Ngọc ma thánh cười thành tiếng, nói: “Tôi sẽ không đấu với cậu. Cửu Thiên cậu rất thông minh, cậu quá thông minh. Vào khoảnh khắc nhìn thấy tôi ở dưới lòng đất thì đã đoán được thân phận của tôi. Còn phán đoán được, tôi ở dưới lòng đất mới là bản tôn của tôi. Sau đó lại cố ý tương kế tựu kế, khiến thủ hạ của tôi chạy tới, bản thân giả bộ bị bắt, chuyên tới giết cỗ pháp thân này của tôi. Cậu thông minh tới mức quá đáng!”
Bị Ngọc ma thánh nói toạc suy nghĩ, Cửu Thiên cười nói: “Hết cách, thực lực của Ngọc ma thánh ông quá mạnh, chỉ một pháp thân vậy mà cũng có thực lực này. Bản tôn của ông càng thâm sâu khó lường. Chỉ phất tay một cái thì chúng tôi bị chuyển về hồ Động Minh. Nếu không vòng vèo một chút, nghĩ chút cách đối phó ông, chúng tôi không có phần thắng”
Ngọc ma thánh khen: “Nói rất hay, nói không sai. Cửu Thiên, chẳng trách Phong Thiên tông chủ sẽ cho rằng cậu là đại địch sau này của ngài ấy. Quả nhiên có dũng có mưu trí dũng song toàn. Nhưng chỉ đáng tiếc, kế giả bộ bị thương để bị bắt, cố giết pháp thân của cậu vẫn có chút vấn đề. Vậy cậu thật sự cho rằng đây là một pháp thân sao?”
Ngọc ma thánh nói xong thì cười điên cuồng.
Phù văn thiên địa ở cánh tay phóng ra ánh sáng mạnh, tản mạn mọi thứ.
Ngọc ma thánh mang theo tiếng cười, nói: “Cửu Thiên, tôi chưa từng có pháp thân. Đây chỉ là một con rối của tôi thôi. Đời này tôi chỉ có một con rối này. Ha ha, cho dù cậu tìm được con rối của tôi thì như nào? Muốn làm giảm lực lượng của tôi ư? Si tâm vọng tưởng!”
Cửu Thiên thấy không đúng, lập tức giết ra lần nữa, chém mạnh một kiếm vào người của Ngọc ma thánh.
Chỉ là một kiếm này con chưa giáng xuống, “Ngọc ma thánh” trực tiếp nổ tung.
Không chút lưu tình, không chút do dự.
Oành một tiếng, giống như một thế giới bỗng biến mất.
Cả lâu đài cổ huyết sắc bỗng nổ tung, ngay cả Tiết Thánh trong lâu đài cổ huyết sắc còn chưa rời đi, cũng bị vụ nổ bao trùm.
Bên ngoài lâu đài cổ huyết sắc, bao nhiêu trận pháp, nghìn vạn ma tu, không một ai có thể thoát nạn, tất cả bị nổ tung!
Cả bầu trời, giống như bị xé ra vô số động đen.
Mặt đất nứt ra, cả nước Thần bắt đầu rung lắc, xảy ra động đất dữ dội.
Sâu trong lòng đất, Ngọc ma thánh mặc trường bào đen đỏ ngồi khoanh chân trong bóng tối khẽ mỉm cười.
Một con rối từ rất lâu trước kia đã đi theo hắn ta, hơn nữa còn là một con rối có thể tiếp nhận thế giới chi lực, đi đánh đổi một Cửu Thiên. Hắn ta còn cảm thấy có chút đau lòng.
Nhưng cũng không phải chuyện không thể tiếp nhận!
Giết chết Cửu Thiên, Đạo Tâm Ma Tông vẫn sẽ thưởng cho hắn ta.
Những phần thưởng đó đủ cho hắn ta tạo ra mười con rối giống vậy.
“Cửu Thiên, đây là cậu tự tìm chết, không trách tôi được. Nhưng có mấy ma tu thực lực đạt tới cực hạn bồi táng với cậu, cậu cũng không tính là thiệt!”
Khóe miệng nhếch lên nụ cười, Ngọc ma thánh tiếp tục ngưng thần nín khí, dùng toàn bộ lực lượng của mình dò xét mọi thứ ở đây.
Vậy nên khi hắn ta nhìn thấy Cửu Thiên ở đây đã không ra tay.
Có nguyên nhân rất lớn là do hắn ta cũng ở trong trạng thái suy yếu. Bởi vì tất cả lực lượng của hắn ta đều bị hạn chế.
Không phải hắn ta tự hạn chế, mà là thần khu đó hạn chế hắn ta.
Hắn ta dùng cách của mình, tìm được thần khu là gì nhưng bản thân cũng bị kéo vào.
Hắn ta không dám ra tay với Cửu Thiên ngay khi nhìn thấy hắn, không phải vì hắn ta thật sự tán thưởng Cửu Thiên, mà là hắn ta không nắm chắc.
Vậy nên hắn ta chỉ có thể lựa chọn đưa đám người bọn họ ra ngoài, cho dù là như thế, hắn ta cũng tiêu hao lực lượng không còn bao nhiêu của mình.
Bây giờ, cuối cùng cũng dùng con rối của mình đánh đổi Cửu Thiên tới gây rối này.
Ngọc ma thánh cuối cùng cũng có thể chuyên tâm làm việc của mình.
Những ma tu ở bên ngoài kia, hắn ta không tin một ai hết.
Đừng thấy những ma tu đó đều làm việc cho hắn ta. Nhưng theo Ngọc ma thánh thấy, bọn họ trừ có tác dụng che đậy tai mắt người khác.
Những cái khác, về cơ bản không có tác dụng gì hết.
Cái gì mà tìm kiếm trong hẻm núi, thật là hành vi của kẻ ngu.
Thần khu này chỉ có thể là do hắn ta tìm được, cũng chỉ có thể để hắn ta sử dụng.
Giao cho tông chủ ư?
Hừ hừ, đợi sau khi hắn ta lấy được thần khu này thì hắn ta sẽ trở thành nhân vật số hai trong Đạo Tâm Ma Tông.
Cái gì mà Ám Nguyên thánh nữ, cái gì mà những ma tu chết tiệt của tổng bộ, tất cả đều phải nương nhờ hắn ta.
Hắn ta cũng có một trái tim muốn phong thần!
Nở nụ cười, Ngọc ma thánh từ từ nhắm hai mắt lại.
Tiểu thế giới thủ hộ ở bên ngoài, khí tức của hắn ta lần nữa chìm xuống.
“Xảy ra chuyện gì?"
Trong hẻm núi, đám người Hàn Liên không dễ gì mới thoát khỏi truy sát của các ma tu thì đột nhiên nhìn thấy nước Thần thay đổi.
“Chuyện gì thế.
Trên cao có dòng lửa giáng xuống, vô số quả cầu lửa còn rơi từ trên trời xuống.
Đám người Huyễn Tầm, A Vân đều đứng dậy nhìn một màn này.
Nam Cung Lệ nhíu mày nói: “Tôi có dự cảm không tốt. Có phải Cửu Thiên làm không?”
Hàn Liên nói: “Nếu là Cửu Thiên làm, vậy chẳng phải rất tốt hay sao. Cửu Thiên sư đệ có thể gây ra động tĩnh lớn như này, các ma tu chắc chắn sẽ bị nổ chết!”
Hàn Liên sư huynh làm một động tác khoa trương.
Đám người đại sư huynh thì không nói lời nào.
Bỗng nhiên, đại sư huynh vỗ vai của Sở Trực, nói: “Mau lên, nghĩ cách đi lên xem động tĩnh của các ma tu. Đoán chắc là thật sự xảy ra chuyện rồi. Nếu thật sự là phiền phức do Cửu Thiên gây ra, chúng ta phải chú ý xem Cửu Thiên rốt cuộc có nguy hiểm không!”
Sở Trực gật đầu, thân hóa lưu quang, bay lên.
A Vân kéo áo của Huyễn Tầm, nói: "Cửu Thiên công tử sẽ không thật sự xảy ra chuyện chứ?”
Huyễn Tầm nói: “Yên tâm đi. Mạng của cậu ta rất lớn. Cho dù chúng ta xảy ra chuyện, cậu ta cũng sẽ không xảy ra chuyện!”
A Vân gật đầy, trên mặt vẫn có chút lo lắng.
Cùng lúc đó, ở trong ngàn vạn khối đá rơi xuống từ không trung.
Một cơ thể bị nổ tới cháy đen như than nhưng rất hoàn chỉnh rơi xuống đất theo những khối đá.
Bụp một tiếng, đập thủng cái hố sâu ở trên mặt đất.
“Chủ nhân vĩ đại, người tỉnh lại đi, chủ nhân vĩ đại!”
Hư ảnh của Cửu Long Huyền Cung Tháp xuất hiện ở bên cạnh Cửu Thiên đã cháy đen.
Cửu Thiên cố gắng muốn bò dậy từ mặt đất, nhưng chỉ cử động một ngón tay thì miệng phun máu.
Lần này thật sự trộm gà không được mất ngay nắm thóc.
Ngọc ma thánh giảo hoạt, thật sự đủ tàn độc.
Vậy mà căn bản không coi lâu đài cổ gì đó và những người khác ra gì, nói nổ thì cho nổ tất.
Cửu Thiên cảm thấy ý thức của mình dần dần biến mất. Hắn dường như sắp hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Ở bên tai, tiếng của Cửu Long Huyền Cung Tháp vẫn vang lên không ngừng.
“Chủ nhân vĩ đại, trời ạ, có người tới rồi. Là ma tu, chủ nhân vĩ đại, người dậy đi!”
Âm thanh vang lên không ngừng, dường như Cửu Long Huyền Cung Tháp quay về trong cơ thể của hắn, ẩn đi.
Nhưng Cửu Thiên căn bản không nghe rõ, sau đó mí mắt nặng nề nhắm lại, tất cả quay về bóng tối.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất