cũng tiến bộ rất nhiều.
Tốc độ của một quyền này rất nhanh, lực lượng mạnh mẽ thật sự không thua bất cứ một Võ Tôn nào.
Quyền phong trực tiếp đánh tan huyết quang.
Nhưng sau đó, Thập Tam bèn cảm thấy lập tức có thứ gì đó rơi xuống từ trong huyết quang đó, hơn nữa bao trùm cánh tay của hắn ta.
Thập Tam phản ứng nhanh chóng, hắn ta lập tức ý thức được, có thể là thứ như thần hồn.
Không chút do dự, Thập Tam bảo vệ thần hồn của mình, hơn nữa ngưng tụ lực lượng toàn thân thành quả cầu, khống chế thần hồn của đối phương ở bên ngoài.
Sau đó, Thập Tam nghe thấy một tiếng gầm tức giận, nói: “Oắt con ở đâu ra, cả gan dám cản tôi. Còn không thả tôi rời đi!”
Thập Tam nheo mắt nhìn vào bàn tay của mình, một tia thần hồn ở đó bắt đầu dao động trong bàn tay của hắn ta, sau đó hình thành dáng vẻ của một long nhân.
Thập Tam không biết hắn ta là ai, nhưng xét từ khí tức của hắn ta thì chắc chắn là ma tu.
Ngay lập tức, lực lượng của Thập Tam bắt đầu ngưng tụ, chuẩn bị tiêu diệt hắn ta.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, thần hồn đó đột nhiên nói: “Khoan đã, cậu dám giết tôi ư? Oắt con, cậu rất can đảm. Trước tiên đừng ra tay, cậu nhìn kỹ xem tôi là ai?”
Nói xong, long nhân đó lộ ra diện mạo.
Nhưng Thập Tam vẫn có vẻ mặt mờ mịt.
Long nhân sửng sốt, nói: “Kỳ lạ, cậu không biết tôi ư? Trên người cậu có hạt giống ma khí, cậu là một ma tu mà. Tại sao cậu không biết tôi”
Thập Tam nhìn hắn ta như nhìn kẻ nghốc, lại chuẩn bị ra tay.
Trong mắt Thập Tam xẹt qua ánh sáng khác lạ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất