Mặt trời lên mặt trăng lặn, luân hồi không ngừng. 

Trong tiểu thế giới, cơ thể của Cửu Thiên lúc sáng lúc tối, lập lòe không ngừng. 

Sau đó thì Đông Cẩm ở bên cạnh Cửu Thiên tỉnh lại trước. 

Hắn ta thật sự mạng lớn, khoảng cách bay ra vừa hay tránh được tiểu thế giới do Cửu Thiên tự phóng ra. 

Nếu không cho dù không chết ở trong chấn động vừa rồi. 

Cũng sẽ chết trong thế giới chi lực của Cửu Thiên. 

Lắc đầu, Đông Cẩm nhìn Cửu Thiên ngửa mặt ngã trên đất, ánh mắt mang theo sự phấn khích. 

Hắn ta nhớ trước khi mình hôn mê, hình như nhìn thấy lực lượng vô tận rót vào trong cơ thể của Cửu Thiên. 

Như vậy, có phải vị đại nhân này đã có được lực lượng rồi không? 

Đông Cẩm cẩn thận đi tới. 

Nhìn ánh sáng dần dần thu liễm ở trên người Cửu Thiên, hắn ta cũng không dám chạm vào. 

Trước khi chưa biến thành thi nô, hắn ta cũng là một võ giả. 

Hắn ta biết rõ, lực lượng mà nhìn không hiểu, tốt nhất tôn kính mà đứng xa ra. 

Tránh bị trực tiếp ngộ thương! 

“Đại nhân!” 

Đông Cẩm gọi một tiếng. Cửu Thiên lại giống như hoàn toàn không nghe thấy. 

Ánh sáng trên người từ từ thu lại toàn bộ. 

“Đại nhân, ngài còn sống không?” 

Đông Cẩm lại gọi một câu. Bây giờ hắn ta cũng không biết nên làm như nào. 

Nhìn thấy Cửu Thiên không có động tĩnh, hắn ta cố nhịn đau đớn trên người, đi lên, thăm dò hơi thở ở mũi của Cửu Thiên. “Vẫn may, vẫn may. Còn sống!” 

Đông Cẩm ngẩng đầu, thở dài. 

Hắn ta chỉ sợ người đã chết, chỉ cần còn sống, vậy thì là chuyện tốt. 

Bỗng nhiên, quả cầu ánh sáng màu xanh lam trước mặt đột nhiên trở nên ảm đạm. 

Không lâu sau, quả cầu ánh sáng màu xanh lam đột nhiên hóa thành ngàn vạn chấm sáng tiêu tan. 

Đông Cẩm sững người tại chỗ, nhìn cảnh này. 

Quả cầu ánh sáng này là hy vọng cuối cùng của nước Thần bọn họ. Sao bây giờ lại biến mất? 

"Ê!” 

Đông Cẩm gọi một tiếng nhưng không có tác dụng gì. 

Quả cầu ánh sáng màu xanh lam vẫn nhanh chóng biến mất. 

Đông Cẩm sững người một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói: "Haizz, đại nhân ơi đại nhân, hy vọng ngài thật sự có được lực lượng mới khiến quả cầu ánh sáng này biến mất. Nếu không, tôi thật sự chết không hết tội!” 

Nói xong, Đông Cẩm muốn vác Cửu Thiên, đưa ra ngoài 

Nhưng hắn ta đột nhiên phát hiện, nhục thân của Cửu Thiên không phải nặng bình thường. 

Hắn ta nhớ lần trước khi đưa Cửu Thiên gần như cháy khét trở về cũng không nặng như thế. 

Giờ hắn ta mặt mày đỏ bừng, hắn ta cũng không thể vác Cửu Thiên lên được. 

Trong lúc không biết làm sao, hắn ta cũng chỉ có thể kéo Cửu Thiên đi về phía trước. 

Cũng không biết tốn bao nhiêu sức lực, cuối cùng hắn ta đã kéo Cửu Thiên ra khỏi ám môn, quay lại bên ngoài. 

Vừa đặt Cửu Thiên yên vị, Đông Cẩm hoàn toàn ngã ra đất, cả người mềm nhũn vì mệt. 

Các thi nô ở xung quanh lập tức vây lại. 

“Đại ca, ngài ấy sao rồi?” 

“Thành công chưa? Anh cho ngài ấy đồ rồi sao?” 

Một đám thi nô hỏi liên tục. 

Đông Cẩm nằm dưới đất thở dốc, nói: “Các người hỏi tôi, tôi cũng không biết thành công hay chưa. Tất cả phải đợi sau khi ngài ấy tỉnh lại mới biết. 

Các thi nô rất thất vọng, bọn họ không dễ gì mới nhen nhóm một tia hy vọng đó. 

Tuyệt đối đừng bị hủy diệt! 

Đông Cẩm sao không có suy nghĩ giống bọn họ chứ. Nhưng hiện thực luôn khác với tưởng tượng. 

Nhìn gương mặt của Cửu Thiên, Đông Cẩm thở dài không ngừng, cưỡng chế ngồi dậy nói với những người khác: “Không nói nữa, các người mau đi kiếm đồ ăn đi!” 

Một đám thi nô gật đầu, đi ra khỏi động huyệt. 

Bọn họ lại phải ra ngoài kiếm đồ ăn rồi. Đối với thi nô mà nói, sống thật ra cũng là một chuyện rất khó. 

Cửu Thiên vẫn đang yên lặng ngủ say, sự biến đổi trong cơ thể của hắn cũng đã tới giai đoạn cuối cùng. 

Không ai chú ý tới ngón tay của Cửu Thiên hơi cử động. 

Mí mắt của hắn cũng hơi động đậy theo. 

Ở một bên khác, trong hẻm cốc. 

Đám người Hàn Liên đã đánh nhau với các ma tu! 

“Giết! Giết! Giết!” 

“Mọi người đừng nương tay, giết ra ngoài!” 

Hàn Liên vô cùng kích động, lớn giọng hét lên. 

Xung quanh có nhiều ma tu bị giết tới mức buông giáp bỏ mũ, ngã như ngả rạ. 

Thực lực của mọi người đều không yếu, dựa lưng vào nhau, mọi công kích từ bốn phương tám hướng đều có thể phòng ngự. 

Ngàn vạn ma tu vậy mà nhất thời cũng không thể làm gì được bọn họ. Bọn họ cầm đao kiếm trong tay, lao giết nhanh chóng. Vậy mà sắp đột phá vòng bao vây của các ma tu. 

“Tu La Trảm!” 

Tả Tử Sâm vung trường đao. Hư ảnh Tu La giáng xuống, một đao chém tan hơn trăm ma tu. 

Trước mặt bỗng lại giết ra một khoảng trống. 

Con rối, Mộng Yểm, Hắc Long võ kỵ của các ma tu đều phóng ra. Nhưng cũng không cản được bước tiến của bọn họ. 

“Mau đi bẩm báo ma thánh đại nhân, thực lực của những kẻ này rất lợi hại, kêu ma thánh đại nhân tới bắt!” 

Đầu óc của mấy đường chủ vẫn coi như bình thường. Nhìn ra tuy đám người Hàn Liên sư huynh trẻ tuổi nhưng tu vi của mỗi người đều không tầm thường, công pháp mạnh 

mě! 

Một đường giết tới, Tả Tử Sâm bỗng lớn giọng hét: “Ha ha, chúng ta sắp lao ra ngoài rồi. Ma tu cỏn con có thể làm gì được tôi?” 

Đám người Nam Cung Lệ cũng nở nụ cười. 

Chỉ cần không có những ma thánh kia ra tay. Một vài đường chủ cỏn con, muốn cản bọn họ quả thật rất khó. 

Mà các ma tu lại không biết, bốn vị ma thánh đại nhân của bọn họ đều toang trong tay Cửu Thiên. 

Bây giờ muốn đi tìm ma thánh đại nhân, không khác gì si tâm vọng tưởng. 

Nhưng vào lúc này, bầu trời đột nhiên ảm đạm đi. 

Mọi người đang sắp chạy thoát khỏi vòng bao vây của ma tu, đột nhiên nhìn thấy một người mang theo bóng tối ngập trời từ trên trời nhanh chóng bay tới. 

Người này vừa xuất hiện, Hàn Liên sư huynh kinh sợ hét to: “Là lão quỷ Ngọc ma thánh, đi mau, đi mau. Sao hắn lại tới chứ!” 

Nghe thấy ba chữ Ngọc ma thánh, đám người Nam Cung Lệ biến sắc. 

Đại sư huynh nhân cơ hội nói với Huyễn Tầm và A Vân: “Mau nấp vào trong phủ đệ của tôi!” 

Huyễn Tâm và A Vân cũng biết mình lúc này nhất định không giúp được gì, vội vàng nấp vào trong phủ đệ trong nhẫn của đại sư huynh. 

Mắt của đại sư huynh đanh lại, lập tức nuốt chiếc nhẫn vào trong bụng của mình, bảo đảm không ai tìm được. 

Mọi người bắt đầu tăng tốc chạy trốn, lại nghe thấy Ngọc ma thánh trên trời đanh giọng nói: “Các thủ hạ của Cửu Thiên, các người còn muốn đi đâu?” 

Vừa dứt lời thì một vùng ma khí khổng lồ giống như ma trảo xuất hiện. 

Đám người Hàn Liên phóng ra toàn bộ lực lượng, vậy mà không thể giãy thoát khỏi ma khí đáng sợ này. 

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều bị ma khí này bóp chặt. 

“Á!” 

Đám người Nam Cung Lệ giãy dụa điên cuồng. 

Bóng dáng của Ngọc ma thánh từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đi tới trước mặt của bọn họ. 

Ánh mắt quét qua người của bọn họ, Ngọc ma thánh nói: “Một đám ngu xuẩn. Dám chạy tới địa bàn của tôi gây rối, thật là muốn chết” 

Hàn Liên đanh giọng nói: “Ngọc lão quỷ, ông đừng ngông cuồng. Đợi Cửu Thiên sư đệ của tôi quay lại, nhất định sẽ đánh cho ông mặt nở hoa” 

Ngọc ma thánh nói: “Cửu Thiên ư? Sợ rằng các người không gặp được cậu ta nữa. 

eyJpdiI6Ijc1NmY5ZVd4NkNTMEsxREpvMHFnMlE9PSIsInZhbHVlIjoiMUt0dFhIK3lGcXFMK1pLVTB1ZjZFS0VLSnZTcVF2dW5YbWt0eG9GNmJab29RcVVzWHk3XC9zM0VCZ0tBakxWSEdJWm95VDlnTDhrTksybm5ZaExwcmRrM3Mwbnl0TUtDcnRxd3h3cElIZlp1aWVVZ3YrNVhBRndVUUpYODJicFM5NEEwdUw0YlFVVnpISzZPQjJENUo2dz09IiwibWFjIjoiYjhlMzc1ZGIyZGFhY2JmNGVmMzA4ZjhmMDY5ZDgyOWZlZTlhZTlmY2FjOGFjNDU4YWM1YzkwYjk2NTdlYWI5ZiJ9
eyJpdiI6IjZmcEdWbkRxYXBuMkNaWFBEaXFmVXc9PSIsInZhbHVlIjoiOFNKNVdVaHlEeXN5M1F4T3JGNXBvQ2JOQkxENHJzV1YrdCtpenl5NmRUNlwvTnJXWVozdERmellWRkVDVXJWaWZzUkxVVDVNMmVcL0hLbURvSDNrSEhXMUEyVkdEUFJTd21TcWNiT3dkSjUzYXNHSFY4WXN0dzJWeDd6bE04YlNqYkZCTW1XN1ZkcGVIM3pVQThZUEx2eGlMMzd1cGRSUTBxNGhNSnkrVlErWGZXcGR2MWh4UEtEbkk3eVpyajBwbEd6Z2VyenB5d2dRQjFKSGNhN3dUWnpxbUdPWVJTR1hHZ1JydllkaHBPWmZnPSIsIm1hYyI6IjNjYWI1ZTkwZGNlZGM0MzhjODUwMDNjOTY3NDEyOWUzNDkzZDFlYzQ4MDc3OWM5YjhjYWFkZjg4ZjcwODc0YjQifQ==

Ngọc ma thánh cười ha hả, nói: “Nghe không hiểu à? Vậy tôi nói rõ hơn một chút, cậu ta đã chết!”

Ads
';
Advertisement
x