Ánh sáng biến hóa, Cửu Long Huyền Cung Tháp trực tiếp chiếu cảnh tượng Cửu Thiên đại chiến với ma tu ở hồ Động Minh cho những thi nô này xem.
Là pháp khí của Cửu Thiên, Cửu Long Huyền Cung Tháp quả thật tận tâm tận lực, về cơ bản tất cả mọi chuyện Cửu Thiên làm, nó đều sẽ ghi lại.
Một đám thi nô sững sờ nhìn cảnh tượng Cửu Thiên thần uy cái thế, đại chiến với Tàn Khuyết Song Thánh và ngàn vạn ma tu.
Sau đó, tất cả các thi nô quỳ xuống.
Thi nô có chút vạm vỡ ở trước mặt Cửu Thiên trực tiếp khóc rống lên, ôm lấy đùi của Cửu Thiên, nói: “Ngài thật sự không phải ma tu, ngài thật sự là tới cứu chúng tôi. Cầu xin ngài, cứu nước Thần chúng tôi!”
Cửu Thiên vội vàng an ủi những thi nô này. Sau đó khẽ thở dài.
Hắn cuối cùng cũng biết, ở thời đại ma tu thống trị, tại sao được gọi là thời đại đen tối.
Một lúc lâu sau, những thi nô này mới dừng thương tâm.
Thi nô ôm đùi của Cửu Thiên lau sạch nước mắt, nói: “Đại nhân, tôi tên Đông Cẩm, vốn là thống lĩnh cấm quân của hoàng thất nước Thần. Bây giờ hoàng thất nước Thần và một nghìn sáu trăm thành trì của nước Thần đều bị hủy diệt. Người còn sống, còn có thể nói chuyện, không thật sự biến thành cái xác biết đi, chỉ còn lại chút người này. Tôi xin ngài thay mặt Liên quân Tây Lĩnh, giúp chúng tôi báo thù, giết hết tất cả các ma tu
Cửu Thiên nhìn những thi nô này lắc đầu nói: "Tôi không có bản lĩnh giết tất cả các ma tu. Chỉ dựa vào một Ngọc ma thánh thì tôi đã không phải đối thủ, còn suýt nữa bị hắn chơi chết, các người cũng thấy rồi”
Ánh mắt của Đông Cẩm lộ hung quang, lớn giọng nói: “Ngọc ma thánh, tôi hận không thể ăn thịt của hắn, uống máu của hắn. Đại nhân, chúng tôi lại có cách đối phó Ngọc ma thánh. Hắn tới nước Thần chúng tôi là để tìm vật trong truyền thuyết của nước Thần chúng tôi. Trước khi công chúa chết đã giao cơ mật của nước Thần cho tôi. Bây giờ tôi nguyện ý giao cho đại nhân! Có cái này, ngài có thể giết chết Ngọc ma thánh, chỉ cần hắn vẫn ở trong nước Thần.
Cửu Thiên rất kinh ngạc, một thi nô cỏn con vậy mà dám nói lời sẽ giết chết Ngọc ma thánh.
Nếu hắn ta không phải nói phét, vậy thì thật sự có thủ đoạn đặc biệt.
Cửu Thiên trợn mắt nhìn hắn ta, Đông Cẩm dường như cũng biết bản thân nói như vậy là không thể có được sự tin tưởng của Cửu Thiên, đanh giọng nói: “Đại nhân, ngài đi theo tôi. Các người tiếp tục ở đây, nếu có ma tu nào dám lại gần, lập tức phong ấn cửa"
Các thi nô khác liên tục gật đầu.
Mà Đông Cẩm sau khi ấn bừa một phen vào chữ hận ở xung quanh, vậy mà sáng lên ánh sáng trận pháp.
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn thì thấy đây còn là Ngũ Hành Trận.
Trận pháp không khó, nhưng ẩn giấu rất sâu.
Với năng lực cảm ứng của Cửu Thiên vậy mà không phát hiện.
Cửa động xung quanh đóng toàn bộ, sau đó, trên mặt đất lại lộ ra một cửa động.
Nhìn cửa động này, Cửu Thiên hỏi: “Cái này nối tới đâu?”
Đông Cẩm nói: “Nối tới bí mật lớn nhất nước Thần chúng tôi. Đại nhân, mời!”
Dứt lời, Đông Cẩm nhảy vào trước.
Cửu Thiên nhìn cửa động chỉ cho một người đi vào này, suy nghĩ một phen.
Chắc chắn thi nô này thật sự không có lý do gì để hãm hại hắn, lúc này hắn mới nhảy vào động.
Ngay lập tức, Cửu Thiên cảm nhận được mình hình như xuyên qua thông đạo gì đó.
Sau đó, đi tới một nơi lóe sáng ánh sáng.
Ánh sáng ở đây không nóng rực như mặt trời, cũng không dịu nhẹ như mặt trăng.
Mà có màu xanh sẫm, giống như những vì sao đang bay ở xung quanh.
Dưới chân là thông đạo thẳng tắp, Đông Cẩm đẫn dầu đi ở đằng trước.
