Keng! Keng! Keng! 

Tiếng kim loại va chạm giòn tan vang lên bên tai, Cửu Thiên từ từ tỉnh lại. 

Cũng không biết qua bao lâu, trong đầu hỗn loạn, tầm nhìn mơ hồ. 

Sau đó, mọi thứ trước mắt mới bắt đầu rõ ràng. 

Bên tai truyền tới tiếng sửng sốt. 

“Tỉnh rồi, hắn tỉnh rồi! Trời ạ, hắn còn là một người sống!” 

“Mau quăng hắn ra ngoài, hắn chắc chắn là ma tu!” 

“Hắn đã cử động, trời ạ, chúng ta sắp chết rồi!” 

Tiếng sửng sốt không dứt. 

Cửu Thiên từ từ ngồi dậy từ dưới đất, cơ thể hơi cử động. 

Một vùng da chết tự tróc ra từ bên ngoài cơ thể của hắn. 

Quần áo trên người hắn đã biến mất, cúi đầu nhìn dây lưng trên người, nó cũng biến mất hoàn toàn. 

Nhẫn Cửu Tiêu trên tay vẫn còn, tâm niệm khẽ động, Cửu Thiên có thể cảm nhận đồ của mình đều ở trong chiếc nhẫn. 

Như vậy, Cửu Thiên khẽ thở phào. 

Ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một đám người hình thù kỳ dị. Hoặc nói chuẩn hơn nên gọi là thi nô mới đúng. 

Mặt xanh có răng nanh, cả người đen xì. Động tác cứng ngắc, vẻ mặt kinh sợ. 

Những thi nô này đều đứng chui vào góc tường, căn bản không dám nhìn Cửu Thiên. 

Cửu Thiên lại nhìn xung quanh, chỉ thấy bên cạnh để các loại rìu, đao ngắn sơ xài. 

Hơn nữa bên trên đều có vết mẻ. 

Khẽ cười một tiếng, Cửu Thiên lập tức biết âm thanh vừa rồi từ đâu mà ra. 

Thì ra là đám thi nỗ này đang chặt người của hắn. 

Chỉ đáng tiếc, nhục thân của hắn quá cứng, không phải là thứ mà những thi nô này có thể tổn thương. 

Cửu Thiên cố ngồi dậy, khẽ ngưng tụ lực lượng của mình. 

Huyền y trên người xuất hiện, Cửu Thiên nhe răng ngồi dựa vào tường, thản nhiên nhìn những thi nô trước mặt. 

Cả người đau đớn, lần này hắn thật sự bị trọng thương. 

Hơn nữa còn là loại trọng thương dựa vào khả năng tự khôi phục của hắn cũng không thể nhanh chóng khôi phục. 

Nhưng vận may của hắn không tệ, người nhặt được hắn không phải ma tu. Mà là những thi nô rất yếu này. 

Nhìn bọn họ run rẩy, dáng vẻ toàn thân run lẩy bẩy. 

Cửu Thiên cũng không biết nên nói gì với bọn họ. Mục đích duy nhất mà những thi nô này nhặt hắn về, có thể là muốn ăn hẳn. 

Cửu Thiên cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì đối mặt với bọn họ. 

“Đây là đâu?” 

Cửu Thiên hỏi câu hỏi hắn muốn biết nhất hiện nay. 

Những thi nô này, lúc này hoàn toàn không lên tiếng. Dáng vẻ trầm mặc của bọn họ giống như các xác mất đi linh hồn. 

Nhưng Cửu Thiên vừa rồi nghe thấy bọn họ nói chuyện. Chỉ có thể chứng tỏ, những thi nô này không phải thật sự chỉ còn lại cái xác, bọn họ đang giả bộ! 

Cửu Thiên nhìn xung quanh, đưa tay sờ bức tường. 

Chất đất rất cứng, xem ra vẫn ở trong nước Thần. 

Nơi này giống một hang động, nhìn trông khá to, cao khoảng ba trượng, rộng năm trượng, xung quanh có cửa động không biết nối tới đâu. 

Bên cạnh đống lửa và một ít xương trắng. Nơi này giống như hang ổ của những thi nô này. 

Bức tường xung quanh đều có khắc chữ. 

Nhìn kỹ thì là những chữ hận. 

Cửu Thiên có hơi kinh ngạc, với độ cứng của chất đất trong nước Thần, phải tốn sức lực rất lớn mới có thể để lại chữ bên trên. 

Ít nhất không có trình độ Thiên Canh cảnh thì đừng hòng nghĩ tới. 

Nhìn những chữ này, còn không phải do một người khác, cũng không có chữ nào khắc trong một nét. 

Vậy tức là tất cả số chữ này, đều được khắc từng lần từng nét mà thành. 

Cửu Thiên nhìn sang những thi nô này mà có hơi kinh ngạc, là bọn họ khắc sao? 

Cửu Thiên từng nghe nói, thi nô của nước Thần sợ rằng đều là người nước Thần ban đầu. 

Cửu Thiên dò hỏi: “Các người đừng sợ. Tôi không phải ma tu!” 

Vừa dứt lời thì khiến không ít thi nô xung quanh quay đầu lại, nhìn sang Cửu Thiên. 

Nhưng phần lớn chỉ nhìn bằng ánh mắt trống rỗng, vẫn tĩnh lặng như chết. 

Cửu Thiên hít thở sâu một hơi, ngưng tụ ra một chút lực lượng mà mình vừa khôi phục. Trong tay, canh khí biến hóa, vậy mà phóng ra một tia hạo nhiên khí. 

Ở nước Kình Thiên tiếp xúc lâu như vậy với đám Nam Cung Lệ, Cửu Thiên cũng có chút hiểu về hạo nhiên khí. Tuy không thể dùng hạo nhiên khí giết địch giống Nam Cung Lệ. 

Nhưng mô phỏng một chút, tạo ra cảm giác giống hạo nhiên khí, Cửu Thiên vẫn làm được. Canh khí không gì là không thể! 

Một tia hạo nhiên khí dịu nhẹ sáng lên, lập tức các thi nô ở xung quanh đều sững sờ. 

Cửu Thiên họ khế hai tiếng, thu lại lực lượng, cái hắn có thể làm chỉ có nhiêu đó. Bây giờ xem những thi nô này có thể tin hắn hay không. 

“Anh thật sự không phải ma tu sao?" 

Bỗng nhiên, một thi nô nhìn trông rất nhỏ bé khẽ hỏi. 

Lúc này, trong mắt hắn ta có ánh sáng. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Đương nhiên không phải. Tôi biết các người cũng không phải ma tu. Chúng ta có thể nói chuyện không?” 

Lúc này các thi nô dường như không biết nên làm sao mới được. Bỗng nhiên, một thi nô trông vạm vỡ nhất bước ra. 

Thi nỗ này nhìn trông giống thủ lĩnh, trong tất cả các thi nô chỉ có hắn ta trông có chút cường tráng. 

Sau đó, thi nỗ này cất giọng khàn khàn: “Cậu không phải người nước Thần?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Phải, tôi là người của Liên quân Đông Giới, bây giờ đang giúp Liên quân Tây Lĩnh công đánh ma tu. Tới nước Thần có chút nhiệm vụ!” 

Những lời này của Cửu Thiên lập tức khiến những thi nô này dao động. 

Nghe thấy bốn chữ Liên quân Tây Lĩnh, bọn họ dường như bắt đầu run rẩy kịch liệt, trong mắt của những người đó bắt đầu tỏa ra một chút ánh sáng. 

“Liên quân Tây Lĩnh! Liên quân Tây Lĩnh cuối cùng cũng đánh tới nước Thần rồi sao? Cậu có phải tới cứu nước Thần chúng tôi không?” 

Thi nô ở trước mặt Cửu Thiên túm lấy cánh tay của Cửu Thiên, sau đó rít từng chữ từ trong kẽ răng: "Cậu tới giết ma tu có đúng không?” 

Cửu Thiên đanh thép nói: “Tất nhiên rồi” 

Một đám thi nô nghe vậy thì lập tức ào tới. 

Nhưng thi nô ở trước mặt Cửu Thiên lại liếc nhìn các thi nô khác, kêu bọn họ lùi ra. 

Hắn ta nhìn vào mắt của Cửu Thiên, nói: “Chứng minh cho tôi xem!” 

Cửu Thiên cười nói: “Tại sao phải chứng minh? Anh muốn tôi chứng minh thế nào?” 

Thi nô đó nghiến răng nói: “Nếu cậu có thể chứng minh cậu tới giết ma tu. Tôi có thể cung cấp hỗ trợ cho cậu. Bây giờ tôi không thể nói cho cậu là hỗ trợ gì, nhưng chỉ cần cậu có thể chứng minh thì tôi nói hết tất cả cho cậu.” 

Cửu Thiên nhìn dáng vẻ kích động của thi nô, cũng nảy sinh chút tò mò. 

Suy nghĩ một chút, Cửu Thiên nói với Cửu Long Huyền Cung Tháp ở trong cơ thể: “Lão Cửu ra đây, cho bọn họ thấy, tôi đối phó ma tu như nào!” 

Nghe thấy tiếng gọi của Cửu Thiên, Cửu Long Huyền Cung Tháp vốn đang trầm lặng lập tức chui ra. 

eyJpdiI6Im1MXC9MQXZLNncwRmQwamo1WG5LTnlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxZeERVdm5HeTlvcFBxaTRGT2J0WXdmZ1ZFckw2U1RMQXl4WnV6ZFEydTdWV0pwaWFHWTVHeUFEa0JMSjgwNWdCZER1TmlWS3JoRXRTd0dZVFwvMUtQMWtCbmRkRjZmVVRVS3RtVXJZa1hRdVYxU1FjNmZVWForMlpCTlBJWmZtWGM3bkxKMG5cL1wvOXlIUnByWkVNTFM1bkQ5OEd3clZJUWptSlZZQlwvZkV1QXdMc1RzOTYwYjVRK2FcL0VYanZTMG9vSXdiYzlUSjJMeDRvTEpLQitUd2FVVnp6WlVmZDZBWGRCN2R6dmtHcXlnVGx5dU9XOGJ0eE44QWJJM012ZUJNcWR4QkI0bnMxMWwwWjNBK2ZzK2lvTmZtTWhHeTVqMjNmY1FsK2xmb2hNY001dkFmQVNDNUpaWU01SnlBTzZ2YU9QaW9STlkxQTdLc2hEZUdpOE50NTNRPT0iLCJtYWMiOiIyZGYzMjllNjM1ZmY2YThiZGVjMjYxZmE0ODM4ODg3YzIwMzMzZmE0NzIzODNhZDIyMGE3ZDFjMmI0ZWJkYzQ2In0=
eyJpdiI6Img1TEVIRndmZnROU01CdnR2MElabXc9PSIsInZhbHVlIjoiMWE0YzBldldYMmtFM3IrczlxNE5NN2VGVWRMRVRlRjM5QlFudmV1bXhZb0g3XC9RMitieEVranFMc0VjOW5NUmFncTBMdVZ5OWlWRlhVRStxSkRxcW5iVTY2azdoUnZ1V0dONFp5RHd0ZHRkbVZNWG1JcWRWWVg0RUFSdXp0YkRSQnRHZEI5dytUZnpDS2JYN05ydlN5dDFNMzNXVm83T1g1UGR6T05RYnNjVWxMNVwvR0wxczgwSnhvY0NuUHlPNXFuYjQyYlZhM0pSTU5BQ0pjMmNVVGZmeDkrVEt2aW05TnVNSGVhZGdcL2ZUTUlVYWwrT0xMMncxNE5QTUh0aFhRcFJlclV4UzRxUEVvMkVPNDdFMWJGREJmdWQ3V3NzdDdTc0lQZGNCWXRnQm9mRytHd3pPNG9DOVBneFlINVZiek5XQnhSblwvSGFMXC84WG5ZN2hBc0Vyd1FQOStOeGVNZ3lXRjFZVDFBUDR4N05rT0hEZjdcL0JpSk1YMEtJVW92cEd6UGl0OXJPODd4UEwrd2phVVJHeEt4aHU3YnpFVlNXS0NiNTFaVmNoNDZRaFZEV29BbFwvdHB0T3owMDA2WTRleUJxaHlIOEdubk1SQ3BBOE9BTlB1QVhnPT0iLCJtYWMiOiJjOTk4NGUwNjFjYjAyY2E3ZThhNzZkZDMzZTBlZTViNjk4MTRlOTI1Yzg5YWE2MGFiYzAyZDEyMjg3MjhjN2MxIn0=

Cửu Thiên gật đầu nói: “Đừng phí lời, cho bọn họ xem đi!”

Ads
';
Advertisement
x