Tế đàn của Ma tu, nơi đặt mắt của Ma trận.
Nơi nào có Ma tu thì nơi đó phải có tế đàn.
Chỉ là tế đàn có nhiều kích cỡ và hình dạng khác nhau, công dụng cũng hơi khác nhau.
Ví dụ như tế đàn khổng lồ trước mặt đám người Cửu Thiên rõ ràng không chỉ là một trận pháp mà còn có chức năng như một khu chợ.
Tế đàn khổng lồ có diện tích bằng một nửa thành phố.
Chỗ trung tâm là Bạch Cốt Ngọc Tọa, không ai dám chạm vào.
Mọi nơi khác đều tràn ngập các loại Ma tu.
Bên đường, các vật độc và thi cốt bày ngổn ngang.
Có một bà lão Ma tu chuyên buôn bán đầu người, miệng đầy răng vàng, thấy ai cũng nhìn đăm đăm rồi nói một câu.
“Đầu người đổi huyết đan!”
Ngoài ra còn có một người bán vong linh, một hạt châu lớn bằng quả dưa hấu được treo gần đó, bên trong vang lên tiếng quỷ gầm. Nhìn kỹ là vô số linh hồn đang vùng vẫy và gầm thét bên trong.
Bên cạnh hắn, một tên Ma tu chỉ còn lại nửa người, bị xích sắt quấn chặt, cười hi hi nhìn đám tu Ma tu đi ngang qua.
Đám người Cửu Thiên lúc này cũng trà trộn vào chợ.
Ngẩng đầu nhìn khu chợ cực kỳ quái đản và đẫm máu này. Mọi người đều cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân lên.
“Cửu Thiên sư đệ, tất cả Ma tu đều làm ăn kiểu vậy à? Không gào, không hét, chỉ đứng đó chờ người tới mua!”
Hàn Liên sư huynh cảm thán.
Cửu Thiên nhất thời đơ người trước điểm chú ý của Hàn Liên sư huynh.
Trong tình huống này, không phải càng nên chú ý hơn đến những thứ được bán kia khủng khiếp như thế nào sao?
Thế mà Hàn Liên sư huynh lại quan tâm Ma tu có kêu la hay không.
Hoàng Phủ Tường ở phía sau lên tiếng: “Trong Ma tu đều dùng thực lực nói chuyện. Người có thực lực mạnh dùng vũ lực giết chết những người có thực lực yếu hơn, sau đó cướp đồ đi. Việc trao đổi công bằng rất hiếm xảy ra với Ma tu. Bởi vì quy tắc của họ là cường giả vi tôn, cho nên nếu không có nhu cầu đặc biệt về một số vật phẩm, sẽ không có Ma tu nào ra ngoài buôn bán, điều đó tương đương với việc phơi bày của cải của mình và để những Ma tu khác cướp đi. Huynh nói xem, họ có còn lớn tiếng rao nữa không?”
Hàn Liên hiểu ý gật đầu.
Cửu Thiên quay đầu, dịu dàng nói với Huyễn Tầm và A Vân: “Tôi biết những thứ này nhìn rất khó chịu, nhưng các cô phải kiên nhẫn, không nên vì cái nhỏ mà mất cái lớn!”
Huyễn Tầm khuôn mặt đỏ bừng gật đầu.
Nhìn thấy những thứ này, cô ấy không thể kìm nén được sự phẫn nộ của mình. Cô ấy thực sự muốn lao ra ngay bây giờ và giết sạch lũ Ma tu này.
Thực ra không chỉ cô ấy, mà đám người Cửu Thiên, Hàn Liên, Nam Cung Lệ đều nghĩ như vậy.
Đáng tiếc có một số việc có thể làm được, nhưng có một số việc không thể làm được. Ít nhất hiện tại, họ không thể để lộ thân phận của mình.
“Chấp sự đại nhân áo đỏ, mời đi lối này!”
Cửu Thiên đang bước đi, bỗng nhiên có một tên Ma tu đứng trước mặt bọn họ, cúi đầu thật sâu.
Hắn ta không dám nhìn đám người Cửu Thiên, giọng điệu có vẻ rất khiêm tốn. Mặc đồ đen, hiển nhiên địa vị của hắn ta trong số Ma tu của Thần quốc không cao lắm.
Cửu Thiên không hiểu sao hắn ta có dũng khí ngăn cản bọn họ.
“Mời? Ngươi định đưa bọn ta đi đâu?”
Cửu Thiên lớn tiếng hỏi.
Ma tu áo đen hơi kinh ngạc, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ không phải các vị chấp sự đại nhân áo đỏ tới tham gia Ma tế sao? Chẳng lẽ các vị vẫn đang chấp hành nhiệm vụ? Nếu vậy là do tiểu nhân đường đột, mong các vị chấp sự đại nhân lượng thứ.
Nói xong, Ma tu áo đen nơm nớp lo sợ nhường đường.
Đám người Cửu Thiên, Hàn Liên nhìn nhau. Hàn Liên truyền âm sang: “Cửu Thiên sư đệ, chuyện gì vậy? Ma tế là cái gì?”
Cửu Thiên khẽ lắc đầu, biểu thị hắn chưa từng nghe qua.
Nhìn về phía sau, Nam Cung Lệ và Diệp Nam Thiên dường như đang suy nghĩ.
Một lúc sau, Nam Cung Lệ nói: “Ma tế, hình như ta đã nghe phụ hoàng ta trong lúc tám chuyện có nhắc đến. Hình như đây là cuộc đấu giá của Ma tu, nhưng nó khác với cuộc đấu giá thông thường. Cụ thể thì ta cũng chưa từng thấy, thật sự không biết”
Diệp Nam Thiên nói: “Hình như đúng là có đấu giá. Nhưng còn có những hoạt động điên rồ khác. Theo ta biết, mỗi lần Ma tế đều là một sự kiện lớn cho Ma tu tàn sát lẫn nhau. Chúng ta thực sự phải đi à?”
Cửu Thiên lẩm bẩm: “Đấu giá? Tàn sát lẫn nhau? Ha ha, chúng ta đi xem thử nó ra sao?"
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng đều khẽ gật đầu.
Cửu Thiên lớn tiếng nói với Ma tu áo đen trước mặt: “Dẫn đường”
Ma tu áo đen đứng dậy, lập tức nhanh chóng dẫn đường.
Đi vòng qua Bạch Cốt Vương Tọa, đến góc của tế đàn.
Quanh co vòng vèo, không biết đã rẽ vào đâu, một cánh cửa đồng cao bằng đầu người đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Ngoài cửa, hai hắc long võ kỵ sĩ đang canh giữ cửa, con Hủ Thi Long đang bay lượn trên đầu.
Ma tu áo đen giơ tay phải lên, cung kính đứng ngoài cửa.
Đám người Cửu Thiên tiến lên trước, khi hai hắc long võ kỵ sĩ nhìn thấy bộ quần áo màu đỏ máu và cảm nhận được sức mạnh khủng bố trên người Cửu Thiên, bọn hắn lập tức lùi ra khỏi cửa, để cho đám người Cửu Thiên tiến vào.
Tiến lên một bước, Cửu Thiên dẫn đầu đi vào cửa đồng, tức thì, Cửu Thiên nghe được tiếng ầm ĩ huyên náo.
Những tiếng la hét, rên rỉ và gào thét không ngừng vang lên bên tai.
Những gì hiện ra trong tầm mắt là một khung cảnh điên rồ.
Cột đá xanh, mặt đất máu, xác chết thành chỗ ngồi, ma khí ngập trời.
Vô số Ma tu tụ lại với nhau, có người ôm thi thể gặm, có người đang điên cuồng vận động trên cơ thể nữ Ma tu.
Còn có một số kẻ đang lén lút trốn trong góc, mỉm cười và phóng thích các loại sức mạnh kỳ lạ, dường như đang ảnh hưởng đến Ma tu khác.
Ở chính giữa, có một đài cao làm bằng đá. Máu tươi vẫn đang không ngừng nhỏ xuống.
Trên đài cao, hai Ma tu xinh đẹp đang khỏa thân uốn éo cơ thể của chính mình.
Huyễn Tầm và A Vân nhìn thấy cảnh tượng này thì co rúm lại trốn phía sau Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn quanh, nhìn thấy những chiếc ghế xương được bố trí dưới đài cao.
Gật đầu với mọi người, Cửu Thiên nói: “Lại phía trước ngồi đi, không cần để ý tới những người khác!”
Tiến lên phía trước, mọi người theo sát phía sau Cửu Thiên.
Hắn nhẹ nhàng vung tay, một đám Ma tu đều bị Cửu Thiên đánh bật ra. Cửu Thiên chậm rãi tiến về phía trước.
Những Ma tu bị quấy rầy việc tốt của mình định tức giận, kết quả vừa nhìn khuôn mặt của Cửu Thiên, liền trực tiếp bị Thần Hồn Chi Lực của Cửu Thiên làm chấn động chết tại chỗ.
Sau một khắc, thân thể của bọn chúng bị những Ma tu khác kéo đi.
Xác của đồng bọn, đối với Ma tu mà nói cũng là nguyên liệu tốt.
Không ai có thể ngăn cản Cửu Thiên. Cửu Thiên đi một mạch tới chỗ ghế xương, chậm rãi ngồi xuống.
Nhưng những người khác tựa hồ có chút chướng ngại trong lòng, nhìn chiếc ghế xương, có vài người không dám ngồi lên.
Hàn Liên sư huynh khẽ nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ ngồi xuống đi, bọn ta thì thôi!”
Cửu Thiên lạnh lùng nói: “Trên đời này không có chỗ nào tôi không nên ngồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất