Đông Cẩm có vẻ mặt tuyệt vọng, nếu ngay cả Liên quân Tây Lĩnh cũng không thể giúp hắn ta báo mối thù này. 

Vậy thì hắn ta coi như đời này không có cơ hội báo thù nữa rồi! 

Hắn ta vốn cũng là võ giả, khi lần đầu tiên nhìn thấy quả cầu ánh sáng màu xanh lam này thì hắn ta biết, đây là một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ. 

Đáng tiếc, hắn ta không thể hấp thụ tí nào. 

Trong cả nước Thần, cũng không ai có thể sử dụng những lực lượng này. 

Quốc chủ của nước Thần chết rồi, các trưởng lão của nước Thần các đời bảo vệ chỗ này cũng đồng quy vu tận với ma tu. 

Hắn ta là người cuối cùng biết cơ mật ở đây. 

Vốn tưởng sẽ mang theo bí mật này chết đi, không ngờ khi ra ngoài nhặt đồ ăn thì nhặt về một cường giả của Liên quân Tây Lĩnh. 

Hắn ta cho rằng đây là chỉ điểm mà ông trời cho hắn ta, là hy vọng để nước Thần bọn họ báo thù. 

Hắn ta như túm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, dẫn Cửu Thiên tới nơi này. 

Nhưng không ngờ, kết cục vẫn như thế. 

Nỗi đau đớn lớn nhất đời người là khi trải qua sự thất vọng sau khi hy vọng, nó được gọi là tuyệt vọng. 

Cửu Thiên cũng không nhẫn tâm đả kích hắn ta, hắn đứng ở trước quả cầu khổng lồ màu xanh lam mà thở dài một hơi. 

Nhìn thấy thứ này, hắn về cơ bản có thể chắc chắn tình hình trong nước Thần. 

Bắt đầu từ trong hẻm cốc, nhìn bản đồ, Cửu Thiên có một suy đoán to gan. 

Thật ra thần khu chính là nước Thần. 

Cửu Thiên từng nhớ khi lần đầu tiên hắn trên đường đi tới học viện Võ Đạo hồi ở nước Võ Đỉnh. 

Có người nói, sơn mạch của học viện bọn họ là do cường giả cực hạn sau khi chết huyễn hóa ra. 

Lúc đó Cửu Thiên cho rằng điều này là không thể, hơn nữa còn không đếm xỉa cách nói này. 

Nhưng tới bây giờ, bản thân Cửu Thiên cũng không kém gì cường giả cực hạn nữa. Hiện nay hắn đã biết, điều này không phải là chuyện không thể, mà là chuyện rất bình thường. 

Cường giả cực hạn, một tay có thể nhấc núi, nhấc chân san bằng núi sông. 

Sau khi chết hóa thành sơn mạch là điều rất bình thường. 

Mà nếu cường giả cực hạn sau khi chết có thể hóa thành sơn mạch. Vậy thần linh thì sao? 

Lực lượng của thần linh mạnh hơn cường giả cực hạn hàng trăm hàng ngàn lần. Vậy thần linh sau khi chết có phải có thể hóa thành một đất nước không? 

Ý nghĩ như này vừa xuất hiện trong đầu Cửu Thiên. 

Cửu Thiên không thể kìm chế nghĩ về phương diện này. Sau đó, Cửu Thiên đã xem hiểu bản đồ. 

Sơn mạch hai bên hẻm cốc đó thật ra nếu nhìn từ bản đồ có hình dạng cái mông. 

Hẻm cốc đó chính là cái rãnh giữa mông, hồ Động Minh bên dưới cái rãnh chính là... 

Vậy nên khi Cửu Thiên đi vào động huyệt dưới đáy hồ, thật ra phản ứng theo bản năng của hắn là từ chối. 

Bây giờ xem ra, suy đoán này chắc năm mươi phần trăm là thật. 

Bởi vì quả cầu ánh sáng màu xanh lam ở trước mặt Cửu Thiên, theo Cửu Thiên thấy, chính là thần hồn sót lại của thần linh. Một tia chấp niệm mà thần linh để lại. 

Vậy nên nó mới mạnh như vậy, Cửu Thiên không biết chấp niệm của hỗn độn chi chủ trước khi chết rốt cuộc là gì. 

Nhưng không cần nghi ngờ, lực lượng ẩn chứa bên trong vô cùng kinh người. Thậm chí có thể coi quả cầu khổng lồ màu xanh lam này là truyền thừa mà thần linh để lại. 

Còn về thần khu, Cửu Thiên không nghĩ nữa. 

Cả nước Thần chính là thần khu, nhục thân của hỗn độn chi chủ hóa thành dãy núi, lông tóc của ông ta thậm chí con rận của ông ta cũng hóa thành hoang thú hung dữ. 

Phù văn trên người ông ta, từng cái đều biến thành con rối phù văn mạnh mẽ. 

Ai có năng lực có thể mang thần khu như này đi chứ? 

Ngọc ma thánh ư? 

Bây giờ Cửu Thiên có thể chắc chắn, Ngọc ma thánh tuyệt đối rơi vào chỗ nhầm. 

Ngọc ma thánh đi vào trong cơ thể của thần khu, hắn ta phát hiện sự khác thường của nước Thần nhưng hắn ta có phát hiện cả nước Thần chính là thần khu không, cái đó không nghĩ cũng biết. 

Điều duy nhất Cửu Thiên biết là tâm trạng khẩn trương muốn có được thần khu của hắn ta chắc chắn khiến hắn ta đi vào ngõ cụt. 

Nếu Ngọc ma thánh muốn dựa vào sức một mình, cưỡng chế để mình sử dụng thần khu này. 

Vậy hắn ta không khác gì đang tìm chết. Cửu Thiên không cần nghĩ cũng biết kết cục sẽ như nào. 

Nếu thần khu của hỗn độn chi chủ không có chấp niệm. Hắn nói không chừng có chút cơ hội. 

Nhưng chấp niệm của hỗn độn chi chủ ở đây, vậy thần khu tuyệt đối sẽ không để người khác lấy đi. 

Cửu Thiên cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Chẳng trách nhiều ma tu ở trong nước Thần bận bịu lâu như vậy vẫn không thể tìm được thần khu. 

Ban đầu Cửu Thiên tưởng đá của nước Thần quá cứng, vậy nên có cản trở. 

Nhưng bây giờ xem ra, là đám người Ngọc ma thánh căn bản không dám cho nổ, cũng không thể mang đi. 

Sức người chung quy có giới hạn, một thần linh cho dù đã chết cũng đủ khiến người trong thiên hạ không làm gì được. 

Không phải ai cũng được như Phong Vô Danh! 

Khi Cửu Thiên đang sắp xếp tất cả tư duy, Thiên Ma Tâm trong cơ thể của hắn bỗng có chút phản ứng. 

Cửu Thiên cũng không chú ý tới, một chấm sáng màu xanh lam lay động rơi vào người của hắn. 

Sau đó Thiên Ma Tâm của hắn bắt đầu rung dữ dội. 

Bup bup! Bup bup! 

Lần đầu tiên Cửu Thiên cảm thấy Thiên Ma Tâm rung có lực như vậy. 

Giống như bị thứ gì đó kích thích vậy! 

Sau đó, chùm ánh sáng màu xanh lam ở trước mặt bắt đầu lưu động ánh sáng khác lạ. 

Chấm sáng màu xanh lam ở xung quanh bắt đầu bao bọc Cửu Thiên. 

Cửu Thiên còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy những dải ánh sáng màu xanh lam mang theo khói lóe sáng rơi vào người hắn. 

Vốn Đông Cẩm đã tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy sự thay đổi này. 

Đông Cẩm sửng sốt kêu thất thanh: “Xảy ra chuyện gì? Đại nhân, ngài sao thế đại nhân?” 

Đông Cẩm đưa tay muốn kéo Cửu Thiên, một cỗ khí thế mạnh mẽ phóng ra từ trên người Cửu Thiên, trực tiếp đánh bay Đông Cẩm. 

Trên không, Đông Cẩm phun ra máu, hoàn toàn hôn mê. 

Mà Cửu Thiên lại giống như rơi vào trong một vùng biển màu xanh lam. 

Một giọng nói trầm thấp không ngừng vang lên trong đầu hắn. 

“Con người nhỏ bé, con người ti tiện. Chúc mừng cậu, hôm nay cậu may mắn gặp được thần linh thật sự. Thần phục đi, run rẩy đi, giơ hai tay của cậu lên, phóng ra tâm linh của cậu, ta sẽ ban lực lượng trường sinh cho cậu. 

Cửu Thiên nghiến chặt hàm răng hét to trong lòng, nhưng không phát ra âm thanh nào cả. 

Vào lúc này, một lực lượng màu xanh lam từ trong mặt đất của nước Thần khuếch tán ra ngoài mặt đất. 

Cả nước Thần bắt đầu lập lòe ánh sáng màu xanh lam vô tận, ngay lập tức khiến bầu trời huyết sắc trong xanh trở lại. 

Mặt đất cháy đen bắt đầu có cỏ xanh mọc ra. 

Khi Ngọc ma thánh ở trong bóng tối không ngừng thử đủ các cách dò xét thần khu, trực tiếp bị lực lượng màu xanh lam này quét trúng. 

Ngay lập tức, trong miệng Ngọc ma thánh phun máu không ngừng, khí tức suy yếu. 

Ở bên ngoài, ngàn vạn ma tu đều nhìn thấy một màn kinh người này. 

Ngay cả đám người Hàn Liên sư huynh vẫn ở trong hẻm cốc cũng nhìn thấy sương mù trong hẻm cốc tiêu tán, vô số đá xung quanh còn phát ra tiếng hoan hô giống như thú gâm. 

Cảnh tượng quỷ dị này khiến đám người Hàn Liên đều sửng sốt. 

eyJpdiI6IkdQeVBySlBYOG9BTUNUSUdtQWNRVEE9PSIsInZhbHVlIjoiUWpLU2d3WU9FQ0xLYWRtd3RjMXFpUWllNDY1WWpQekJLMXJFdHp2YlJZTEJNOW1sM1B0WDNHOFFXMWFrWTQ2b01wXC91emRpZmNLK3F1NVp4U2VKNmNOME9za21DVHBWVmdqTVpEOVpoZ2RhMThzMllURzlZUG55OFNTUGUwMHlzQUlSR0xxZ0tOcHZaT0d3U1VjaVBDQT09IiwibWFjIjoiMjVjNTUxZDgzNjA4OGRlOTkxY2Q4MWNkM2JhZGU2YjEzYTE3NjdjNzc4NzNkY2I2NzM0Njk1NjIyZjU0MWE2NyJ9
eyJpdiI6Ilp4XC8wRTNMSTdTQlBha3p3a0hpUDFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpKYUtmVmVBeXdGbDdTamFrTTVBSGhnMmlLR0dyR2UwUHJmdnVVanJ4QkxhZk1xY3h2MEgrYlVsZVBZQ2pZMFpBYjFSaGdZc1ZhWFIxOUZSS0d4bEtBZVZ4N0tta2lMb3p4ekVGRGpUVjNIdnNhWDBrdEY2TVRWOElcL0JjNnJHdHZZejZDNnNXZTM1MlI0S29XSXppTUE9PSIsIm1hYyI6IjY4NDMwODIyNjgxMmZlZTYyZWFmYmY1ZTA1YTM2ZTk4OWQ2ZmZhYTNmYTcxNjU3YTZiZWYwNjZjMWFmNWQ0MGIifQ==

Mà vào lúc này, Mục Khả đột nhiên tự bay lên, lực lượng trong cơ thể cô ta điên cuồng phóng ra bên ngoài, cả người sáng lên như đèn.

Ads
';
Advertisement
x