Cửu Thiên rất thản nhiên. 

Sợ rằng trong cả thiên hạ, người dám nói chuyện với thần linh như này cũng chỉ có một mình hắn. 

Ngoại trừ mới đầu tâm cảnh của Cửu Thiên có chút dao động ra, tới bây giờ, Cửu Thiên càng lúc càng bình tĩnh, càng lúc càng thản nhiên. 

Vậy mà bắt đầu nói điều kiện với thần linh. 

Hỗn độn chi chủ dường như cũng hoàn toàn không ngờ được Cửu Thiên sẽ nói lời như này. 

Nhất thời có hơi ngây ngốc! 

Sau đó, hỗn độn chi chủ nói: “Con người hiện nay đều không biết kính sợ như này sao? Nhóc con, cậu phải làm rõ, bây giờ là một vị thần linh đang nói chuyện với cậu. Cậu không ba quỳ chín lạy, nằm rạp dưới đất cũng thôi đi. Nói ra những lời này, cậu không sợ bây giờ ta khiến cậu hồn bay phách tán, tan vào hư vô ư?” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không sợ, tôi vẫn là câu nói đó. Nếu ông có thể làm thì làm từ lâu rồi. Còn cần phí lời với tôi vậy sao? Bây giờ, thân phận của tôi và ông hình như có chút đảo ngược rồi. Không phải tôi đang cầu xin ông, mà ông đang cầu xin tôi. Thần linh thì như nào chứ?” 

Khóe miệng của Cửu Thiên hơi cong lên. 

Nụ cười này lọt vào trong mắt hỗn độn chi chủ chính là sự mỉa mai trần trụi. 

E là từ xưa tới nay cũng không ai dám mỉa mai thần linh. 

Ngay lập tức, hỗn độn chi chủ tức giận. 

“Nhóc con, cậu thật sự cho rằng ta không dám xử lý cậu à?” 

Một cỗ lực lượng đáng sợ ập tới công kích về phía Cửu Thiên. 

Lực lượng này mạnh tới mức không thể ngăn chặn, Cửu Thiên lại không hề sợ. 

Hỗn độn chi chủ này không hàng phục hắn ngay, chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề. Đó là trên người hắn có lực lượng căn bản không sợ hỗn độn chi chủ. 

Quả nhiên, vào khoảnh khắc lực lượng của hỗn độn chi chủ ập tới. 

Toàn thân hắn phóng ra một vùng ánh sáng mạnh, đằng sau xuất hiện một hư ảnh. 

Lực lượng của hỗn độn chi chủ đánh vào người của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên đứng bất động, ngược lại bản thân hỗn độn chi chủ bay ra. Ngay cả thế giới xung quanh cũng bắt đầu dao động kịch liệt. 

Đồng thời, lực lượng màu xanh lam tản mạn ở bên ngoài đều biến mất. 

Mục Khả lơ lửng đột nhiên dừng biến đổi, trực tiếp rơi xuống đất. Đám người Nam Cung Lệ nhìn thì thấy khó hiểu. 

Ở bên này, Cửu Thiên chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân chấn động. Cổ họng hơi ngọt, suýt nữa phun ra máu. May mà hắn cưỡng chế nhịn được! 

Lực lượng của hỗn độn chi chủ tan tác, bóng người thật sự cuối cùng cũng hiện ra. 

Hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Cửu Thiên. 

Nhìn kỹ, lúc này Cửu Thiên mới nhìn thấy. Hỗn độn chi chủ là một người đàn ông mặt vuông. 

Vóc dáng to lớn, một thân đồ đen, không giống ma tu mà giống gấu chó. 

Cửu Thiên thấy diện mạo thật của ông ta, lập tức cười nói: “Tôi còn tưởng thần linh thật sự là sự tồn tại cao thâm khó lường, vô tướng vô hình. Thì ra bản tôn cũng là dáng vẻ con người. Ê, hỗn độn chi chủ, thật ra thần linh cũng là con người tu luyện mà thành nhỉ? Có được chút cơ duyên tạo hóa, luyện được chút bản lĩnh thì dám tự xưng là thần linh của trời đất. Còn chí cao vô thượng, còn khống chế tất cả. Haizz, cuối cùng còn không phải chỉ là một tia tàn hồn à!” 

Sắc mặt của hỗn độn chi chủ thay đổi, dường như bị Cửu Thiên nói trúng chỗ đau, hoặc bị thủ đoạn của Cửu Thiên gây sốc, nhìn chằm chằm sau lưng Cửu Thiên. 

Cửu Thiên quay đầu liếc nhìn hư ảnh ở đằng sau. 

Nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện hai chữ. 

“Giết thần!” 

Hỗn độn chi chủ nói bằng giọng kinh sợ: “Người nghịch thần, cậu cũng là người nghịch thần. Cậu là đệ tử của người nghịch thần!” 

Cửu Thiên nhìn kỹ hai chữ đằng sau, sau đó quay đầu nói: “Ông sợ hai chữ này sao?” 

Hỗn độn chi chủ nói: “Người nghịch thần đáng chết đó, lúc đó là mang theo hai chữ này giết từ Hỗn Độn tới điểm cuối thế giới. Hắn đã giết vô số thần linh, hủy đi lục đạo luận bàn. Bây giờ, hắn vậy mà còn có đệ tử!” 

Cửu Thiên mỉm cười nhìn hỗn độn chi chủ nói: “Nếu ông sợ hắn như vậy thì đừng trêu chọc tôi. Thả tôi ra ngoài đi, tôi lười nói nhiều với ông!” 

Hỗn độn chi chủ nghe hết lời của Cửu Thiên bỗng sững người. 

Sau đó trên mặt hỗn độn chi chủ nở nụ cười, nói: “Bản thân cậu không ra được à? Ta hiểu rồi, thì ra là vậy. Người nghịch thần như cậu chỉ tu luyện được nhục thân nhưng không có thủ đoạn của người nghịch thần lúc đầu. Đúng rồi, đúng rồi! Ta thấy cả người cậu cũng không có nhuệ khí xung phá tất cả. Ngược lại có thêm vài phần ổn trọng” 

Con mắt khẽ đảo, hỗn độn chi chủ dường như suy nghĩ. 

Cửu Thiên thấy dáng vẻ này của ông ta thì thầm sửng sốt. 

Một tia chấp niệm cũng biết suy nghĩ, thần linh thật không hổ là thần linh. Chấp niệm này đã bằng thần hồn mà bao nhiêu người khổ luyện cả đời. 

Sau đó, hỗn độn chi chủ nói: “Nhóc con. Nếu cậu đã có thể gặp được ta, đó là duyên phận. Tôi thấy cậu sau này cũng sẽ không đi theo con đường của người nghịch thần. Phong Vô Danh đó là một cuồng nhân, không nghe quản giáo, không tôn kính trời đất. Không biết hai chữ trật tự viết như nào, nhưng cậu lại không phải như thế. Ta muốn kéo cậu ra khỏi con đường tà ác, lần nữa hiểu được đạo lý trong đoạn thời gian này. Nhận lực lượng của ta đi, nhóc con may mắn, từ nay trở đi, cậu sẽ trở thành một thần sứ thật 

sự." 

Dứt lời, bóng dáng của hỗn độn chi chủ biến mất. 

Sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy một phiến ánh sáng màu xanh lam rót vào trong cơ thể của hắn. 

Cơ thể của hắn đang bài xích điên cuồng, nhưng lực lượng màu xanh lam đó vẫn có vài tia đi vào trong đan điền của hắn. 

Sau đó, Cửu Thiên bắt đầu cảm thấy tiểu thế giới vừa mới ngưng thành của mình đã sống lại. 

Ngàn vạn đại đạo xuất hiện ở trong tiểu thế giới của hắn, ngay lập tức, mọi thứ bắt đầu nở như bông hoa tươi. Vô số thế giới chi lực bắt đầu tản mạn khắp người hắn. 

Canh khí của hắn cũng bắt đầu điên cuồng thôn phệ những thế giới chi lực này. 

Trên người, từng lỗ chân lông đều đang nở ra. 

Trong nhục thân, những phiến ánh sáng xuất hiện, dường như đang chọi lại cỗ lực lượng này. 

Sau đó, vậy mà bắt đầu đại chiến ở trong cơ thể của hắn! 

Cửu Thiên không thèm nghĩ, đây chắc chắn là truyền thừa của Phong Vô Danh và lực lượng của hỗn độn chi chủ này đang đánh nhau trong cơ thể của hắn. 

Hai cỗ lực lượng đều mạnh mẽ. Những cái khác trong cơ thể của Cửu Thiên đều bị ảnh hưởng. 

Máu trào ra, Cửu Thiên đã không khống chế được cơ thể của mình. 

Điều duy nhất hắn có thể làm là đợi hai cỗ lực lượng này phân ra thắng thua. 

Tiếng cười của hỗn độn chi chủ bỗng vang lên từ bốn phương tám hướng, giống như rất hài lòng đối với kế hoạch của mình. 

“Thần linh ác độc!” 

Cửu Thiên rít từng chữ trong kẽ răng. 

Hắn coi như đã biết thần linh như nào. Thì ra cũng chỉ là một đám người chỉ nghĩ cho bản thân. 

Cái khác nhau giữa thần linh và người bình thường chỉ có lực lượng, không còn gì nữa. 

Tất cả mọi thứ xung quanh nhanh chóng bị hủy diệt. 

Cảnh tượng trước mặt khôi phục bình thường. 

Cửu Thiên lại nhìn thấy quả cầu ánh sáng khổng lồ màu xanh lam, nhưng cơ thể của hắn bỗng không thể cử động. 

Ngửa mặt nằm trên đất, Cửu Thiên cố chống đỡ không để mình hôn mê. 

Mà điều hắn không chú ý được là cơ thể của hắn dưới sự giao đấu của hai cỗ lực lượng lại bắt đầu sụp đổ, hợp lại, cứ lặp đi lặp lại, không ngừng biến đổi. 

eyJpdiI6InVPYW5ESUd5OEJOSEtFNElcL1ZpTmxRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpWVDVyTW9rZEg0clpLUzFUbjhCQ2ZtUGV0VFMwXC9zaHZCd2grTXdyVHlYK0xvaXRGSzNjdTVQWkYybk1yWTF3dDIwT200N1wvTEFcL3BqN0NISlV6QndNYzhaSnMwRklGakNCbzYzZVwvT2pYa01aT0NSUFN6ZVNKOG5sbXdqcWJRQmw5V0lhZEZyUUxHOFZnNE51ZENIZytnQnIzN2dPdVRRN3FRd1ZaUitIRWtvWVlGNTMrNm5uV2NXekVvMmYyS2FlUk1VU0gzVWRMSVQ2TUcrM2tyaEtUdUl0cGlielo4Z1IycHBoU1FnbURNU3ZtbDdXRlhiajJib0xhYThNYkRtZ2k2T1h6SnRcL0tkeXpDc1FVN09OQ2c9PSIsIm1hYyI6ImE1NDFkNWYwNTAzZGYxNjg0N2ZkMmNjODNjZjlkYWFkZGI3YWFjOTc4YTY5OGVlODIzN2U1YjFjMmFlZDE1M2MifQ==
eyJpdiI6IllmZXl4a0IxajhaMFUzQ05IcUt5Nmc9PSIsInZhbHVlIjoiYjZacnRqMlJPM2FqR3YyZkNmeVNua1wvMkNmV2l0TkxvNGJYaFo2eXVqSXRWUUQ2anJwV3B2WmNOVXVyRGhBRytnWlJWa202SEprZDV2VEhxVWFnanpDU0c2S1h5ak1xdjAzOThPc1BiclwvVT0iLCJtYWMiOiJlMDJhNGU2NmI2Mzc4OTk1M2I0ZGM1Y2Y5N2QyMThkYTBmMjdlNDk5ZTZhNjU1NDE0ZDg3OGE0N2JmZTgyNzgyIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x