Cửu Thiên gật đầu, dù sao chuyện này cũng không vội được.
Nếu như hắn tỏ ra quá gấp gáp, có thể sẽ bị phản tác dụng.
“Vậy ngày mai rồi bàn bạc tiếp, Ô tướng quân, ông cứ làm việc theo ý mình đi.”
Cửu Thiên đứng dậy, dẫn mọi người đi ra ngoài.
Trước khi rời đi, Cửu Thiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với Ô tướng quân: “Ô tướng quân, ta nghe nói hình như thực ma rất ít người có thể đột phá được Tôn cảnh, hơn nữa thường chết rất thảm!”
Ô tướng quân đang chuẩn bị lấy thịt người lúc nãy vẫn chưa ăn xong ra.
Lúc này, nghe thấy lời nói của Cửu Thiên, lập tức sững sờ.
Cửu Thiên vô cùng quan tâm nhìn Ô tướng quân, nói: “Ăn ít đi sẽ tốt cho tu vi của ngươi! ít nhất lúc chết có thể có một chút tôn nghiêm.”
Ô tướng quân kinh ngạc nói: “Ngươi đang nguyền rủa ta sao?”
Cửu Thiên cười nói: “Ta không biết pháp nguyền rủa!”
Nói xong, Cửu Thiên sải bước đi ra khỏi lều trại.
Ô tướng quân nhìn thịt người trong tay, nhất thời thật sự không biết có nên ăn không.
Suy nghĩ rất lâu, Ô tướng quân vỗ đùi nói: "Không ăn thịt người thì ta ăn cái gì. Tên tiểu tử này chỉ đang đùa mình thôi.”
Nói xong, Ô tướng quân vẫn ăn hết chỗ thịt còn lại.
Bên ngoài, mắt tam giác đã đợi rất lâu rồi.
Nhìn thấy Cửu Thiên và những người khác đi ra, lớn giọng nói: “Các vị chấp sự đại nhân, mời đi theo tôi. Tôi dẫn mọi người đi đến lều trại để nghỉ ngơi!”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không cần đâu, ngươi thông báo với những tên thuộc hạ bên dưới một tiếng. Trong khoảng thời gian này bọn ta có thể tùy tiện đi lại, bảo bọn họ đừng ngăn cản bọn ta là được”
Mắt tam giác há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Tùy tiện đi dạo? Nơi này?”
Cửu Thiên nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Hay là chỗ các ngươi có bí mật gì mà người khác không thể biết được, vậy nên bọn ta không thể tùy tiện đi dạo?”
Mắt tam giác lắc đầu nói: “Sao có thể chứ. Bí mật ở đây có thể là cơ mật đối với người khác, nhưng chả là gì đối với các vị chấp sự đại nhân. Vậy ta đi thông báo với đám thuộc hạ bên dưới một tiếng, các vị đại nhân cứ tự nhiên!”
Nói xong, mắt tam giác cúi người rời đi.
Nam Cung Lê cười nói: “Đám ma tu này, nhìn thế nào cũng thấy bọn chúng có ý xấu.”
Cửu Thiên cười nói: "Không có một chút bí mật còn được coi là ma tu sao? Nếu như ngay cả ma tu cũng làm việc một cách thẳng thắn, vô tư, thì thiên hạ này sao có thể loạn như thế được!”
Mọi người cười khúc khích.
Cửu Thiên nhìn bốn xung quanh, nói: “Đám Hàn Liên sư huynh đâu? Vẫn chưa lấy được đồ sao?”
Cửu Thiên vừa dứt lời, đã nghe thấy xa ca có tiếng động.
Trong đó, giọng to nhất, vang nhất, cũng vô cùng quen thuộc truyền đến.
“Đây rồi, có bản lĩnh đánh ta đi, giành đồ của các người thì sao!”
Cửu Thiên lắc đầu, cười khổ nói: “Hàn Liên sư huynh!”
Diệp Nam Thiên, Nam Cung Lệ, Tả Tử Sâm và những người khác cũng bật cười.
Người có thể ngông cuồng như vậy ở một nơi như thế này, thật sự ngoài Hàn Liên thì không còn ai khác.
Mọi người nhanh chóng đi về phía nơi truyền đến giọng nói.
Đến gần hơn, đột nhiên nhìn thấy Hàn Liên sư huynh đang giẫm lên một con dã thú côn trùng khổng lồ, hai tay chống hông, lại cùng một đám ma tu mắng chửi nhau.
Theo lý mà nói, khả năng mắng người của ma tu có lẽ cũng khá ấn tượng.
Tất cả những lời lẽ bẩn thỉu đều ùn ùn kéo đến.
Nhưng cho dù như thế này, dường như ở trước mặt Hàn Liên sư huynh, bọn chúng vẫn không là gì.
Hàn Liên sư huynh dường như rất lâu rồi chưa từng được mắng chửi một trận đã đời như thế này, vậy nên vẻ mặt tràn đầy sự hưng phấn, ý chí chiến đấu sôi sục.
Lúc mắng chửi phải nói là vô cùng vui vẻ, rất tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Một vài tên ma tu không chịu được sự xỉ nhục, định ra tay.
Nhưng chấp sự lệnh ở eo Hàn Liên khiến bọn chúng ném chuột sợ vỡ bình, không dám đi lên động thủ với Hàn Liên.
Cộng thêm đại sư huynh, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh đứng phía sau Hàn Liên giúp đỡ.
Cho dù thật sự có ma tu dám đi lên, cũng không thể làm gì được Hàn Liên sư huynh.
“Tránh ra!”
Đột nhiên, giọng nói của Cửu Thiên vang lên.
Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nói sao làm vậy, chỉ nói hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến tất cả đám ma tu ở xung quanh lập tức ngậm miệng lại, đầu óc choáng váng căng ra, vô cùng đau đớn.
Đám ma tu đứng chắn phía trước Cửu Thiên cũng đồng nhất lùi sang hai bên, nhường đường cho Cửu Thiên.
Cửu Thiên sải bước đi về phía trước, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng liếc nhìn tất cả đám ma tu nói: "Tất cả đều muốn chết đúng không?”
Một đám ma tu lập tức cúi đầu trước uy áp ngang tàng của Cửu Thiên
Đối với đám ma tu mà nói, nắm đấm to vẫn là cách có hiệu quả nhất.
Hàn Liên thấy Cửu Thiên và mọi người đi đến, lập tức vẫy tay nói: “Mau đến đây xem đi, vừa mới nướng xong, vừa mới nấu xong, vẫn chưa chết hẳn!”
Cửu Thiên và những người khác đi nhanh về phía trước, những tên ma tu khác vừa nhìn thấy mấy người này quen biết nhau. Lập tức tản ra, không ai dám nói nhiều.
Không có cách nào, thực lực của Cửu Thiên rõ rành rành ra đó, chỉ dựa vào khí thế đã áp đảo được tất cả bọn họ.
Nếu thật sự ra tay, giết chết bọn họ có lẽ không phải là chuyện gì khó khăn.
Không có tên ma tu nào ngu ngốc như vậy, chỉ vì một thi thể dã thú mà chơi đùa với tính mạng của mình.
Nhưng, bọn họ đều trốn sang một bên, thích thú nhìn Cửu Thiên và những người khác.
Những người này đến từ đâu, tại sao bọn họ muốn giành thi thể con dã thú này.
Mặc dù cái thi thể này không đáng tiền, nhưng cường giả mạnh như thế này hình như cũng không cần thiết có hứng thú với thứ này.
Hàn Liên sư huynh vội vàng bước xuống xác con dã thú.
Cửu Thiên và những người khác vây quanh con dã thú côn trùng, nhìn kỹ hơn.
Nam Cung Lê cười nói: “Con côn trùng này trông rất giống con rận!”
Nam Cung Lê không nói còn tốt, vừa nói mọi người đã vội vàng gật đầu nói: “Không sai, trông giống con rận!”
Tả Tử Sâm tiếp lời nói: “Không phải là rận rồng sao, không có một chút huyết thống đặc biệt, tại sao nó lại to như thế này!”
Cửu Thiên gật đầu, nhìn con dã thú rận cao mấy trượng trước mặt, bàn tay biến thành một con dao, từ từ rạch một đường trên thi thể con dã thú.
“Mục Khả, cô tới xem xem, có phát hiện gì không!”
Nghe thấy Cửu Thiên gọi mình, Mục Khả sững sờ, sau đó vội vàng đi ra.
“Tôi?”
Mục Khả có chút kinh ngạc, cái này hình như không liên quan gì đến cô ta.
Cửu Thiên gật đầu nói: “Không sai, chính là cô, đến đây!”
Mục Khả nửa tin nửa ngờ đi đến, làm theo chỉ thị Cửu Thân, đặt tay lên vết nứt trên người con dã thú rận.
Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn thấy một luồng khí hỗn độn tinh khiết, từ trong cơ thể con dã thú rận phóng ra. Sau đó đi vào trong cơ thể Mục Khả.
Cả người Mục Khả hơi sáng lên, Nam Cung Lệ, Cửu Thiên và những người khác vội vàng đi lên, bao vây lấy cô ta, che hết hơi thở của cô ta.
Mục Khả nói: “Cửu Thiên công tử, tôi cảm nhận được công pháp trong người tôi đang thiêu đốt, sức mạnh của tôi lại tăng lên”
Cửu Thiên nghe thấy vậy, đặt tay lên ngực.
Hắn có thể cảm nhận được một luồng khí hỗn độn thuần khiết đang truyền vào trong lòng bàn tay.
Cửu Thiên cười nói: “Nam Cung huynh, anh nói không sai, là thần khu!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất