Mọi người nghe thấy vậy, tỏ ra vô cùng kinh ngạc, Nam Cung Lê có chút sững sờ, không hiểu lúc này Cửu Thiên gọi hắn ta làm gì. 

Thần khu là cái gì, hắn ta cũng không biết mà. 

Nhưng sau đó, Nam Cung Lệ nhìn thấy Cửu Thiên nháy mắt với hắn ta. 

Nam Cung Lệ lập tức hiểu ra, Cửu Thiến muốn hắn ta đỡ cái gì đó. 

Nam Cung Lệ lập tức im lặng, chỉ khẽ gật đầu. 

Sự ăn ý được nuôi dưỡng ở nước Kình Thiên, bây giờ đã được thể hiện đầy đủ. Phía bên kia, ánh mắt Phong Tuấn Kiệt lóe lên, mỉm cười, lắc đầu với Cửu Thiên. 

Cửu Thiên không nói ra tên của hắn ta, rõ ràng đang muốn che giấu cho hắn ta. 

Xem ra Cửu Thiên định nói cho mọi người biết chuyện về thần khu. Chỉ là, Cửu Thiên cảm thấy không để lộ ra Cửu Tiêu môn sẽ tốt hơn, vậy nên mới bảo Nam Cung Lệ đội cái nồi này. 

Quả nhiên, Tả Tử Sâm lập tức hỏi: “Thần khu gì, Nam Cung huynh, Cửu Thiên huynh, hai người không được nha! Có tin tức gì thì phải nói với bọn tôi chứ, còn là đồng đội không vậy, còn có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ không vậy.” 

Cửu Thiên cười nói: “Vốn dĩ chỉ là sự suy đoán của Nam Cung Lệ thôi. Nhưng bây giờ, xem ra suy đoán này đã thành sự thật rồi” 

Mặc dù Nam Cung Lệ không hiểu, nhưng vẫn tiếp lời: “Ừ, đúng vậy, đã thành thật. 

“Rốt cuộc là chuyện gì? Nam Cung huynh, nói rõ ràng đi!” 

Hoàng Phủ Tường đi lên, hỏi. 

Nam Cung Lệ cười nói: “Để Cửu Thiên huynh giải thích cho mọi người” 

Cửu Thiên cười nói: “Là như thế này, trên đường đi bọn ta đoán xem rốt cuộc ma tu muốn tìm gì ở đây. Bản thân tôi không có một chút manh mối nào, nhưng Nam Cung huynh là hoàng tử, biết nhiều hiểu rộng, nói ra một khả năng, lập tức khiến tôi hiểu ra. Xem ra bây giờ Nam Cung huynh đã đoán đúng. Các vị đã từng nghe nói đến hỗn độn chi chủ chưa!” 

Diệp Nam Thiên xoa cằm nói: “Hỗn độn chi chủ? Hình như đã từng nghe qua. Có phải là vị thần linh ở thời cổ đại kiểm soát hỗn độn kia không” 

Tả Tử Sâm nói: “Đúng, đúng, đúng. Tôi cũng nghe qua. Đợi đã, thần khu mà anh nói không phải là cơ thể của ông ta đấy chứ!” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Rất có khả năng. Mọi người nhìn đi, những con dã thú giống như những con rận này. Bên trong cơ thể đều là khí hỗn độn thuần khiết nhất. Tôi đã từng đi đến Hỗn Độn, cho dù khí hỗn độn trong khu vực hỗn loạn ở trung tâm hỗn độn cũng chỉ được như thế này thôi. Vậy mà những con dã thú kia lại có được khí hỗn độn? Lời giải thích duy nhất là chỗ này chắc chắn có thứ liên quan đến Hỗn Độn. Sau đó, mọi người nghĩ đây chỉ là một con dã thú bình thường, bị nhiễm một chút khí hỗn độn thôi sao?” 

Nói xong, Cửu Thiên đột nhiên giẫm lên đầu con dã thú rận này, sau đó bàn tay đột nhiên hất lên, cả con dã thú rận biến thành một tờ giấy. 

Nhấc tay lên, Cửu Thiên điều khiển con dã thú rận này cho nó bay lên. Canh khí trên người được phóng ra, tác động lên xác con dã thú rận này. 

Sau đó, mọi người nhìn thấy, xác con dã thú rận này bắt đầu phân tách ra dưới sự tấn công ngang tàng của canh khí trên người Cửu Thiên. 

Đây đâu phải là xác thịt, rõ ràng là do khí hỗn độn ngưng tụ lại. 

Nói cách khác, những con dã thú này đều là dã thú hỗn độn. So với những con dã thú hỗn độn được ngưng tụ trong hỗn độn kia. 

Dã thú hỗn độn ở đây rõ ràng chân thực hơn! 

Tả Tử Sâm và những người khác há hốc miệng, vẻ mặt không dám tin. 

Hoàng Phủ Tường nói: “Khí hỗn độn ở đây phải dày đặc đến mức nào, mới có thể tạo ra được dã thú hỗn độn như thế này. Không thể nào, nơi này không phải là Hỗn Độn. Cửu Thiên huynh, tôi tin tưởng anh, sợ là ở đây thật sự có thi thể của hỗn độn chi chủ. Ông ta chỉ có trong những lời đồn, có thể làm đến mức này rồi!” 

Tả Tử Sâm vỗ vai Nam Cung Lệ nói: “Được đó, hoàng tử đúng là khác người, biết nhiều hiểu rộng. Như này mà anh cũng đoán ra được. Nhưng lần tới có thể nói với bọn tôi không?” 

Nam Cung Lê cười nói: “Thường thôi, thường thôi. 

Phong Tuấn Kiệt ở bên cạnh khẽ cười. 

Cửu Thiên thu sức mạnh lại, nói: “Bên dưới hẻm núi này chắc chắn có bí mật lớn kinh thiên động địa. Chúng ta nhất định phải đi xem một lần. 

Hàn Liên sư huynh nói: “Vậy thì đi thôi, còn đợi cái gì nữa. Bên dưới đã có bí mật lớn, vậy chúng ta phải xuống xem. Cửu Thiên sư đệ, nếu như chúng ta tìm thấy thần khu kia trước, có phải chúng ta cũng có thể giống như Phong Thiên, lên kế hoạch phong thần” 

Cửu Thiên nói: “Trận địa của đám ma tu lớn như vậy, nhiều người như vậy. Tìm lâu như vậy rồi mà cũng không tìm thấy được. Chúng ta chạy một chuyến có thể tìm được? Không đơn giản như vậy đâu! Phải biết là, cao thủ của ma tu cũng rất nhiều” 

Đại sư huynh nghe thấy vậy, xoa bụng cười nói: “Không giống nhau, cách tìm kiếm của đám ma tu không khác gì mò kim đáy biển. Cho dù bọn chúng có nhiều cao thủ đến đâu, không có phương hướng, không tìm được vẫn là không tìm được. Nếu như thần khu dễ tìm như vậy, còn có thể ẩn nấp bao nhiêu năm qua sao, từ thời cổ xưa lưu truyền đến tận bây giờ đó. 

Sở Chính sư huynh và Sở Trực sư huynh nhướng mày nhìn đại sư huynh, nói: “Đại sư huynh, nghe huynh nói như vậy, hình như huynh có cách!” 

Đại sư huynh đắc ý lắc đầu nói: “Cách hả, có thì có đó. Ai bảo chúng ta may mắn, gặp được Mục Khả cô nương. Lần này, tất cả phải dựa vào Mục Khả cô nương rồi!” Mục Khả nghe thấy vậy, sững sờ, chỉ vào mặt mình nói: “Tôi? Tôi có thể làm gì?” 

Mọi người ở đó đều bật cười, tất cả đều hiểu ý của đại sư huynh. 

Huyễn Tầm kéo tay Mục Khả nói: “Mục Khả cô nương, cô có thể làm được rất nhiều chuyện!” 

Phía bên kia, Tiết thánh quay trở về thành trì màu máu được ẩn núp trong bóng tối. 

Cánh cửa mặt quỷ mặt xanh răng vàng từ từ được mở ra, cùng với đó là tiếng kẽo kẹt nặng nề. 

Bên trong là những cột hồn vô tận, chiếu sáng cả thành trì. Tất cả cột hồn đều được khắc bằng cơ thể con người. 

Trông rất hung dữ, đáng sợ, khiến người khác cảm thấy ớn lạnh. 

Thành trì rộng lớn, có mười chín tầng, chỉ có hai màu đen và đỏ. 

Trên tường được khắc phù văn hình con dơi, rồng có sừng, và sư tử máu, dưới chân là những hòn đá màu đen lạnh lẽo, khi bước lên, phát ra tiếng lanh lảnh, vang vọng cả thành trì. 

Cả thành trì rộng lớn, dường như không có một ai. 

Tiết thánh từ từ bay lên, bay đến tầng thứ mười của thành trì. 

Trước mặt ông ta là hai bức tượng đá đầu rồng mình người, vô cùng uy nghiêm. 

Tiết thánh dừng trước cửa, vẫn chưa lên tiếng. 

Tượng đá đã nói: “Tiết thánh mời đi về cho, Ngọc ma thánh đại nhân đang bế quan lĩnh hội thần văn, không gặp bất kỳ ai!” 

Tiết thánh cau mày nói: “Quỷ Nữ kia đâu? Cô ta ở đâu?” 

Tiết thánh vừa mới dứt lời, một giọng nói vô cùng non nớt vang lên. 

“Bọ Cạp, anh tìm tôi hả?” 

Tiết thánh bị giọng nói này làm cho giật mình, quay đầu lại thì thấy là một cô bé chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, đang nằm bò trên lưng ông ta. Tiết thánh vội vàng kéo cô ta xuống, ném sang một bên, sau đó lùi về sau nói: “Quỷ Nữ, cô còn đùa như vậy nữa thì đừng trách tôi không khách khí!” 

eyJpdiI6IktuWFhNbnhiUjdEcW5uRFBsamRyRHc9PSIsInZhbHVlIjoiWTFBejNQSmhZbG9URUcxXC9oNmlwUksrVVZCM1phaEVcL3N6YnlZdXNVUE55SmdlaFl0WnM3V1NMa2wzbzlPbzhhOFJNcGI0M2pQVld1SjQ4V1wvd0c3XC9uR1E1MENYY1dYUkRrcG8wTmtRS0lvPSIsIm1hYyI6ImE3NjY4ZTNmNmM1Zjc1YmU3Mjc3YTc4ZjRmYmUyZDc2NTVkZWJhY2RjZThlNjYyNWFiNmVjMWZhMjZjZDFhZDEifQ==
eyJpdiI6IkRLak1HeWJaU2pGMUpJbzFCbVZGUWc9PSIsInZhbHVlIjoiTm1SYjdqek9HVjB1NUFiRFVrOVdhUzYwbUc4ZXh6dnRMV0p2YmlRenJ2SU85WHZTQ1kwdDhyNGNGNTQ1ek5aTFdsNFkrdlNOQkNnK0Z1cHpyOW4zU2hlZWZMM2lqS05CbXhnWW9OdmJcL3dlSFYzeUlNZ3N0UkhmZEQ5Y3N2VkErZ1RKSE1MNEtHNnl5UlBHeWE0V2MwZWVLMEhEY0tFQXhLS2ROXC9jODlHaTV2UXh2VFBrNzhaV0Zrb0dHeHdlRXYiLCJtYWMiOiJjNTJkMTdjMTIzYWU0ZGZhOWE4N2RlNmE4ZjBlZTE1OGJmY2UyNDk0M2I3NjBmOWYwZmJhNDFkMDY1YTIyOGNjIn0=

Sau đó, một cô gái mặc đồ trắng như tuyết, tóc che hết nửa khuôn mặt, xuất hiện trước mặt Tiết thánh, cười nói: “Bọ Cạp, anh vẫn nhát gan như thế!”

Ads
';
Advertisement
x