Cửu Thiên nhìn xung quanh, hắn càng lúc càng không hiểu nơi này rốt cuộc là đâu.
Bức tường xung quanh sao còn nhúc nhích như có máu thịt, những ánh sáng xanh lam ở trước mắt, Cửu Thiên cứ cảm thấy giống mảnh vỡ của thần hồn.
“Đông Cẩm, trong nước Thần các người có bao nhiêu thi nô còn giữ được thần trí như anh?”
Cửu Thiên vừa đi vừa hỏi.
Đông Cẩm nghiến răng nói: “Không bao nhiêu cả. Tính cả tôi e rằng cũng chỉ tròn một trăm người. Thủ đoạn của ma tu rất tàn nhẫn, bọn họ sẽ dùng ma khí ăn mòn não của chúng tôi, khiến máu của chúng tôi biến thành mủ, khiến lực lượng của chúng tôi mất đi, khiến mọi thứ mà chúng tôi trân quý hóa thành hư vô, cuối cùng chỉ còn lại cái xác. Trừ khi làm việc cho ma tu thì có thể có trí tuệ giống động vật.
Cửu Thiên nói: “Vậy anh làm sao thoát được một kiếp này?”
Đông Cẩm nói: “Bởi vì tôi cách Thiên Tâm rất gần! Nó khiến chúng tôi duy trì thần trí, không bị ma tu hoàn toàn khống chế”
“Thiên Tâm ư?”
Cửu Thiên càng nghe không hiểu. Đây là thứ gì?
Đông Cẩm trả lời: “Thiên Tâm là chí bảo của nước Thần chúng tôi. Cũng là thứ mà bệ hạ và công chúa thà chết để bảo vệ, không để các ma tu có được. Nó phù hộ cho nước Thần chúng tôi vượt qua những kiếp nạn đáng sợ. Lần này cũng sẽ giúp chúng tôi chiến thắng ma tu.”
“Chí bảo ư?” Cửu Thiên lẩm bẩm thành tiếng, lại đang thở dài trong lòng.
Hắn không cho rằng có chí bảo gì đó có thể đánh bại Ngọc ma thánh, đó là người si nói mộng.
Cửu Thiên không nói gì nhiều, hắn cũng không định phá hủy hy vọng cuối cùng của đám người Đông Cẩm.
Trước mắt, ánh sáng càng lúc càng sáng.
Đột nhiên, thứ đập vào mắt Cửu Thiên là một quả cầu ánh sáng màu xanh lam khổng lồ.
Ánh sáng lập lòe, Cửu Thiên vậy mà có thể nhìn thấy trong quả cầu ánh sáng màu xanh lam lưu chuyển những hình ảnh. Là cảnh tượng ở các nơi trong nước Thần.
Đông Cẩm dừng ở trước quả cầu ánh sáng màu xanh lam, chỉ vào quả cầu ánh sáng: "Đại nhân, đây chính là bí mật lớn nhất nước Thần. Ngàn vạn năm nay, bí mật không ai có thể ngộ được. Bí mật có thể giết chết Ngọc ma thánh.
Cửu Thiên đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào quả cầu ánh sáng màu xanh lam này.
Ngay lập tức, Cửu Thiên có thể cảm nhận được lực lượng vô cùng mạnh mẽ ở bên trong.
Lực lượng này vượt qua tất cả lực lượng Cửu Thiên từng thấy. Cho dù là Phong Thiên, e rằng cũng không có lực lượng mạnh mẽ như này.
Cửu Thiên chỉ chạm nhẹ thì bị dọa lùi lại.
“Lực lượng vô cùng mạnh, tại sao nước Thần lại có lực lượng mạnh mẽ như này? Hỗn độn chi chủ!”
Cửu Thiên bỗng phản ứng lại, nói ra cái tên của hỗn độn chi chủ.
Đông Cẩm ở bên cạnh, nói: “Đại nhân, ngài lấy nó đi đi. Bất luận là ai, chỉ cần có được lực lượng như này, Ngọc ma thánh nhất định không phải đối thủ!”
Đông Cẩm cực kỳ phẫn nộ, nói.
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Quả thật rất mạnh. Đây e rằng là lực lượng của thần linh! Xin lỗi, lực lượng này tôi không lấy đi được. Nếu tôi cưỡng chế thôn phệ, tôi chỉ có chết ở đây thôi.
Đông Cẩm sững sờ nói: “Nhưng ngài là cường giả của Liên quân Tây Lĩnh! Ngài chắc có thực lực của thiên địa tạo hóa mới đúng! Ngài cũng không lấy đi được sao?”
Cửu Thiên nói: “Không lấy được. Tôi vẫn chưa có tư cách này!”
Cửu Thiên nhìn lực lượng này, càng thêm chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn.
Nhưng đây là lực lượng mà chủ nhân hỗn độn để lại, hắn có tài có đức gì mà lấy nó đi.
Ánh mắt Cửu Thiên lập lòe nhìn quả cầu ánh sáng màu xanh lam khổng lồ này, thật sự không biết làm sao.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất