Trong hư không, Thập Tam đứng yên lặng ở mũi thuyền, cơ thể bất động.
Hắn ta có thể đứng như vậy thời gian rất dài, đối với phần lớn mọi người mà nói, sự bình tĩnh và cô quạnh như này là một loại giày vò.
Nhưng đối với Thập Tam mà nói lại không tính là gì.
Hắn ta xuất thân từ ma tu, từ nhỏ đã là tử sĩ của ma tu.
Hắn ta có lý giải hoàn toàn khác với người bình thường về hai chữ giày vò.
Ở trong bóng tối, không nghe thấy âm thanh nào, Thập Tam mới suy nghĩ được.
Vốn người như hắn ta, có suy nghĩ là chuyện rất xa xỉ.
Nhưng từ khi gặp được chủ nhân Cửu Thiên, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Hắn ta chính thức từ một cái xác biết đi biến thành một người sống sờ sờ.
Chỉ một điểm này đã đủ khiến hắn ta trung thành cả đời.
Yêu cầu của hắn ta trước giờ rất ít. Cuộc sống hiện giờ là điều mà lúc đầu nghĩ cũng không dám nghĩ. Hắn ta chưa từng nói với bất kỳ ai, khi ở nước Võ Đỉnh, bao nhiêu người gọi hắn ta là “đại nhân!”
Hắn cũng chưa từng nói cho Cửu Thiên, cho dù tới nước Đan Thánh.
Bao nhiêu cường giả đều phải kính hắn ta ba phần.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là vì trên người hắn mang hai chữ Cửu Thiên.
Có chủ nhân như vậy, Thập Tam còn có gì không thỏa mãn. Có thể nói, cuộc đời của hắn ta theo hắn ta thấy đã gần như hoàn mỹ.
Không đúng, có lẽ trong lòng hắn ta còn một nguyện vọng nhỏ bé.
Trong đầu vụt hiện một người, lúc này ánh mắt của Thập Tam trở nên dịu dàng.
Quốc chủ của nước Linh, Lâm Vĩnh Sương.
Cô gái này rõ ràng là chủ nhân của một nước nhưng hình như rất thích hắn ta.
Có lẽ có một ngày, hắn ta cũng có thể thành thân?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Thập Tam trở nên mông lung.
Nụ cười khẽ nở trên môi, chỉ là nụ cười của hắn ta lúc này không còn cứng ngắc nữa!
Mấy năm nay, hắn ta đã sắp học được biểu cảm cười.
Khi Thập Tam đang thầm khát khao mọi thứ, đột nhiên một trận gió lực lượng đáng sợ thổi qua.
Thập Tam phản ứng nhanh chóng, bàn tay lập tức ấn vào phi thuyền.
Phản ứng đầu tiên của hắn ta không phải bảo vệ bản thân, mà ổn định phi thuyền, không thể để nó xảy ra chuyện. Bởi vì đây là phi thuyền sẽ hộ tống đám người chủ nhân rời đi!
Sau đó, Thập Tam nhìn về phía nước Thần.
Ngay lập tức, Thập Tam nhìn thấy rõ trong nước Thần có một vụ nổ thiên địa chi lực cực lớn!
Vô số vòng xoáy xuất hiện, trực tiếp cuốn các ma tu đang bảo vệ ở hư không vào.
Xuyên qua vòng xoáy của thiên địa chi lực, Thập Tam nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong nước Thần.
Trời ạ! Cả nước Thần đều giống như bị nổ tung!
Đã xảy ra chuyện gì?
Thập Tam mặt mày mờ mịt, hoàn toàn không biết gì.
Nhưng sau đó trong đầu của hắn ta vụt lên một ý nghĩ.
“Chủ nhân!”
Ngay lập tức, Thập Tam điều khiển phi thuyền lại gần thêm chút nữa.
Xoay góc độ, ánh mắt của Thập Tam xuyên qua hư không sụp đổ, nhìn rõ cảnh tượng bên trong nước Thần.
Hố sâu lực lượng cực lớn, mọi thứ gần như phá tan.
Bất kỳ viên đá, thứ gì cũng hóa thành bột, cả mặt đất cũng giống như bị ngàn vạn người tỉ mỉ quét dọn sạch sẽ.
Mà ở trong cái hố sạch sẽ này, Cửu Thiên và Ngọc ma thánh đứng ở trung tâm.
Trường kiếm đâm xuyên ngực, lồng ngực của Cửu Thiên bị kiếm của Ngọc ma thánh trực tiếp đâm thủng.
Lực lượng đáng sợ trong nháy mắt đã phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn, lúc này trong cơ thể của Cửu Thiên chỉ còn lại tiếng đập rõ ràng của Thiên Ma Tâm.
Toàn thân trên dưới không có chỗ nào hoàn hảo, Cửu Thiên gần như mỗi một tấc da đều có máu rỉ ra. Hiện nay sự sống của Cửu Thiên kiệt quệ, khí tức suy yếu, dường như đã tới bờ vực khô cạn.
Nhưng trên mặt Cửu Thiên vẫn là ý cười nồng đậm.
Hắn thậm chí nhìn dáng vẻ của Ngọc ma thánh mà cười lớn.
Ngọc ma thánh ở trước mặt cũng rất nhếch nhác, ma giáp đen xì trên người đã vỡ tan hết. Chỉ còn lại vài mảnh còn dính trên người Ngọc ma thánh.
Gân rồng sừng rồng cũng đứt gãy, có máu chảy ra từ trong.
Trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên cũng chém vào vai của Ngọc ma thánh, rất lâu, cảm giác suýt nữa chia Ngọc ma thánh thành hai nửa.
Hai người nhìn từ vẻ ngoài, không ai nói được rốt cuộc là ai thắng ai thua.
Ngọc ma thánh cũng đang cười, nhưng nụ cười của hắn dường như lại có thêm vài phần hàm ý khác.
“Cửu Thiên, cậu ác! Cậu đủ ác! Đơn thương độc mã xông vào nước Thần. Chỉ dựa vào sức lực một mình cậu, làm loạn cả kế hoạch của tôi. Hơn nữa còn giẫm tan một mắt xích quan trọng trong Đạo Tâm Ma Tông. Không hổ là kẻ địch lớn nhất của ma tu chúng tôi!”
Ngọc ma thánh nói từng chữ, mỗi một chữ dường như đều mang theo sát ý vô tận.
Hận không thể xé Cửu Thiên thành vạn mảnh!
Cửu Thiên cười không ngừng, tuy không ngừng có máu chảy ra từ người hắn nhưng Cửu Thiên lại muốn cười.
Hắn cười Ngọc ma thánh ngu xuẩn vô trị!
Cũng cười ma tu không may mắn, cứ vào thời khắc mấu chốt đụng phải đám người Hàn Liên sư huynh, lại gặp phải Cửu Thiên hắn!
Sau đó, Cửu Thiên nói: “Ông sai rồi, tôi chưa từng có một mình!”
Nói xong, chiếc nhẫn của Cửu Thiên hơi sáng lên ánh sáng.
Sau đó, đám người Hàn Liên đều nhảy ra.
Nhìn thấy tình trạng này, đám người Hàn Liên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì lùi lại sau, theo bản năng đứng ở đằng sau Cửu Thiên.
“Tình huống gì thế, Cửu Thiên sư đệ, đây là ai?”
Hàn Liên sư huynh rõ ràng đã không nhận ra Ngọc ma thánh hóa thành dáng vẻ nhân long.
Cửu Thiên cười nói: “Mọi người, người trước mắt chính là Ngọc ma thánh. Hôm nay chúng ta sẽ giết ma chứng đạo!”
Dứt lời, trong mắt Cửu Thiên có chút lóe sáng!
Hắn còn thủ đoạn cuối cùng!
Nghe thấy ba chữ Ngọc ma thánh, đám người Hàn Liên mới đầu là kinh ngạc, sau đó ai ai cũng cười to.
“Ngọc ma thánh, ha ha! Thật sự là Ngọc ma thánh! Nào nào, để tôi cho hắn một kích cuối cùng!”
Hàn Liên sư huynh không nhân nhượng, cầm kiếm Bích Thủy Trường Thiên công kích Ngọc ma thánh.
Kiếm Bích Thủy Trường Thiên mang theo kiếm uy cuồn cuộn giáng xuống, nhưng sau đó chỉ nghe được một tiếng keng, Ngọc ma thánh cắn chặt kiếm của Hàn Liên sư huynh.
Bup!
Ngọc ma thánh dùng sức, kiếm Bích Thủy Trường Thiên trực tiếp bị đánh tan.
Hóa thành những chấm sáng.
Hàn Liên sững người, đám người đại sư huynh ở đằng sau cũng sững người.
Cửu Thiên thấy vậy thì quát một tiếng.
“Đoạt Hồn Diệt Phách!”
Ngọc ma thánh bỗng cử động bàn tay, ánh sáng trong mắt biến mất, như có thứ gì đó thay đổi.
Sau đó, Cửu Thiên cảm thấy thần hồn chi lực của mình đánh trúng một thần hồn khác.
Tiếng kêu thảm thiết của thần hồn vang lên, Cửu Thiên không chút khách sáo, trực tiếp xé tan nó.
Một phiến cát bụi bỗng bị mãnh vỡ thần hồn bị nứt toác thổi lên, Cửu Thiên bị lực lượng phản trệ đánh bay ra đất, cơ thể của Ngọc ma thánh lại hoàn toàn suy kiệt, mang theo trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên ngã ra đất.
Đám người Hàn Liên sư huynh vội cùng ra tay, khua đi cát bụi xung quanh, nhìn sang Ngọc ma thánh ngã dưới đất.
Không chút khách sáo, Hàn Liên sư huynh trực tiếp bổ qua, bồi cho Ngọc ma thánh mấy quyền, nhưng đối phương không có phản ứng.
Hàn Liên sư huynh nhẹ nhàng thăm dò hơi thở của Ngọc ma thánh, nhoẻn miệng cười nói: “Chết rồi, lần này tám phần mười là chết rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất