Mắt tam giác nghe thấy Cửu Thiên có thể gọi chính xác bốn từ dã thú hỗn độn, cũng có chút kinh ngạc. 

Quay đầu, cười mỉa nói: “Hỗn độn khí gì, tôi thật sự không hiểu. Các vị chấp sự, các vị ở đây đợi một chút, ta đi vào bẩm báo một tiếng” 

Nói xong, mắt tam giác vội vàng chạy vào trong lều trại của ma tu. 

Lều trại vô cùng lớn, trông giống như từng khuôn mặt cười của ma hồn. 

Nam Cung Lệ nhìn mắt tam giác rời đi, cười nói: "Hắn ta sợ rồi, vội vàng bỏ chạy. Tránh lại bị chúng ra hỏi được thứ gì đó. 

Cửu Thiên xoa vị trí đan điền của mình, vẫn không có gì bất thường. 

Lại nhìn về phía Mục Khả, dường như Mục Khả không có sự thay đổi quá nhiều so với lúc vừa đi vào. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Đợi lát nữa sau khi đi vào, vẫn tuân theo quy tắc cũ, cố gắng đừng để lộ thân phận của mình. Nơi này có rất nhiều trận pháp hạn chế. Có lẽ cũng có rất nhiều cao thủ. Một khi gặp phải cao thủ giống như Bọ Cạp. Cộng thêm nhiều ma tu như thế này cùng tấn công chúng ta, vậy sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. 

Dừng một lúc, Cửu Thiên nói tiếp: “Hàn Liên sư huynh, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh, tìm cơ hội, cố gắng bắt được một con dã thú hỗn độn kia để nghiên cứu. Đệ luôn cảm thấy, mấy con dã thú hỗn độn này có lai lịch không tầm thường” 

Ba vị sư huynh mỉm cười gật đầu. 

Hàn Liên sư huynh nói: “Không thành vấn đề. Cửu Thiên sư đệ, chuyện này cứ giao cho bọn ta. Đại sư huynh, huynh không đi theo sao?” 

Đại sư huynh cười haha nói: “Ta đương nhiên cũng phải đi theo, nếu không không biết đệ và Sở Trực sẽ gây ra chuyện gì nữa. 

Sở Trực sư huynh kinh ngạc nói: “Đại sư huynh, huynh nói Hàn Liên sư đệ thì thôi đi, còn vơ đệ vào làm gì, đệ chưa từng gây chuyện. 

Cửu Thiên mỉm cười, khẽ gật đầu với đại sư huynh. 

Ý tứ sâu xa trong ánh mắt đều rơi vào trong mắt đại sư huynh. Đại sư huynh cũng hiểu ý, gật đầu, mấy người nhanh chóng rời đi! 

Không lâu sau, mắt tam giác kia cũng đi ra. 

Mỉm cười nói với Cửu Thiên và mấy người khác: “Các vị, Ô tướng quân đại nhân ở bên trong, xin mời!” 

Cửu Thiên và những người khác sải bước đi vào trong lều trại của ma tu. 

Đột nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy mình đã xuyên qua một bức màn nước, cảnh tượng trước mặt lập tức thay đổi, một phủ đệ xa hoa, nguy nga xuất hiện trước mặt, trên mặt đất có một con rồng vân đá màu đen, và trụ ma hùng vĩ. 

Nhìn về phía trước, đập vào mắt là một tên ma tu cao mười trượng, trên mặt mặc áo giáp đá. 

Làn da màu đỏ, giống như ngọn lửa. 

Hàm dưới nhô ra, hai chiếc răng nanh khổng lồ gần như xuyên thủng mũi hắn ta. 

Người này chính là Ô tướng quân mà mắt tam giác nói đến. 

Phía trước ông ta có rất nhiều loại thi thể, tất cả đều là con người đã được tắm rửa sạch sẽ. 

Ô tướng quân rất có hứng thú với việc dùng que tăm bằng sắt xâu hết đám thi thể này lại, đồng cười nói với Cửu Thiên và những người khác: “Các mật chấp đến rồi? Nào, nào, ngồi bên này, các chấp sự vất vả rồi. Đến kiểm tra tiến độ làm việc của bọn ta đúng không? Các ma thánh cứ yên tâm, bọn ta đều là những người cố gắng làm việc, tích cực, dám nghĩ dám làm, dụng tâm hoàn thành nhiệm vụ được giao” 

Cửu Thiên và những người khác âm thầm nghiến răng. 

Sau khi những thi thể kia bị Ô tướng quân xâu lại, bắt đầu cho lên trụ ma bên trái để nướng. 

Ngọn lửa cháy đùng đùng, Ô tướng quân còn rắc lên trên một ít bột mà Cửu Thiên và những người khác đều không biết là cái gì, sau đó, một mùi hương tràn ngập trong không 

khí. 

Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn này, Cửu Thiên và những người khác đương nhiên sẽ không có bất kỳ cảm giác thèm ăn nào. 

Nam Cung Lệ và những người khác nắm chặt tay lại, im lặng không nói gì. 

Cửu Thiên lớn tiếng nói: “Tiết thánh bảo tôi đến đây hỏi xem rốt cuộc bao lâu nữa mới có thể hoàn thành?” 

Cửu Thiên vừa nói vừa cùng những người khác ngồi xuống bên cạnh. 

Cửu Thiên ngẩng đầu lên nhìn cơ thể to lớn của Ô tướng quân, bắt đầu âm thầm đánh giá thực lực của Ô tướng quân này. 

Nói chung, thực lực của một ma tu tướng quân cũng ở mức Thiên Canh đỉnh phong. Rất ít người có thể qua được Tôn cảnh. 

Bởi vì ma tu tướng quân đều phân ở các đường khác nhau, ngoài đường chủ ra, lực chiến đấu tương đối mạnh. 

Nhưng rất rõ ràng, quy luật này không áp dụng được với Ô tướng quân, Ô tướng quân này sợ là còn lợi hại hơn một đường chủ bình thường. 

Nhìn ma văn trên người ông ta, và ma khí nội liễm. Cửu Thiên thận trọng đánh giá, ông ta có lẽ cũng có thực lực võ tôn. Nhưng không biết cụ thể đã ở võ tôn mức nào. 

Ô tướng quân mỉm cười, đưa cho Cửu Thiên một xâu thịt người đã được nướng chín, nói: “Các vị chấp sự, sao có thể hoàn thành nhanh như vậy chứ. Bọn ta còn chưa phá được những trận dã thú đáng chết bên dưới kia. Độ khó rất cao, Tiết thánh đại nhân không phải không biết” 

Rất rõ ràng, nghe thấy hai từ Tiết thánh, trên mặt Ô tướng quân hiện lên một nụ cười nịnh hót. 

Cửu Thiên và những người khác nhìn xâu thịt người trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn. 

Cửu Thiên kiềm chế cảm xúc của mình, hất tay biến xiên thịt người trước mặt thành những đốm sao, xem như giúp bọn họ kết thúc mạng sống. Sau đó trầm giọng nói tiếp: “Nhưng cũng không thể không có tiến triển gì được. Như này bọn ta sao có thể báo cáo lên trên!” 

“Có tiến triển! Đương nhiên là có tiến triển! Nếu như không phải đám hùng man tử đến làm loạn, tiến triển của bọn ta còn nhiều hơn. Mấy vị chấp sự không thích ăn thịt người sao? Vậy có muốn uống chút rượu máu không?” 

Ô tướng quân lại lấy ra một vò rượu từ phía sau ông ta, vừa mở ra đã nồng nặc mùi máu. 

Nam Cung Lệ lớn tiếng nói: “Bọn ta không uống mấy thứ này 

Cửu Thiên nói lớn: “Ô tướng quân, ý tốt của ông chúng tôi xin nhận, nhưng chúng tôi chưa từng ăn thịt người. 

Ô tướng quân nhìn Cửu Thiên và mấy người khác, cười nói: “Hiểu rồi, các vị đều không phải thực ma. Xin lỗi, xin lỗi, con người tôi chỉ có một chút sở thích như này thôi. Ăn thịt người, uống rượu máu. Năm đó nếu không có sở thích này, ta cũng không trở thành ma tu. Ở đất nước của ta, ta cũng là một võ vương tiếng tăm lừng lẫy đó. 

Sau đó đặt tất cả thịt người sang một bên, Ô tướng quân nói: “Nếu nói về tiến triển. Thật sự có tiến bộ, mấy vị cứ báo cáo với ma thánh đại nhân như vậy. Bọn ta sắp tìm được cửa vào trong truyền thuyết rồi, hơn nữa cũng đã tìm được ba mảnh văn thần hoàn chỉnh rồi. Lát nữa các vị có thể đưa về cho Tiết thánh!” 

Nói xong, Ô tướng quân lấy ra một viên trân châu ném cho Cửu Thiên. 

Cửu Thiên nhận lấy viên trân châu, hơi dùng sức mạnh để thăm dò, có thể nhìn thấy rõ ba miếng phù văn đang lóe sáng ở bên trong. 

Sức mạnh hạo nhiên chảy bên trong phù văn, dường như có uy năng từ thời xa xưa truyền lại. 

eyJpdiI6IjdYSmxiK1d5M0FOR0poVWkrUlRBa3c9PSIsInZhbHVlIjoiR0VoOVpXT1JCdGljQVdyN3RZMnBKSnhlYjcxYkFuWWd1eHE1UGNXQTlMUk52Q1p5RGRpS3QzNVA1c2hjZ253NEN4Y2g3VVI4MDNhSGk3R1lzcVlLY1dSbUt3SHljNnA1UzczNllmVVh3NlJFMXlmZmozVTJ0K0hlXC9uVHU0OWllWnFZTVlMUUJ5XC9sVXY2b0FCazBSZWsrTmZzNjV2cjRvSVBsaG5HdFBuSkRWaXo2U2xOQ3RQYWIxZjg1akRsS2tHTVJ1RUZGSE92WWJRWEhockJvSGVoMk85elwvRGtLVnRSMjhIeEcwSENBVjJ3UG8xVlFsQnNiK0U2eTI0N3Q1eG5sTWYwMFAyNGlqZmgySzZMVHFOSVViT1FsZVFFT1lMeWNMeUJ1dzk3eW9wYWdsU0NEMUw0SmpUZGRBN1ZXRkV4ZmRyVTNCMnU4bkN0VlF2Mk0xWTRLT3RyeFdNYXRlOW15S2FZbjhUY0w0SXVRZnB0cXUwTEd4ZWhMdk9HQTJMckpBR2pxdGljYTViZVlWRVNSU0hjQndiVVlsZWpXa081SEFmY0MyaDJZOTgxTXdFczJHdXk4cWZySU03eEszVEpBSlVidVZnUnNuMU1pakczMEJaSWxuRDlxMThUM2g4T1ZRUzZkcVY1cUZlcm41RDB1SWRrMlRrUEdoVlNJdXF3SDA3eE9aZ2QrREVtcXVBVDVpUldxdkJHVndtMVJ4NVZwZTNKN05RRld3ZUlvdjFQQjdIOVk1NkVzTDFWMkVUIiwibWFjIjoiMjc2MzM4MWViYWI5Y2JkNjU0YTBiYWRmN2RkNTg2YmNiZTIyNzI5ZGYwYTc2NGYyODQ5ODNjYjJmNjI0MDlmNyJ9
eyJpdiI6Im5PdUtOeERpWWE4a2xyckNDMlo5VEE9PSIsInZhbHVlIjoiRnFvbVRDQmxxNWZGN2NRcHppQ2lvRkJGcmgxZWZUSG5qSCtpdEY2dGlGT2VrN2dYMDk5NlwvTHl3cEx1MWhFcndkVEszR1ZCMjRkbXUrRHhoT1RhZEJLUUZ1aVZDb0NZNHJnd011bnV4VXU3UGhoU0tWYVlZQzAyRzI2YzRHazdZWURFaHhXVjF4bFZWQVp1eHVTY3ZJRkFaakYzUHBCRjhWTVRScUkwUmR2T1RCUUdvN3lnRzlzRkQ2OXFpakxtdmJjcEQrYmg5ZG1BQnJYRURmcHdTVXRzMStJanJCR1wvUWFGWHliNWZmVlk2RUdZM0REek1FUzdxZHhZNGtRamFEa1prUzh1QXVhZ3VNdWZ2Q01SYjVHTmI4T1JrVXZzMEo2YnNaNnRPSGRoS0l1UkV6Tmw3WjR2eldGME5qV3JIOGlxV0tXRFloMkdHUGcrb0k2R0dtMWJMMENlT2d4VFpMcEJsRkxLaGVmRDM5VmtpVlI5blwvRUFrczVmU3hCQUlyZ0FvWFhnMGJWYUxKSHFINUJVclZKVDBubXZsMGNUOG5YVWlLb2JQK2pcL0tPZmhLdUcwZWtvUVNwdE81TGZMemM5Uk5mWE93YWUwWUJsaVh1dTJzem9mdEFma044M2phUTFFdStYbk92R0tSaWlFSStoQ2o1WnJOaHVpOVlvMERBRU1pQ3ZlVXJJZFBPQnliWEkwcnF3ajh0UzU4djh5eDk0UVhLUndHNHZ1cFRONEhkRm1scXFrdXNoeHBnNFpTQmkySEk2MVwvSnpSekNqa2hhWW92V2hPbitNZXBXUklEVlNKRFNBUkFSTkVqZVpnQjhZNFc1Y0Y1RzVQOEM5VFNXS0E3NGZHTjlTcjBPN1wveUVwdUFaRjBLeTRyUWxzYUo1ajZPaHBOSnJcLzJ3MjQzMzFKN0lJaG8wblVJd2tWYm9KWXN0Sll5Tk1TckdWaGgyeXFnbXhDOHNHWDlTQUNUK2lzTjRRcEMrR3dqcGppY001MlMzZTA3NHNEdXFJbkJIZEQ0a3NUcEJpcitZcW5JZ0JkbzZJdW9QWnV6aXhPVTB1T3JEWUl3M3kyeHZacjZ4Vlh2SkNmZ3ZvaUY5UWZiM3MiLCJtYWMiOiIxYzkxYTgwNzdjMGM2YmZlNjlhMThiNmU2NWNkYmExZjI0ZDI1NWYyNmI5NjdhZWM2ZjQ0ZWY0NmI3ODNjNTFiIn0=

Ô tướng quân cười haha nói: “Muốn đi xuống dưới xem hả, không thành vấn đề, không thành vấn đề. Chỉ cần các vị chấp sự không sợ, muốn đi xuống thì đơn giản. Nhưng hôm nay không được, đợi sau nửa đêm, những con dã thú kia thật sự quá lợi hại. Hoặc là ngày mai, hoặc nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi, thế nào?"

Ads
';
Advertisement
x