Trong hẻm cốc. 

Mục Khả từ từ tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh. 

Nam Cung Lệ muốn lao qua lại bị đại sư huynh và Hàn Liên sư huynh túm chặt. 

Hàn Liên đè thấp giọng, nói: “Nam Cung huynh, đừng làm chuyện ngu ngốc, cẩn thận anh cũng bị đâm một nhát!” 

Nam Cung Lệ nói: “Vậy phải làm sao, cứ ở đây nhìn à? Anh buông ra!” 

Cưỡng chế giấy khỏi sự trói buộc của Hàn Liên, Nam Cung Lệ đi tới trước mặt Mục Khả. 

Cúi người xuống, Nam Cung Lệ lay nhẹ Mục Khả, nói: “Mục Khả, cô sao rồi?” 

Đột nhiên, Mục Khả mở hai mắt ra. 

Sau đó, cô ta ôm lấy Nam Cung Lệ. 

Động tác rất nhanh, dọa đám người Hàn Liên sư huynh giật mình. 

Bọn họ lập tức bước lên một bước, nhằm binh khí vào Mục Khả. 

“Hoàng tử điện hạ, tôi... tôi..” 

Mục Khả kích động nói không thành lời. 

Nam Cung Lệ nhìn vào mắt của Mục Khả, xác nhận cô ta không có thay đổi gì quá lớn, lúc này mới yên tâm trở lại. 

Những người khác đi lên, nhìn Mục Khả, Huyễn Tầm kéo tay của Mục Khả, nói: “Mục Khả, không sao rồi. Cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” 

Mục Khả thở dốc, một lát sau mới nói: “Tôi vừa rồi hình như nhìn thấy thần linh. Tôi cảm thấy tinh khí thần của tôi bị hút đi. Sau đó trong đầu có thêm rất nhiều ý nghĩ kỳ lạ. Cái 

gì mà kêu tôi thống trị thiên địa, giết tất cả những người phản kháng. Cái gì mà quay lại thời đại viễn cổ. Tôi rất sợ, vừa rồi tôi có phải bị ma tu khống chế rồi không?” 

Cả người Mục Khả run rẩy. 

Đám người Nam Cung Lệ thì nhìn nhau. 

“Sau đó thì sao?” 

Nam Cung Lệ hỏi. 

Mục Khả nói: “Về sau, đột nhiên lực lượng đó tiêu mất thì tôi rơi xuống” 

Mục Khả vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. 

Đại sư huynh nói: “Không phải ma tu, e rằng có liên quan tới thay đổi lạ vừa rồi của nước Thần. Tôi thấy, hoặc là những ma tu đó đã tìm được thứ mà bọn họ muốn, hoặc là đã xảy ra tình huống đặc biệt gì đó.” 

Sở Chính sư huynh nói tiếp: “Mặc kệ như nào. Mục Khả cô nương, cô vẫn nên nấp ở trong phủ đệ của Nam Cung huynh trước đi. Tránh để chuyện như này xảy ra lần nữa. 

Nam Cung Lê cũng gật đầu nói: “Đúng thế, Mục Khả cô nương, nấp đi!” 

Mục Khả cũng sợ hãi, gật đầu đồng ý. 

Ngay lập tức, Nam Cung Lệ mở phủ đệ của mình ra, để Mục Khả đi vào. 

“Bên trong có đồ ăn, có đan dược, có thư tịch công pháp, Mục Khả cô nương tùy ý!” 

Nam Cung Lệ cuối cùng nói. 

Mục Khả miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó hoàn toàn đi vào trong phủ đệ. 

Thu lại phủ đệ, Nam Cung Lệ thở phào một hơi, thật sự dọa chết hắn ta! 

Hàn Liên mỉm cười nhìn Nam Cung Lệ, nói: “Nam Cung huynh. Người ta nguyện ý đi vào phủ đệ của anh là phó thác tính mạng cho anh rồi! Phần tình cảm này, anh đừng nói anh không hiểu!” 

Nam Cung Lệ hất tóc nói: “Cái này tôi không thể không hiểu. Năm đó khi ở Phong Nguyệt Trường, tôi cũng là... 

Lời phía sau, mọi người đều không nghe thấy. 

Bởi vì bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện ma tu kết bè. 

Rõ ràng là động tĩnh vừa rồi của Mục Khả quá lớn, cộng thêm sương mù tiêu tán. Hành tung của bọn họ đã bị lộ. 

“Mất hứng!” 

Hàn Liên sư huynh nói. 

Các ma tu không rảnh phí lời với bọn họ. Đường chủ cầm đầu hạ lệnh một tiếng, tất cả các ma tu lập tức công kích tới. 

Hồ Động Minh, nước hồ tách ra. 

Ngọc ma thánh bỗng hiện thân từ trong hồ. 

Hắn ta ở trong này đã không biết bao nhiêu ngày rồi. Hắn ta luôn cho rằng phán đoán của mình là chính xác. 

Nhưng tình huống xảy ra trong nước Thần ngày hôm nay lại khiến hắn ta thật sự không ngờ tới. Hơn nữa hoàn toàn thay đổi suy nghĩ trước đó của hắn ta. “Thần khu, lẽ nào còn lớn hơn tưởng tượng của mình ư? Lẽ nào cả nước Thần chính là thần khu?” 

Ngọc ma thánh vào lúc này, cuối cùng cũng đoán được chân tướng của sự việc. 

Đáng tiếc, tất cả chuyện này dường như biết muộn quá rồi. 

Sau đó bay lên trên trời, Ngọc ma thánh càng bay càng cao, dường như muốn phá khoảng trời này, đi tới hư không. 

Cúi người nhìn nước Thần, lông mày của Ngọc ma thánh càng nhíu chặt. 

Nếu nước Thần là thần khu, vậy hắn ta chẳng phải làm uổng công tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian này à? 

Hắn ta cho dù có mạnh nữa cũng không thể thôn phệ một đất nước. Hoặc lấy một đất nước làm nhục thân của mình. 

Lông mày Ngọc ma thánh càng nhíu chặt, hắn ta càng nghĩ càng tức giận. 

Không dễ gì mới biết thần khu là cái gì, nhưng cũng chỉ có thể bày ở đó mà nhìn, căn bản không có được. 

“Không đúng, chắc chắn xảy ra vấn đề ở đâu đó. Cho dù cả nước Thần là thần khu. Vậy lực lượng vừa rồi tung hoành cả nước Thần phóng thích kiểu gì? Lẽ nào là thần linh lại sống lại rồi ư?” 

Ngọc ma thánh nhạy bén tóm được chỗ mấu chốt. 

Chỉ đáng tiếc, cũng chỉ có thể như vậy. 

Còn lại, hắn ta vẫn không biết gì hết. Căn bản không biết xảy ra vấn đề ở đâu. 

Suy nghĩ một lát, bỗng Ngọc ma thánh đanh giọng nói: “Tất cả các ma tu, rà xoát toàn bộ nơi bắt nguồn lực lượng. Chỉ cần là nơi có điều lạ, lập tức tới bẩm báo!” 

Ngay lập tức âm thanh truyền khắp cả nước Thần. Ngay cả những ma tu thủ vệ trong hư không cũng nghe rõ ràng. 

Mà ở bên ngoài hư không, Thập Tam yên lặng đợi đám người Cửu Thiên cũng nghe thấy động tĩnh trong nước Thần. 

Thập Tam đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía nước Thần, vẻ mặt lo lắng. 

“Chủ nhân!” 

Nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, Thập Tam đứng bất động, tiếp tục chờ đợi. 

Trong nước Thần, nơi sâu trong lòng đất. 

Cửu Thiên vẫn trong trạng thái vô tri vô giác, dường như cũng nghe thấy giọng của Ngọc ma thánh. 

Hơn nữa dòng suy nghĩ không biết bay bao xa, nhìn thấy hình ảnh của vô số sinh linh. 

Trong cơ thể, hai cỗ lực lượng vẫn đang giao chiến, nhưng hình như không còn điên cuồng như mới đầu. 

Nguyên nhân không phải vì hai cỗ lực lượng sắp phân ra thắng thua. Mà là trong hai cỗ lực lượng này còn có cỗ lực lượng thứ ba. 

Đó chính là canh khí của Cửu Thiên! 

Ở giữa hai cỗ lực lượng tuyệt thế, canh khí của Cửu Thiên lại thể hiện thiên phú thôn phệ đáng sợ. 

Nó vậy mà bắt đầu thôn phệ hai cỗ lực lượng khác từng chút một. 

Mới đầu hai cỗ lực lượng này đều không coi nó ra gì. Nhưng sau khi canh khí đứng vững, lại có đan điền và tiểu thế giới của Cửu Thiên chống đỡ thì bắt đầu lớn mạnh, đồng thời thôn phệ lực lượng khác. 

Tốc độ thôn phệ không nhanh, nhưng Cửu Thiên lại giống như đi vào trong một thế giới kỳ lạ. 

Tiểu thế giới của hắn tự phóng ra, bao trùm lấy hắn. 

Cửu Thiên cảm thấy mình giống như đang nằm mơ một giấc mơ, trong giấc mơ hắn đang không ngừng tu luyện. 

Điên cuồng gia tăng lực lượng của mình! 

Trong một giấc mơ của một kiếp, một giấc mơ một nghìn năm. 

Nhục thân của Cửu Thiên đang biến đổi, khí tức đang thay đổi, lực lượng cũng đang xảy ra thay đổi. 

Không cần nghi ngờ, bất luận là Phong Vô Danh hay là hỗn độn chi chủ, bàn tính như ý của bọn họ đều vỡ tan không còn. 

Cửu Thiên vẫn là Cửu Thiên, hắn không phải người truyền thừa của bất cứ ai, hắn có con đường của riêng mình. 

eyJpdiI6IndSbW9qK1VkN2podFRjRDJMSXBCR3c9PSIsInZhbHVlIjoielkrWVdZdVwvRVBBNlJIaHBkeHNWXC9uWW1QRnBMWGhWWUlzZFZmTEVmUlhteHVGbjU0cXZhbER2VHVSQ2FvdVBZVmxmUkFRS1ZZNGpRc0UyRHE2ak9OblN3WUo2QXhyT0cxMHdNR1U1TENYNUdKRG1iQm5Wb3l0cnF5WktpTUszazE4RXZzTFZJemxHK1VoVnNlU3U0a2dIVW9peUxrYjZXdDJTWWhvcFVlT0VLdXNORFwvXC8wRTJvdlRGYTloekJJSDR3MnFueXpNOEx0TkZNRHFhUWNMOFE9PSIsIm1hYyI6ImZlZDViMWMyMzNmOWI3YjE1Mzk1ODE2MTNjNGMwYzg1MDNhOGMwZjg3MDgyMmE2MDJhMzk3OWJkN2RlZGFlNDIifQ==
eyJpdiI6IitDd2lZemR5Z3hVY0xJY2x5OTRJRHc9PSIsInZhbHVlIjoiMm4rVjJWaWV3c1pDZUN0dXQxbGxET0tNSXJkQThQWHFnTllIUTI2QU5vV1A3SjY5WFRaY2dZdEpMQTc5QzluWjN2NzY5ODNHeVloT0czaXIxUjdqaTNvUHFVb1wvZEs1Q0U3VHZMd29zTTRpYW40eGJCVmJub1NXczJsNFhkc3h5VzBCWCtoaldyWWdoTEVUTlRwbVV2UmhadWhuU2Q5UDd0WFdYanBXVW1mRmx5amI1RVh0U3o5MG5sc0F5VWtzQiIsIm1hYyI6ImI3YTIwYWQ4NmZhMzMyMGEwZmE2MWQ1NWVjOWVjOWFjZDdlYTQ3MjhmODJlMjE2MTRkMzY5NWZmZGFiN2ZlNWQifQ==

Chỉ đợi Cửu Thiên tỉnh táo, nó bèn có thể phóng ra ánh sáng tỏa sáng cả thế giới.

Ads
';
Advertisement
x