Hai bên hẻm núi, hàng ngàn ma tu bắt đầu điên cuồng tràn vào.
Mệnh lệnh của Tàn Khuyết Song Thánh đã ra, có ma tu nào không nghe.
Trong nước Thần, ngoại trừ Ngọc ma thánh, chỉ còn lại bốn người mạnh nhất là Tàn Khuyết Song Thánh, Bọ Cạp và Quỷ Nữ.
Có Tàn Khuyết Song Thánh dẫn đầu cũng khiến cho tinh thần truy nã Cửu Thiên của đám ma tu tăng vọt.
Dưới dẫn dắt của Ô tướng quân, Tàn Khuyết Song Thánh cũng không hề do dự tiến vào trong hẻm núi.
Đi đến bên cạnh thi thể còn chưa cháy hết của Ô tướng quân.
Nhìn cảnh tượng bốn phái, Tàn Khuyết Song Thánh liếc nhau, hai người mỗi người một câu.
"Là nơi này.
"Đã chạy.
"Đi về phía trước"
"Phía trước có gì?"
Nói xong, hai người nhìn về phía Ô tướng quân trong tay.
Ô tướng quân giơ tay lên nói: "Không biết nữa. Hai vị ma thánh đại nhân, đến bây giờ hẻm núi này cũng chưa được tra xét xong. Chúng ta bắt đầu từ trong trung tâm hẻm núi, tìm kiếm sang hai bên. Hướng bọn họ đi là nơi chúng ta chưa tra xét!"
Tàn Khuyết Song Thánh gật gật đầu, tiếp tục phi thân về phía trước. Phía sau một đám ma tu lập tức đuổi theo.
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Trên đường đi đến hẻm núi đáng sợ, Quỷ Nữ cũng dập dềnh bay tới.
Ở xa xa, Quỷ Nữ đang nhìn hẻm núi đáng sợ không ngừng xao động.
Mang theo tiếng cười sắc nhọn nói: "Há há há há há, đã xảy ra chuyện rồi. Xem ra chắc chắn là nơi đó không sai rồi. Hy vọng ngươi thật sự là Cửu Thiên, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu lắm rồi! Ngươi chỉ có thể chết trong tay ta thôi. Há há há há...
Tiếng cười dập dềnh bay về cuối chân trời, theo gió đi xa.
Cùng lúc đó, đám người Cửu Thiên cũng bắt đầu tăng tốc, một đường chạy như bay về phía trước.
Hơi thở chết chóc ở đây, hạn chế tốc độ của đám người Cửu Thiên rất lớn.
Loãng đến độ gần như không thấy thiên địa chi lực, cũng gần như không thể triệu hoán đạo chi lực, khiến cho bọn họ không thể nào chạy nhanh được.
Nhưng bọn hắn chậm, đám ma tu một bên khác cũng không nhanh hơn được chút nào.
"Thời gian cấp bách, mọi người, chúng ta cũng không thể dây dưa mãi. Nam Cung huynh anh cõng Mục Khả cô nương đi. Thể lực của cô ấy không ổn. A Vân, Huyễn Tầm các cô ôm cánh tay của tôi!"
Cửu Thiên đúng lúc chỉ huy.
Huyễn Tầm thì không hề khách khí, trực tiếp nhảy lên lưng Cửu Thiên.
A Vân ôm lấy cánh tay Cửu Thiên, mọi người trong tử vong tăng tốc về phía trước. Bọn họ thật sự không muốn để đám ma tu phía sau bắt được.
Hàn Liên sư huynh vừa chạy vừa nói: "Cửu Thiên sư đệ, sợ gì chứ. Thật sự không được thì ẩn thân còn không được sao. Sao lại phải vội vàng như vậy?"
Cửu Thiên nói: "Hàn Liên sư huynh, một chiêu này của đệ cũng không phải vạn năng. Nếu bọn họ tìm được cách có thể nhìn ra. Chúng ta chắc chắn phải chết. Loại nguy hiểm này, đệ không muốn gặp phải nên có thể chạy thì vẫn nên chạy, Mục Khả cô nương, là phương hướng này không sai chứ!"
Mục Khả gật đầu nói: "Đúng vậy. Cửu Thiên công tử, tiếp tục đi về phía trước"
Hoàng Phủ Tường lớn tiếng hét lên: "Đi về phía trước, còn đi về phía trước nữa, rốt cuộc là còn phải chạy bao lâu nữa!"
Mục Khả không thể trả lời được, dù sao cô ta cũng chỉ biết tiếp tục đi về phía trước chắc chắn là không sai.
Cửu Thiên nói: "Mọi người, cũng đã đi đến bước này rồi. Bây giờ cũng chỉ có thể tin Mục Khả cô nương. Đi về phía trước!"
Một đường chạy như bay, đám người Cửu Thiên căn bản không dám dừng lại.
Một đường này, thế mà chạy suốt thời gian ba ngày.
Đám ma tu cũng vẫn đang điên cuồng đuổi theo, tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng vẫn không hề tìm thấy bóng dáng của đám người Cửu Thiên.
Năm ngày sau, đám người Cửu Thiên chợt dừng bước chân.
Nơi này, sương mù tản đi, hơi thở tử vong cũng giảm. Có vẻ đã tới một nơi nào đó khác.
Lại ngẩng đầu lên trời xem, gần như có thể thấy rõ được cả vách đá vực sâu, đám người Nam Cung Lệ nhìn lại xem, nhìn kỹ lại, vẻ mặt khó hiểu.
Hàn Liên sư huynh vuốt đầu nói: "Không đúng lắm, Cửu Thiên sư đệ, chúng ta đã sắp ra khỏi hẻm núi rồi. Không đúng, đã ra rồi!"
Cửu Thiên cầm bản đồ xem lại, lại nhìn quanh quất bốn phía, nói: "Đúng thật là đã ra khỏi hẻm núi rồi. Tình hình thế nào, không phải là ở trong hẻm núi hay sao? Ra ngoài rồi
à?"
Mọi người nhìn về phía Mục Khả. Mà Mục Khả cô nương còn đang đi về phía trước chỉ đường: "Phía trước, vẫn còn ở phía trước"
Tả Tử Sâm lắc đầu nói: "Không đúng. Nếu đám ma tu đã nhận định hẻm núi này có vấn đề. Vậy thì chắc chắn bọn chúng bọn chúng có lý do. Các người nhìn ngọn núi này bên ngoài xem, bọn chúng đều còn chẳng để người lại. Cho thấy bọn chúng căn bản không cho rằng đồ sẽ ở bên ngoài. Nếu chúng ta đi ra ngoài, chắc chắn là đi nhầm nơi rồi"
Diệp Nam Thiên lắc đầu nói: "Anh nói cũng không đúng. Nếu là ma tu đều đúng, vậy bọn họ đã tìm ra lâu rồi, sao phải dây dưa đến tận bây giờ. Nói không chừng là ở bên ngoài đó. Nếu mọi người đều tin tưởng Mục Khả cô nương, vậy tại sao lại không tin tưởng đến cùng chứ?"
Tả Tử Sâm nói: "Lời nói của một tiểu nha đầu, vốn dĩ đã không thể tin tưởng"
Nam Cung Lệ nghe được lời này thì lập tức không hài lòng, chỉ vào Tả Tử Sâm nói: "Nói ai là tiểu nha đầu chứ. Tả Tử Sâm, tôi không cho phép anh nói Mục Khả như vậy.
Cứ nói qua nói lại, đám người thành ra cãi nhau.
Đám người Hàn Liên sư huynh vừa thấy có thể cãi, cũng bắt đầu cãi theo.
Đại sư huynh, Huyễn Tâm khá bình tĩnh, đều đi đến bên cạnh Cửu Thiên, nhìn về phía Cửu Thiên.
Lúc này, trong nhóm người của họ bên này, người duy nhất có thể quyết định, chỉ có Cửu Thiên.
"Cửu Thiên sư đệ, đệ thấy thế nào!"
Đại sư huynh hỏi.
Cửu Thiên lắc đầu tỏ vẻ bản thân mình cũng không biết, hắn nhìn về phía Mục Khả nói: "Mục Khả cô nương, tôi tin tưởng cô. Cô lại nói cho tôi lần nữa, thật sự là ở bên ngoài hẻm núi sao?"
Mục Khả cắn chặt răng gật đầu nói: "Ở bên ngoài thôi, tôi chắc chắn!"
Cửu Thiên nhìn Mục Khả ánh mắt kiên định, gật đầu nói: "Được, tôi tin cô!"
Ho khan mấy tiếng, Cửu Thiên nói: "Mọi người, đừng cãi nhau, tiếp tục đi về phía trước"
Nói xong, Cửu Thiên dẫn đầu đi về phía trước.
Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đành phải đuổi theo. Đối với Cửu Thiên, bọn họ vẫn tương đối tín phục.
Qua mấy canh giờ, mọi người hoàn toàn rời khỏi hẻm núi.
Thình lình đập vào mắt, là một cái hồ cực kỳ lớn. Hồ nước trong vắt thấy đáy, vậy mà có thể nhìn thấy đáy nước có gì đó.
Cửu Thiên lấy bản đồ ra nhìn thoáng qua: "Hồ Động Minh!"
Hàn Liên sư huynh tiến lên trước nói: "Không phải thần khu sẽ ở đáy hồ chứ!"
Hoàng Phủ Tường lắc đầu nói: "Không thể nào, nếu là đáy hồ, đám ma tu đã có được vào tay từ lâu. Bọn chúng có đủ loại phương pháp có thể hút cạn nước hồ, lục lên tung trời. Chỉ có nham thạch trong hẻm núi bọn chúng có thể phá hủy, mới có thể ngăn cản bọn chúng tìm được thần khu"
Cửu Thiên nhìn hồ nước, trong nhất thời ngây cả người.
Ngay sau đó, hắn lấy bản đồ ra, xem xét kĩ càng.
Càng nhìn, sắc mặt Cửu Thiên lại càng biến hóa, càng nhìn, đôi mắt của Cửu Thiên lại càng sáng ngời.
"Chẳng lẽ.."
Cửu Thiên không nói hết câu, lại nhảy lên mặt hồ.
Nói rồi, Cửu Thiên giơ tay ra một chiêu, tất cả nước trong hồ đều bay lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất