Mấy canh giờ sau.
Dưới hẻm núi, nơi không có người sinh sống!
"Thiên phù, địa phù, huyền phù! Một cái, hai cái, ba cái!"
Huyễn Tầm lấy hết phù văn của mọi người ra, bắt đầu kiểm kê thu nhập của trận chiến này.
Khi kêu Hàn Liên sư huynh lấy ra địa phù của mình, vẻ mặt kia cũng không được tình nguyện.
Nhưng Huyễn Tầm cũng chẳng để tâm, thẳng tay cướp lấy thứ đó đến.
Sau đó giao toàn bộ cho A Vân.
Tất cả mọi người đều đến bên người A Vân, nhìn A Vân hút hết tất cả phù này vào trong tay vô cùng thần kỳ.
Ngay sau đó, A Vân lại lấy ra chủy thủ Thần Phong của mình, dùng bàn tay vừa thu nạp phù văn nắm lấy thanh chủy thủ.
Mọi người đều không rõ A Vân đang làm gì. Ngay cả luyện khí sĩ đứng đắn như Hoàng Phủ Tường cũng không rõ. Càng đừng nói là luyện khí sĩ gà mờ như Cửu Thiên. Cơ bản là ngoại trừ luyện đan và đánh nhau thì cũng chẳng biết gì khác!
Tuy rằng xem không hiểu, nhưng mọi người đều rất xem rất chăm chú.
Qua một hồi lâu, mọi người nhìn thấy trên chủy thủ trong tay A Vân, nổi lên một loạt phù văn phức tạp.
Lực lượng kia có vẻ vẫn là thiên phù, địa phù, huyền phù vốn có.
Nhưng dáng vẻ và trình độ phức tạp, có vẻ không hoàn toàn giống với ban đầu.
Cửu Thiên kinh ngạc nói: "A Vân, cô sao mà làm được? Vì sao phù văn lại biến thành như vậy?"
A Vân giao thiên tự phù mạnh nhất lại cho Cửu Thiên.
Lúc này lại nhìn thiên tự phù, đã rất khó nhìn ra chữ thiên hoàn chỉnh. Trái lại càng giống với chữ thiên trong cá thái cực âm dương.
A Vân nói: "Tôi dùng phương thức của bát quái phù, luyện hóa nó một chút. Chỉ là thực lực của tôi không đủ, cho nên phải dựa vào chủy thủ hỗ trợ. Cửu Thiên công tử, bây giờ phù ấn này anh có thể trực tiếp sử dụng. Anh có thể luyện hóa thứ này vào trong cơ thể, hấp thu lực lượng của nó, cũng có thể xem như pháp khí cầm trong tay"
Ánh mắt Cửu Thiên tỏa sáng, cười nói: "Bây giờ có thể dùng ngay không?"
A Vân nói: "Đúng vậy, có thể dùng ngay. Tuy rằng lực lượng phù văn này rất mạnh, nhưng dù sao cũng là phù văn đơn giản, tôi có chủy thủ hỗ trợ, luyện hóa nó cũng không thành vấn đề."
A Vân cười đến nỗi đôi mắt cong thành một hình trăng non. Rõ ràng là cảm thấy cực kỳ vui vẻ đối với chuyện mình có thể giúp đỡ mọi người.
Mọi người cũng rất vui vẻ, phù văn vừa có được bây giờ có thể sử dụng ngay, tức khắc trên tay mọi người lại có thêm một pháp khí có thể sử dụng.
Hơn nữa còn không cần lực lượng gì thúc đẩy, là có thể phát huy tác dụng rất lớn của pháp khí.
Cả đám bẹt miệng, nhận phù văn trên tay A Vân, vẻ mặt đầy tươi cười.
Đặc biệt là Hàn Liên sư huynh, tiên lên cười hỏi: "A Vân cô nương, cô đã có hôn phu chưa? Nếu như không có...
Lời còn chưa dứt, Hàn Liên sư huynh đã bị đám người đại sư huynh kéo về.
Trên cơ bản, tất cả mọi người đều có được phù văn. Dọc theo đường đi bắt đầu thí nghiệm với những quái vật đá gặp trên đường.
Nhưng bọn họ không còn gặp bất kỳ thiên phù khôi nào nữa, cơ bản đều chỉ gặp hoàng tự nham thạch quái.
Thế nên thật ra cũng không cần Cửu Thiên phải ra tay.
Con đường trước mặt, tựa hồ vẫn không hề thấy cuối.
Cửu Thiên, Nam Cung Lệ và Phong Tuấn Kiệt đứng chung một chỗ, ba người bắt đầu phán đoán tình hình của nơi này.
Nam Cung Lệ dẫn đầu lên tiếng: "Thiên địa huyền hoàng phù, phù văn viễn cổ. Hơn nữa còn hỗn độn chi khí, cơ bản có thể khẳng định, nơi này tất nhiên là thần khu của hỗn độn chi chủ. Nếu là thần khu thì chắc chắn có tình trạng thần dị, ta cảm thấy nơi vừa rồi thiên phù khôi xuất hiện, chắc hẳn là phải tra xét lại cẩn thận. Chúng ta qua loa quá" Phong Tuấn Kiệt lắc đầu nói: "Không đúng, nơi thiên phù khôi xuất hiện, không nhất định là nơi thần dị. Anh phải biết rằng, những nơi có con rối, đều không phải là nơi quan
trọng gì. Ví như ngươi thiết kế một phủ đệ, con rối đều sẽ bảo vệ ở tầng ngoài cùng. Tận cùng bên trong, phải là đại trận, đạo vực, thậm chí là nhất phương thế giới mới đúng. Chắc chắn chúng ta cách mục đích còn rất xa. Hơn nữa, ta dám khẳng định, đám ma tu cũng không phải lần đầu tiên gặp phải thiên phù khôi. Chắc chắn bọn chúng đã giết thiên phù khôi khác, có được thiên tự phù khác.
Cửu Thiên gật đầu nói: "Phong huynh nói không sai. Sau khi Ô tướng quân đến, liếc mắt một cái đã nhận ra thiên phù khôi. Cho thấy hắn ta biết nó. Vì sao hắn ta lại có thể biết được, chỉ có thể cho thấy, là ma tu khác đã từng thấy, tin tức đã truyền ra. Thiên phù khôi không chỉ có một, thần khu lại khẳng định chỉ có một. Vậy nơi có thiên phù khôi chắc chắn có bảo vật quan trọng, chắc chắn là như vậy"
Hai người nghe vậy gật đầu. Nói như vậy, xem ra chỉ có thể tiếp tục dựa theo phương hướng mà Mục Khả chỉ dẫn.
Cửu Thiên chợt nghĩ tới gì đó, hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, hỗn độn chi chủ nhìn thế nào. Mọi người có biết không?"
Nam Cung Lệ lắc đầu nói: "Không biết, trong thời kỳ đen tối. Đám ma tu ngoại trừ pho tượng thần ma, những thần tượng khác đều phá bỏ hết. Sau đó trải qua cuộc chiến trừ ma, thần tượng ma thần cũng bị hủy rồi. Nếu có ai có thể lưu truyền lại, hoặc là bổn tông ma tu, hoặc là Bát Phương Tiền Trang. Chỉ tiếc là, cho dù như vậy, có lẽ cũng không có ai có thể nhận biết hoàn toàn."
Cửu Thiên nói: "Hoa hết mắt rồi, cứ mù quáng tìm kiếm như vậy cũng không phải chuyện tốt! Đúng rồi, các vị có ai có có bản đồ hẻm núi đáng sợ không, cho tôi xem một chút"
Nam Cung Lễ và Phong Tuấn Kiệt liếc nhìn nhau, hai người đều tỏ vẻ không có.
Đột nhiên, A Vân ghé qua bên này, nói: "Cửu Thiên công tử, anh cần bản đồ sao? Ở chỗ tôi có. Nhưng là cả nước Thần."
Nói xong, A Vân lấy ra hạt châu, đưa cho Cửu Thiên.
Cửu Thiên sửng sốt một chút, nói: "Sao cô lại mang theo cái này"
A Vân nói: "Khi ra ngoài đã hỏi xin nhóm cường giả Liên quân Tây Lĩnh. Tôi nghĩ nếu chúng ta muốn đến nước Thần, chắc chắn là phải cần bản đồ nước Thần. Cho nên cầm theo. Chỉ là không ngờ tới nước Thần bị đám ma tu phá thành ra như vậy, nên thật ra bản đồ cũng chẳng dùng tới."
Cửu Thiên tán thưởng nói: "Cô thật là chu đáo, tốt, tốt, tốt."
Nói liền ba chữ tốt, Cửu Thiên cầm bản đồ cẩn thận xem xét.
Hình dạng của cả nước Thần, hiện ra rõ ràng trước mặt hắn.
"Gì, hẻm núi này có vẻ rất cao!"
Cửu Thiên điểm đánh dấu hẻm núi đáng sợ của nước Thần, nhẹ giọng nói.
Phong Tuấn Kiệt và Nam Cung Lê cũng không nhìn ra cái gì, hai người đi theo bên cạnh không lên tiếng. Hàn Liên sư huynh đột nhiên thò đầu qua nói: "Hai bên hẻm núi này nhìn qua như hai cái bánh bao vậy."
Cửu Thiên nghe vậy trong lòng chấn động, như suy tư cái gì đó.
Nhưng ngay vào lúc này, trên không trung.
Vang lên một hồi tiếng vang ù ù.
"Cửu Thiên, ra đây!"
Bùm một tiếng, cả hẻm núi đều chấn động.
Cửu Thiên nghe thấy vậy, đột nhiên kinh ngạc, âm thanh trùng điệp này, nghe cực kỳ giống Tàn Khuyết Song Thánh!
Ngay sau đó âm thanh một lần nữa vang lên.
"Cửu Thiên, ra đánh với ta một trận!"
Lần này Cửu Thiên rất rõ ràng, đúng thật chính là Tàn Khuyết Song Thánh.
Cửu Thiên cười khẽ nói: "Tới rất nhanh, vậy mà đã tìm được chúng ta rồi."
Hàn Liên kinh ngạc nói: "Chúng ta bị lộ rồi sao? Không thể nào chứ!"
ة
Cửu Thiên nói: "Ô tướng quân, chắc chắn là Ô tướng quân. Tôi bị hắn lừa. Đúng là cách chết rất tuyệt vời. Đi, không cần để ý đến bọn chúng"
Tiếng cười của Cửu Thiên không ngừng vang lên, dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Tàn Khuyết Song Thánh nhẹ nhàng gật đầu, nâng tay lên, lớn tiếng nói. "Tất cả ma tu vào hẻm núi, truy nã Cửu Thiên!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất