Cửu Thiên nghiêm túc gật đầu, chuyện này quả thật không thể đùa được. 

“Thiên Ma Thân!” 

Cửu Thiên lẩm bẩm ba từ này. 

Bàn tay khẽ sờ lên vị trí đan điền của mình. 

Trong cơ thể của hắn còn có một Thiên Ma Tâm. Nếu như Thiên Ma Thân và Thiên Ma Tâm là một, vậy thì đến lúc hắn gặp được Thiên Ma Thân, có phải sẽ có phản ứng kỳ lạ đúng không. 

Cửu Thiên có chút mong đợi, có chút tò mò. 

Khoảng thời gian này, Cửu Thiên cũng có sự hiểu biết sâu sắc về tác dụng của Thiên Ma Tâm. 

Đơn giản là một vũ khí bảo vệ cơ thể, tốt hơn bất kỳ thế giới chi lực nào. 

Ngay cả ma đồng của Ám Nguyên thánh nữ cũng không thể làm gì được Cửu Thiên người có Thiên Ma Tâm. 

Nếu như hắn có được Thiên Ma Thân thì sao? 

Bây giờ, Cửu Thiên bắt đầu suy nghĩ viển vông. 

Một ngày sau, cuối cùng Cửu Thiên và những người khác cũng đến được nơi cần đến. 

Cốt dực ma long từ từ đáp xuống, Cửu Thiên và những người khác dừng lại trên một dãy núi khổng lồ cách vết nứt khổng lồ kia không xa. 

Nhìn từ trên trời xuống, vết nứt chính là vết nứt. 

Nhìn từ mặt đất lên, đây đúng là một hẻm núi khổng lồ, một vết nứt do dãy núi ở hai bên để lại, giống như một chiếc rìu trời đất, xẻ đôi nó ra. 

Trên đỉnh núi, vô số ma tu đã thiết lập rất nhiều sự hạn chế, không cho phép bất kỳ ai đến gần. 

Cây cối cũng đã bị chặt từ lâu, không để lại điểm mù cho tầm nhìn. 

Dãy núi ở hai bên trải dài vô tận, không biết đi đến đâu. 

Những hòn đá lởm chởm, kỳ quái đều bị ma khí nhuộm thành màu đen, khi đến đây, có thể cảm nhận được ma khí bức người. 

“Cất hai con cốt dực ma long này đi! Các vị, đã đến nơi này, chúng ta phải càng thêm cẩn thận!” 

Cửu Thiên khẽ nói. 

Mọi người nghe thấy vậy, đều hiểu ý gật đầu, quấn chặt chiếc áo choàng đen trên người. 

Ngay cả Mục Khả cũng mặc áo choàng đen của ma tu. Che hết cơ thể mình. Nhưng, cô ta vừa đến nơi này, dường như có chút kích động. Cơ thể không thể khống chế được mà run rẩy. 

Cửu Thiên nói với Nam Cung Lệ: “Nam Cung huynh, chăm sóc cho cô ấy, đừng để xảy ra chuyện. Mục Khả, nếu như cô cảm nhận được chỗ nào không ổn, nhất định phải lập tức nói với chúng tôi. Đây không phải là lúc khoe sức!” 

Mục Khả gật đầu nói: “Ừ, Cửu Thiên công tử. Một khi có tình hình gì, tôi nhất định sẽ nói với mọi người.” 

Cửu Thiên sửa sang lại quần áo, cười nói: “Được rồi, vậy để chúng tôi đi xem nơi này có điểm gì bất thường không!” 

Cửu Thiên nói xong, dẫn theo mọi người đi về phía khu vực hạn chế, phòng ngự của ma tu. 

Vẫn chưa đi được bao xa, một đám ma tu đột nhiên xuất hiện, bao vây bọn họ. 

“Không hiểu quy định hả? Một lũ ngu ngốc!” 

Trong trận pháp phòng ngự, một bóng hình màu đen cười lớn nói. 

Rất rõ ràng, hắn ta chính là thủ lĩnh của đội ma tu này. 

Cửu Thiên nháy mắt với Nam Cung Lệ, Nam Cung Lệ lập tức hiểu ý, lấy ra một lệnh bài nói: “Đồ ngu ngốc, nhìn rõ đi, bọn ta đang phụng mệnh hành sự, còn không mau tránh 

ra!" 

Chiếc lệnh bài mà Nam Cung Lê đang giơ cao kia, chính là thứ mà hắn ta và Tả Tử Sâm lấy được khi giết chết đám ma tu trong căng phòng kia. 

Lúc đó, Tả Tử Sâm nghe lời Nam Cung Lệ, chỉ lấy quần áo, nhưng không ngờ Nam Cung Lê còn lấy cả lệnh bài. 

Lúc này, Tả Tử Sâm nhìn thấy Nam Cung Lệ lấy lệnh bài của ma tu ra, lập tức sững sờ, sau đó dùng giọng nói chỉ có bản thân mình nghe thấy được nói: “Tại sao mình không nghĩ đến chứ? Không đúng, tại sao Cửu Thiên lại biết được. 

Nhìn thấy Nam Cung Lệ lấy lệnh bài ra, ma tu ở bốn xung quanh lập tức đi lên xem. 

Lúc nhìn thấy hai chữ mật chấp, những tên ma tu này lập tức mỉm cười, tránh sang một bên. Đồng thời, trong trận pháp có một tên ma tu mắt tam giác cũng đi ra, cúi người hành lễ nói: “Hóa ra là chấp sự đại nhân, xin hỏi đang có nhiệm vụ gì?” 

Hàn Liên ở bên cạnh cười nói: “Đây là chuyện mà ngươi có thể nghe ngóng sao? Mau cút ra!” 

Mắt tam giác nói: “Ta nhiều lời, ta có tội. Mấy vị chấp sự đại nhân, theo lý mà nói ta quả thật không nên ngăn cản mọi người, nhưng nơi này không giống với những nơi khác. Mọi người cũng biết, Ngọc ma thánh đã hạ lệnh, đây là nơi phải được canh giữ nghiêm ngặt. Vậy nên ta chỉ có thể dẫn các vị đi gặp Ô tướng quân, các vị đi theo ta!” 

Nói xong, mắt tam giác hất tay mở trận pháp ra, đi đầu dẫn đường. 

Nam Cung Lệ cất lệnh bài đi, mỉm cười nói với Cửu Thiên: “Đây là lệnh bài đặc biệt biệt nhất trong số lệnh bài mà tôi nhặt được, tôi cảm thấy cái lệnh bài này chắc chắn có uy lực hơn lệnh bài của đám huyết y chấp sự kia. Không ngờ, tôi đã cược đúng. Cửu Thiên huynh, tại sao huynh biết trên tay tôi chắc chắn có lệnh bài. 

Cửu Thiên nói: “Nếu như anh giết chết hết đám ma tu kia, còn cởi quần áo của bọn họ, nhưng không lấy thứ gì trên người bọn họ, vậy tôi sẽ xem thường anh. Cái này khó đoán lắm sao?” 

Nam Cung Lê cười nói: “Đúng vậy. Xem ra đầu óc của tôi vẫn không nhanh nhạy bằng anh!” 

Mọi người mỉm cười đi về phía trước, Hàn Liên chen đến bên cạnh Nam Cung Lệ nói: “Lệnh bài này của anh rất hữu dụng, còn dư cái nào không, cho tôi một cái đi!” 

Nam Cung Lệ lấy ra một chiếc lệnh bài chấp sự, nói: “Cho anh cái này, đủ để anh giả vờ giả vịt trước mặt đám ma tu ngu ngốc này rồi. Nhưng chú ý, anh là người không có ma khí, chỉ cần ra tay sẽ bị lộ” 

Hàn Liên cười nói: “Nghĩ tôi là kẻ ngốc hả? Tôi vừa ra tay là đã giết chết đối phương rồi. Lệnh bài này trông xấu thật đó, đám ma tu cũng bủn xỉn kinh. Mẹ nó, không thể làm đẹp một chút sao? Bên trên khắc mỹ nữ cũng được đó!” 

Hàn Liên lắc đầu, treo lệnh bài của mình ở nơi dễ thấy nhất trên thắt lưng, chỉ sợ người khác không nhìn thấy hắn ta thật sự là một chấp sự. 

Cửu Thiên đi theo mắt tam giác, vượt qua đủ loại hạn chế, đến được đỉnh núi. 

Khi đến nơi này, bạn có thể nhìn thấy toàn cảnh ở bốn xung quanh. 

Cửu Thiên nhìn thấy vô số lều trại và nhà ở của ma tu được dựng trong dãy núi, cũng nhìn thấy rất nhiều ma long bay lượn trong hẻm núi cùng với rất nhiều loại ma thú khác liên tục gầm rú. 

Những tên ma tu khác đều đang hừng hực khí thế làm gì đó, Cửu Thiên có thể nhìn thấy một số người đang chuyển núi, có người đang ở trong hẻm núi lao xuống. Còn có người từ trong hẻm núi bắt được một vài con dã thu chưa từng nhìn thấy, sau đó, triệu hồi con rối để chiến đấu với bọn chúng. 

Cửu Thiên khẽ cau mày, lớn tiếng nói: “Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Các ngươi đang làm cái gì vậy?” 

Mắt tam giác nghe thấy câu hỏi của Cửu Thiên, càng thêm yên tâm, hóa ra mấy mật chấp này chưa từng đến đây, vậy thì quá tốt rồi. 

Mắt tam giác quay đầu, cười nói: “Chấp sự đại nhân, những kẻ nhỏ bé như chúng tôi sao biết được cái gì. Chỉ biết tuân lệnh làm việc mà thôi. Nếu như người có câu hỏi gì, có thể hỏi thẳng Ô tướng quân. Ông ấy sẽ nói với người!” 

Cửu Thiên nhìn biểu cảm của mắt tam giác, biết tên này không nói thật. 

Chỉ vào đám dã thú chưa từng nhìn thấy, hỏi tiếp: “Những con dã thú giống như côn trùng kia là gì, con nào trông cũng hung dữ, đợi đã, tại sao trong cơ thể của những con dã thú này lại có khí hỗn độn. 

Cửu Thiên đột nhiên kinh ngạc hét lên. 

eyJpdiI6InVaeTRyUlZaTm9MNUlLUmo3ZmlVYXc9PSIsInZhbHVlIjoiYU5INzg5TXZFMGEzNGdPSkNFbHhRTlNqWmRSaEJjTVVzc1RPOWsxaXo1Z1lpZUhSUFVicG5TNnp3UGZFcWxQaVhyanZOOWNKaVV4K2tlemN5OHFvbWpHcU1aTjBrb0tzV1dybTFoVklrTVphWHVhcEpqMGVLdGtTSENFY3Jpb3RtdEc5bUxWd3VHVWIxSjB1eURiVGJcL0cyczdlc1JoUlp1Y3Y2UGxVVjlxM1BENks5azVUK21JUCtteERzU2lEb0xlXC9HcEFDQlljRExUR05PUXNpcmJadDRQUnBRbE9GSVZVN2VHbDdKVU9Sa01LQ0ZkVTVcL21RWkkzUTV4dStWXC9PR1wvakZjczdxaDRZZG1Ob0hsTm53dz09IiwibWFjIjoiMjlhY2NkNzJjNWI2ZDNlZTc3ZDkzM2MxMGJjZTJhZDZjNGFjOGM3YjA4MmU3ZGI1MDA5NjljMzE3YWIxOWE0YiJ9
eyJpdiI6IlFoTmUxRzVtZnNtYmd3bmo4cTBBQUE9PSIsInZhbHVlIjoibE9TNzNLcFA2VTRTZ3RabUY0TDZpUFByRSt3M2Vsa1hOT0JTVkRXdTNcLzNTY1hiWElaVUhySjFCWnNTcFI2enRhanQrNkN5ZUJcL09ISTVpNFkzcVwvTGQ4WUJscmlzMVZMSmhUMDhmYkNMbWZmXC9oYXVxSVNnUThaNkl0bDlEU3g1VVVJK1lLdzdRUEZUaXNxcTFFZk45QmpKa211b3MrWE0wQzNTTHA1bWhJM1N0MVBQYlwvMlJ6bXBQVFppYVwvYlwvbVdORU9lK3lkUjZackgwV0d1ZzUzcnZGeUxmdno1eSsyQmFhVkQ0ZkVQc05OQ2lnXC90SVRkQ0ErMmdFMmkzbTdJIiwibWFjIjoiOGRkYjg3ZDViN2NhMzNhN2Y4MTkxZDk2NjgxNWNiMTk5MTljZGI4MDIyYjM2NmJkMDIzYjVhMDkzYzJlZDE3YiJ9

Nơi này rõ ràng không phải là hỗn độn, tại sao lại có dã thú hỗn độn?

Ads
';
Advertisement
x