Một lúc sau, đám người Cửu Thiên nhìn áo bào màu máu tươi của nhau thì bật cười.
Đại sư huynh bất đắc dĩ nhìn bụng mình nói: “Không được, dáng người của ta quá gai mắt, Cửu Thiên sư đệ, đệ dạy ta công pháp đệ dùng để biến đổi thân thể đi
Cửu Thiên cười nói: “Đại sư huynh, bây giờ học đã quá muộn màng rồi, với thân hình của huynh chỉ có thể giả làm ma ăn thịt trong đám Ma tu thôi!”
Đại sư huynh cười phá lên nói: “Cửu Thiên sư đệ, đừng có hố ta, ta không ăn thi thể!”
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đi thôi! Chúng ta có cần phải thêm chút ma khí gì đó trên người để qua mắt người khác không?”
Tả Tử Sâm có vẻ hơi lo lắng.
Cửu Thiên cười nói: “Đương nhiên phải có rồi, Huyễn Tầm, lấy ma châu ra phát cho mọi người đi!”
Huyễn Tầm gật đầu, phân phát ma châu cho mọi người.
Hàn Liên sư huynh cười nói: “Cửu Thiên sư đệ, sao đệ biết trong tay Huyễn Tầm có ma châu? Đây có tính là tâm linh tương thông không?”
Huyễn Tầm trừng mắt nhìn Hàn Liên, nhưng cũng không phản bác, trên mặt dường như mang theo ý cười.
Cửu Thiên nói: “Người khác không mang, nhưng Huyễn Tầm nhất định sẽ mang. Dù sao cũng xuất thân từ Ngự Thú Trai!”
Nhận lấy ma châu, đặt nó vào trong lòng.
Từng vòng ma khí mỏng bao bọc họ, che đậy hoàn toàn khí tức của họ.
Phía sau bọn họ, toàn bộ thi thể Ma tu đều bị ném vào trong hồ máu, chết rất nhanh gọn, toàn thân trần trụi, gần như không để lại chút gì.
Chậm rãi tiến về phía trước, đám người Cửu Thiên bước đi trên vùng đất Thần quốc bị nguyền rủa.
Cúi đầu xuống, đám người Hàn Liên sư huynh dùng một số thủ đoạn, làm cho khuôn mặt của bọn họ trông mờ đi, để không dễ nhận ra.
Nhất là Huyễn Tầm và A Vân, họ che kín mặt hoàn toàn, chỉ để lại một đôi mắt có thể nhìn thấy được. Phần còn lại là màu đen tuyền.
Chỉ có Cửu Thiên vẫn ngẩng cao đầu, tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng đôi mắt của hắn lại vô cùng sáng ngời. Thần Hồn Chi Lực phủ đầy bên ngoài cơ thể.
Bất cứ ai muốn nhìn vào khuôn mặt của hắn sẽ bị tự động tấn công bởi Đoạt Hồn Diệt Phách quyết.
Phương pháp này khiến cho Cửu Thiên trông như đối lập hoàn toàn với sự cảnh giác của đám người Hàn Liên.
Nhưng nó lại phù hợp với biểu hiện kiêu ngạo của một Ma tu mạnh mẽ.
Cửu Thiên biết rất rõ trong đám Ma tu. Nhiều khi kiêu ngạo không phải là điều xấu.
Chỉ khi thể hiện sức mạnh của bản thân ra thì Ma tu khác mới tôn trọng bạn. Không dám có bất kỳ suy nghĩ nào về bạn. Bằng không, Ma tu cũng rất hay giết người phe mình.
Cửu Thiên không muốn lại gây thêm rắc rối, cho nên chiêu này không thể nghi ngờ là biện pháp phòng ngừa tốt.
Quả nhiên, đám người Cửu Thiên rời đi không bao lâu, liền gặp phải đội ngũ Ma tu đầu tiên.
Ma tu dẫn đầu lớn tiếng nói: “Các vị chấp sự đại nhân áo đỏ, các vị đi đâu vậy? Nơi này không nằm trên lộ trình của các vị mà!”
Cửu Thiên không thèm nhìn hắn ta, tiếp tục đi về phía trước. Ma tu dẫn đầu còn muốn nói gì đó, nhưng tiếp đó, Cửu Thiên trừng hắn ta một cái, hắn ta ngửa lưng ngã xuống đất.
Nhìn thấy tình huống này, đám Ma tu mặc áo bào đen lập tức cung kính dịch sang hai bên, một Ma tu trong số đó muốn nhìn rõ mặt Cửu Thiên đã trực tiếp bị Đoạt Hồn Diệt Phách quyết đánh tan tác, toàn thân co giật, ngã xuống mặt đất, máu tươi phun ra từ miệng. Tàn khốc đến mức những Ma tu khác càng sợ vỡ mật hơn.
Họ hoàn toàn quên mất vụ hỏi thăm gì đó.
Lúc này, giữ được cái mạng mới là điều quan trọng nhất.
Mãi đến khi đám người Cửu Thiên rời đi, bọn họ mới hoảng loạn rời đi.
Hàn Liên sư huynh ở phía sau Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên sư đệ, chiêu này của đệ rất hay, nhưng giết như vậy, không sợ bọn hắn mang người đến gây sự tiếp sao?”
Cửu Thiên bình tĩnh trả lời: “Trong đám Ma tu chỉ cần đủ tàn nhẫn, không ai có thể chất vấn bất cứ điều gì chúng ta làm. Xem ra chúng ta rất may mắn, bắt được vài tên chấp sự áo đỏ, địa vị cao hơn những Ma tu bình thường khác. Mọi người chú ý đừng để lộ ra sơ hở nào quá rõ ràng.”
Nghe vậy, Nam Cung Lệ siết chặt chiếc gương Hạo Khí Trừ Ma của mình.
Trên đường đi, Cửu Thiên vẫn duy trì phong cách còn ác độc và tàn nhẫn hơn Ma tu bình thường. Kết quả là suốt một đường, đi ngang qua vô số đội Ma tu mà không một ai dám nói lời linh tinh nào với Cửu Thiên. Chỉ có thể đứng sang một bên nhường đường cho đám người Cửu Thiên.
A Vân và Huyễn Tâm vẫn luôn xem xét tình hình xung quanh họ. Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có vô số thi nô cả người dơ dáy, bọn họ đã không còn trông giống con người nữa.
Không phải mặt xanh nanh vàng, cực kỳ xấu xí, thì là xương cốt điêu tàn, lê lết thân xác gãy vụn, vẫn lao động miệt mài.
Những người như A Vân và Huyễn Tầm chưa bao giờ thực sự nhìn thấy mặt tàn khốc của thế giới này, lúc này nhìn thấy cảnh tượng thế này thì nghiến chặt răng.
Thật không thể tưởng tượng được trước khi bị cai trị bởi đám Ma tu, những thi nô này cũng là người sống giống như họ.
Bọn họ cũng có gia đình, cũng có lý tưởng và sống một cuộc đời bằng xương bằng thịt. Bây giờ lại trở thành một thây ma biết đi, sống không bằng chết.
Nhưng đám Ma tu sẽ không để họ chết dễ dàng.
“Những Ma tu này thật đáng ghê tởm, ngay cả chết vạn lần cũng không đủ đền tội”
Hàn Liên vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nam Cung Lệ lắc đầu nói: "Sinh linh đồ thán chính là đây. Cửu Thiên huynh, anh nói, cho dù chúng ta đuổi tất cả Ma tu đi, thậm chí giết chết toàn bộ, thì Thần quốc e là cũng khó có thể khôi phục lại được. Lần này, tôi mới nhận ra được, thì ra nước Kình Thiên bị nổ trụi, thực ra cũng không phải kết cục tệ nhất.
Cửu Thiên nói: “Nam Cung huynh, xin nén bị thương!”
Nam Cung Lê khẽ gật đầu.
Tả Tử Sâm nhìn ngang ngó dọc, đột nhiên nói: "Cửu Thiên huynh, chúng ta cứ tiếp tục đi như vậy à, khi nào mới tới được bên khe nứt? Hay là chúng ta bay thẳng qua đó”
Cửu Thiên chỉ vào bầu trời nói: “Có trận pháp, hơn nữa chắc chắn có cường giả Cực Hạn luôn chú ý đến bầu trời. Tôi không thể đảm bảo có thể đưa mọi người đến đó an toàn. Nhưng đi như vậy thật sự quá chậm!”
Sở Chính sư huynh nói: “Vậy phải làm sao, chẳng lẽ chạy à?”
Sở Trực cười ha ha nói: “Cửu Thiên sư đệ nhất định có biện pháp, mọi người sốt sắng vậy làm gì?"
Mọi người nhìn về phía Cửu Thiên, Diệp Nam Thiên châu đầu lại hỏi: “Thật sự có thể nhanh hơn sao?”
Cửu Thiên chỉ vào một cái tế đàn to lớn cuối tầm mắt nói: “Đương nhiên có cách. Đi thôi, chúng ta đi lên phía trước lấy đồ đã
Tức thì, đám người nhìn về phía tế đàn Cửu Thiên chỉ.
Nam Cung Lệ nheo mắt, cẩn thận nhìn, cười nói: “Ra là vậy, chợ Ma Tu, Cửu Thiên huynh, anh định mua một ít vật bay à.
Cửu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, không chỉ vậy, tôi còn muốn điều tra nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nắm giữ tin tức càng nhiều, cơ hội thắng càng cao”
Cửu Thiên cũng đơ ra một lúc, sau đó cười nói: “Hình như không có, nhưng có thể cướp mà!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất