Ma tu tan vỡ, tiếp theo là thời gian các cường giả của Liên quân Tây Lĩnh và Liên minh Nam Quốc triển khai truy giết.
Cũng không thể trách các ma tu yếu, chỉ là hành động lần này của bọn họ chẳng qua là tới bắt đám người Hàn Liên. Ai có thể ngờ, nửa đường nhảy ra một Cửu Thiên.
Dựa theo tính toán của Cửu Thiên, ma tu muốn đối phó hắn, ít nhất phải phái ra hai cường giả cực hạn mới ổn.
Nhưng lần này chỉ có một người. Hơn nữa không quá mạnh, thực lực như này, đụng phải đám người Cửu Thiên, bây giờ chỉ có nước thua.
Mười vị đường chủ chạy rất nhanh, đoán chắc rất khó bắt tất cả.
Chiến đấu lần này kết thúc, các ma tu nhất định sẽ biết Cửu Thiên đã tới nước Nghi.
Nhưng Cửu Thiên không để tâm, biết thì như nào. Thực lực của bọn họ lại tăng thêm lần nữa.
Hiện nay tu vi của đám người Hàn Liên sư huynh cũng không yếu!
Rảo bước đi lên phi thuyền của đám người Hàn Liên sư huynh, Cửu Thiên nhìn thấy đám người Diệp Nam Thiên, Hoàng Phủ Tường.
Những người này đều là người bắt đầu từ nước Kình Thiên thì luôn ủng hộ Cửu Thiên.
Hơn nữa đều là cường giả thế hệ trẻ.
Đối đãi với bọn họ, Cửu Thiên không hề kiêu ngạo, ôm quyền nói: “Hoàng Phủ huynh, Diệp huynh, Tả huynh, lâu rồi không gặp.
Ba người mỉm cười gật đầu, mắt nhìn Cửu Thiên mà mắt phát sáng.
Nhất là Tả Tử Sâm, dáng vẻ nhìn hắn dường như còn có chút muốn tỉ thí với Cửu Thiên một phen.
Nhưng hắn ta vẫn cố nhịn một cách lý trí, biểu hiện vừa rồi của Cửu Thiên, hắn ta cũng nhìn thấy.
Đương nhiên biết thực lực của Cửu Thiên sớm đã bỏ qua hắn ta cả quãng.
Giờ mới tách ra được bao lâu, thực lực đã chênh lệch lớn như này.
Tả Tử Sâm dường như có chút không phục, nhưng cũng không làm được gì.
Nam Cung Lệ giang tay ra, cười ha ha nói: “Cửu Thiên huynh, tôi rất nhớ anh
Cửu Thiên và Nam Cung Lệ ôm nhẹ nhau. Hai người bọn họ coi như là giao tình sinh tử.
Cửu Thiên vừa chạm vào Nam Cung Lệ thì ngạc nhiên nói: “Nam Cung huynh, được nha, hạo nhiên chi khí hùng hậu, bây giờ cũng là võ tôn rồi nhỉ!”
Nam Cung Lệ vẻ mặt sững sờ, không ngờ trực tiếp bị Cửu Thiên nhìn thấu thực lực ngay.
Nam Cung Lệ ngại ngùng ho nhẹ hai tiếng, nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn. Chủ yếu vẫn là công lao của gương Hạo Khí Trừ Ma
Hàn Liên đặt tay lên vai của Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên sư đệ, không phải chỉ một mình đệ tiến bộ đâu. Từ sau khi bọn ta tới nước Đan Thánh, muốn cái gì có cái đó, thực lực gia tăng phải gọi là cực nhanh. Nhìn sư huynh của đệ đi, rất ổn áp luôn!”
Cửu Thiên liếc nhìn đám người Hàn Liên sư huynh, quả thật phát hiện tiến bộ của mọi người đều rất nhanh.
Quả nhiên người đang cố gắng tu luyện không chỉ có một mình hắn. Cũng chính vì những lúc như này, sợ rằng nước Đan Thánh mới nguyện ý toàn lực giúp đỡ bọn họ.
Cơ hội hiếm có, ai nắm được thì có thể trở thành cao thủ. Cửu Thiên đại khái có thể tưởng tượng được bọn họ khoảng thời gian này đã tu hành như nào.
Thần đan, phúc địa, công pháp tuyệt thế.
Cộng thêm căn cơ và thiên tư của bọn họ vốn không tệ, đương nhiên tốc độ tu luyện cũng cực nhanh.
Đương nhiên, so với Cửu Thiên, bọn họ vẫn kém xa.
“Sư phụ!”
Gọi một tiếng, bỗng nhiên quốc chủ của nước Linh lon ton chạy tới,
Cửu Thiên nghe thấy hai từ sư phụ đầu tiên vẻ mặt mờ mịt, sau đó khi nhìn thấy bóng dáng của quốc chủ nước Linh thì mới cười nói: “Lâm Nhược Tuyết, cô cũng tới à!”
Lâm Nhược Tuyết mỉm cười kéo vạt áo của Cửu Thiên, nói: “Sư phụ, tôi cuối cùng cũng lại gặp được người rồi.
Những người khác mặt mày kinh ngạc nhìn sang Cửu Thiên, bao gồm cả đám người Hàn Liên sư huynh, cũng không biết thì ra Cửu Thiên còn từng nhận một đồ đệ.
Cửu Thiên mỉm cười nhìn Lâm Nhược Tuyết nói: “Người cô muốn gặp nhất không phải là tôi, chắc là Thập Tam nhỉ? Như thế nào, khi tới đây, Thập Tam có bắt nạt cô không?”
Lâm Nhược Tuyết lập tức hơi đỏ mặt, cười nói: “Không ạ.
Ở đằng sau, Thập Tam vẻ mặt ngại ngùng, cũng cúi đầu.
Cửu Thiên nhìn trạng thái của hai người thì nào có đạo lý không hiểu.
Cửu Thiên quay đầu nói với Thập Tam: “Thập Tam, cho anh một nhiệm vụ, khoảng thời gian này anh cố gắng bảo vệ đồ đệ Lâm Nhược Tuyết của tôi đi.
Thập Tam liếc nhìn Lâm Nhược Tuyết, khẽ nói: “Vâng, chủ nhân!”
Nụ cười tươi rói, Cửu Thiên quay đầu nhìn sang cao thủ trên nhóm phi thuyền của Đông Giới.
Phần lớn mọi người ở đây hắn đều không quen, rõ ràng các cao thủ của Ngự Thú trai tới khá ít. Nhưng những người này đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn Cửu Thiên, vẻ mặt sùng bái, rõ ràng đều là người của các nước khác trong Đông Giới.
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Chỉ có các người tới ư? Người dẫn đội là ai? Không phải là Hàn Liên sư huynh đấy chứ?”
Cửu Thiên vừa nói tới đây, lập tức nhìn thấy mọi người quăng ánh mắt tức giận cho Hàn Liên.
Hàn Liên ngại ngùng họ hai tiếng: “Thật ra lần này là Thú Thánh dẫn đội. Nhưng Thú Thánh ngài ấy bế quan rồi. Cho tới bây giờ vẫn chưa ra ngoài.
Cửu Thiên nhíu mày nói: “Đánh nhau thành như này cũng chưa ra ngoài ư? Không đúng lắm!”
Đại sư huynh nói: “Bọn ta cũng cảm thấy không đúng, nhưng ngài ấy ở trong phủ đệ hư không của mình, không ai gọi ngài ấy ra được. Hay là, Cửu Thiên sư đệ, đệ đi thử xem?”
Cửu Thiên gật đầu: “Đương nhiên là phải xem thử. Nếu Thú Thánh ở đây, vậy hành động lần này của chúng ta sẽ dễ dàng hơn vài phần.
Hắn nói xong, lập tức đám người Diệp Nam Thiên dẫn đường cho Cửu Thiên đi về phía trong khoang thuyền.
Vừa xuôi theo bậc gỗ đi vào trong khoang thuyền, Cửu Thiên nhìn thấy hai bên đều là con rối, hơn nữa còn là con rối Cửu Thiên chưa từng thấy,
Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Chuyện này là sao? Các người ai kiếm những con rối này?”
Hàn Liên đắc ý cười nói: “Cửu Thiên sư đệ, đây là đồ tốt bọn ta gom được. Đệ không biết đâu, bọn ta bắt được một khôi lỗi sự!”
Tả Tử Sâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Không nói tôi còn quên mất, bây giờ tôi đi chém lão già đó!”
Cửu Thiên nghe thấy bốn từ khôi lỗi sư thì tinh thần rung lên, nói: “Đợi đã, đừng vội. Nói với tôi đi, đừng giết. Khôi lỗi sư bây giờ rất quan trọng với chúng ta!”
Cửu Thiên quay đầu nói với Thiên Mị Hồ ở đằng sau: “Thiên Mị Hồ, đi dẫn đám người A Vân tới đây”
Thiên Mị Hồ mỉm cười gật đầu, trước khi đi còn dùng tay chạm nhẹ vào gò má của Diệp Nam Thiên, đồng thời khẽ nói: “Tôi tên Thiên Mị Hồ, nhớ tôi nha
Diệp Nam Thiên rụt lại phía sau, giống như nhìn thấy ôn thần.
Ở bên cạnh, Hoàng Phủ Tường ghé đầu qua: “Sao thế, một cô gái, anh sợ cái gì”
Diệp Nam Thiên khinh bỉ liếc nhìn Hoàng Phủ Tường, nói: “Tôi sợ đấy, thì sao nào?”
Tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh mọi người dẫn Cửu Thiên tới trước cửa phòng của Thú Thánh.
Ánh sáng của cửa hư không lưu chuyển như nước, đại sư huynh nói: “Cửu Thiên sư đệ, là chỗ này. Bọn ta gọi thế nào ngài ấy cũng không có phản ứng. Cánh cửa hư không này, thực lực của bọn ta không đủ, không thể phá được!”
Cửu Thiên hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Không tốt, tám chín phần mười bên trong đã xảy ra chuyện rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất