“Cửu Thiên?” 

“Cửu Thiên ở đây ư?” 

“Cửu Thiên sư đệ! Bên này!” 

Biểu cảm sững sờ viết đầy trên mặt của đám người Diệp Nam Thiên. 

Sau đó, tất cả người của Đông Giới đều như sôi sục nhiệt huyết, mọi người đều trở lên kích động. 

Cửu minh chủ tới rồi! 

Ở Liên minh Nam Quốc, Cửu Thiên chỉ là tạm thời thay thế minh chủ mà thôi. 

Nhưng ở Đông Giới, bởi vì dưới sự thúc đẩy liên thủ của Đan Thánh quốc chủ và Lê tông chủ. 

Cửu Thiên là minh chủ thật sự! 

Lúc này nhìn thấy Cửu Thiên, người kích động nhất không ai khác chính là những cường giả chưa từng gặp Cửu Thiên. 

Tiếng hô giết của bọn họ chấn động bầu trời, không chỉ là muốn đánh lui ma tu. 

Điều mấu chốt hơn là bọn họ muốn nhìn thấy Cửu Thiên! 

Người đâu? Ở đâu? 

Các ma tu lũ lượt lùi lại, Cửu Thiên nhanh chóng đi tới, nơi đi qua, không có ma tu nào cả gan dám cản bước chân của hắn. 

Mười vị đường chủ vốn đang vây đánh đám người A Vân, lúc này đều vội vàng thu tay, đồng thời bay về phía Cửu Thiên. 

Chi để lại nhóm thủ hạ tiếp tục công kích đám người Hàn Liên. 

Đối với bọn họ mà nói, giá trị của đám người A Vân không cao bằng Cửu Thiên. 

Vut! Vut! Vut! 

Mang theo âm thanh phá vỡ hư không, các ma tu chặn ở trước mặt Cửu Thiên. 

Tầng tầng lớp lớp, bốn phương tám hướng. 

Mười vị đường chủ bỗng liên thủ xuất kích, một con ma long khổng lồ xuất hiện trong hư không. 

Ầm! 

Ma long lao về phía Cửu Thiên, chặn bước chân của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên vung một kiếm, chém tan ma lông, ngẩng đầu lên nhìn. 

Xung quanh đã đều là ma tu và con rối. 

Mộng Yểm lơ lửng, Hắc Long võ kỵ sẵn sàng đợi lệnh. 

Cửu Thiên lạnh lùng nhìn đám ma tu này, nói: “Chỉ dựa vào các người, không cản được tôi!” 

Một đường chủ sừng dê, có bộ râu dê đứng ra, nở nụ cười tà khí. 

“Cửu Thiên, nhân vật truyền kỳ, Cực Hạn Võ Tôn, Cửu Thiên công tử. Không sai, thực lực của chúng tôi một đánh một quả thật không phải đối thủ của cậu. Nhưng chúng tôi là ma tu, chúng tôi không chơi một chọi một. Chúng tôi sẽ không ngốc giống cậu, một mình đối phó một đám chúng tôi!” 

Dứt lời, các ma tu ở xung quanh đều cười lên. 

Cái gì gọi là ma âm tẩy não, e rằng chính là những tiếng cười hỗn tạp lại cực kỳ khó nghe của bọn họ. 

Nhưng đám người này vừa cười vừa triển khai tất cả ma khí. 

Dưới sự dẫn dắt của mười vị đường chủ, nhanh chóng ngưng tụ lại. 

Không cần nghi ngờ gì nữa, năng lực ngưng trận của những ma tu này là ma tu mạnh nhất mà Cửu Thiên từng thấy. 

Lực lượng vậy mà thật sự có thể tụ vào một điểm! 

Cửu Thiên đột nhiên phát hiện mình hình như có hơi coi thường ma tu. 

Khi tất cả ma khí của bọn họ tụ tại một điểm, lực lượng ngưng tụ vậy mà thật sự sắp bằng cường giả cực hạn. 

Hơn nữa triển khai rộng hơn cả cường giả cực hạn. 

Trình độ như này, nếu Giao bà bà vừa rồi vẫn còn, dùng trình độ của cường giả cực hạn trợ trận, vậy hôm nay Cửu Thiên thật sự không dễ sống. 

Nhưng bây giờ Cửu Thiên khẽ mỉm cười. 

Cửu Thiên nheo mắt nhìn những ma tu này, hắn cười nói: "Các người thật sự cho rằng tôi tới một mình à?” 

Cửu Thiên nói xong thì búng tay. 

Sau đó, nhóm phi thuyền của Liên quân Tây Lĩnh và Liên minh Nam Quốc ở đằng sau xuất hiện. 

“Cửu minh chủ!” 

Tiếng hô vang vọng cả hư không. 

Bóng dáng của đám người Phùng lão bỗng xuất hiện. 

Cửu Thiên xoay đầu nhìn sang bọn họ, nói: “Các người tới thật chậm!” 

Thấy một màn này, tất cả các ma tu ở xung quanh lập tức dao động, rõ ràng cũng bị dọa. 

Bọn họ cộng lại có thể đánh được Cửu Thiên hay không còn khó nói. Bây giờ cộng thêm cường giả của Liên quân Tây Lĩnh và Liên minh Nam Quốc. 

Bọn họ rõ ràng cũng nhận thức sẽ thua chắc. 

Ma khí bắt đầu rút về, mấy vị đường chủ ở trong ma khí cuồn cuộn, nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương. 

Cửu Thiên bước lên, hắn tiến lên một bước, thì các ma tu lùi lại một bước. 

“Giết!” 

Tiếng hô giết vang lên ở đằng sau, là người của Liên quân Tây Lĩnh và Liên minh Nam Quốc đã lao lên. 

Đám người Phùng lão cũng xuất hiện ở đằng sau Cửu Thiên. 

“Giết không tha!” 

Cửu Thiên lạnh nhạt nói ra ba chữ, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Đám người Phùng lão cười tươi, cho dù không nói, bọn họ cũng sẽ làm như vậy. 

Khoảnh khắc các cao thủ của Liên quân Tây Lĩnh và Liên minh Nam Quốc giết vào trận doanh của ma tu, các ma tu hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, bắt đầu chạy tán loạn. 

Ầm! 

Một tiếng nổ vang lên, trận pháp vốn phong ấn đám người Hàn Liên cũng bị sụp đổ. 

Hàn Liên sư huynh cầm kiếm của mình, bay lên chỗ cao, nhìn Cửu Thiên thì không ngừng khua tay: “Cửu Thiên sư đệ! Huynh cuối cùng cũng tìm được đệ rồi!” 

Cửu Thiên nở nụ cười, bóng dáng nhanh chóng thu nhỏ lại, khôi phục trạng thái bình thường. 

Cắm trọng kiếm Vô Phong ở sau người, tà áo bay trong gió, bàn chân ở trong hư không, giẫm những vết lõm rõ ràng. 

Ma tu ở hai bên tự lui ra, khí kình phong ra, máu thịt mơ hồ. 

Cửu Thiên cứ thế đi từng bước về phía đám người Hàn Liên, sau đó nhẹ nhàng giang hai cánh tay ra. 

Trong đám đông, Thiên Mị Hồ lại đưa ánh mắt nhìn về phía đám người Hàn Liên, mắt của cô ta nhanh chóng biến thành xanh. Đang muốn xem như nào thì đột nhiên trong mắt bỗng mà tối đen. 

Sau đó, Thiên Mị Hồ nhìn thấy một người khác cũng nhìn mình. 

Người đó không phải ai khác, chính là Diệp Nam Thiên cũng có vẻ mặt sững sờ. 

Trên trán cũng đổ mồ hôi, Diệp Nam Thiên dường như cũng nhìn thấy thứ gì đó khó tin. 

Ánh mắt hắn ta nhìn Thiên Mị Hồ cũng tràn ngập sự sững sờ. Thiên Mị Hồ khẽ nói: “Thú vị! Lần đầu tiên có người phá được nhìn thấu thiên cơ của tôi! Tên này là ai?” 

Thiên Mị Hồ nói xong thì khẽ vẫy tay về phía Diệp Nam Thiên, coi như chào hỏi. 

Nhưng Diệp Nam Thiên lại vội vàng thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói: “Chuyện gì vậy, sao mình bị dọa thành như này?” 

Nhìn thấy Cửu Thiên giang hai tay ra, Hàn Liên đang muốn lao qua thì chỉ nhìn thấy một bóng người như mũi tên lao đi, sau đó trực tiếp lao vào trong lòng Cửu Thiên. 

Bản thân Cửu Thiên cũng bị dọa giật mình, hắn là định ôm đám người Hàn Liên, lại không ngờ có người nhiệt tình hơn hẳn, trực tiếp ôm hắn. 

Cúi đầu nhìn, Cửu Thiên có chút dở khóc dở cười. 

“Huyễn Tầm! Lâu rồi không gặp!” 

Huyễn Tầm ngẩng đầu lên, nhìn Cửu Thiên cười nói: “Gặp được anh, thật tốt!” 

Cửu Thiên vỗ nhẹ vào lưng của Huyễn Tầm, nhưng Huyễn Tầm lại không có ý buông tay. 

Một ma tu bỗng từ bên cạnh mang theo tiếng gầm sắc lạnh mà công kích tới. 

Cửu Thiên không thèm nhìn hắn ta, ma tu bèn tự bay ra, nổ thành bột trong không trung. 

“Khụ khụ, Huyễn Tầm, cô vẫn là đợi lát nữa rồi ôm đi. Vẫn đang chiến đấu đó!” 

Hàn Liên sư huynh lớn giọng hét lên. Làm cho Huyễn Tầm đỏ ửng mặt, nhưng lập tức Huyễn Tâm quay đầu hằn học nói với Hàn Liên: “Cần anh quản à!” 

Cả người Hàn Liên rung lên, sờ mũi. Sư muội này vẫn đanh đá như vậy, nói không được! 

“Chủ nhân!” 

Có một bóng người xuất hiện ở đằng sau Cửu Thiên. 

Cửu Thiên không cần nhìn cũng biết là ai. 

eyJpdiI6InlKV29ZREg1RlQwNk9oMTdLeXBFOHc9PSIsInZhbHVlIjoiYXdjcFFDd01QeEtYZno5b0dTcmhONUNjd3N1ZExsQVpKSTJEM3JaV0RIdGJUWHZHZVE5dTNtdmc0R3hsd2F3ejZQT2Z5VHlIdWhiNHpNRGdUOGk5MjlpQ2tDdVdUYkZaUnMzdWw3dkx1bGFwXC9tT0VsS0x4eVNtNENCM0gyS040IiwibWFjIjoiZWQyMzc1YjI5YTY4ODM3Yzc4NzJjZDNjMTQ2MmJkOTVhNDZmMmM0M2I1NGY3NzcxNzY2Y2M0NTM0Njc5ZGY1MiJ9
eyJpdiI6InhSZFQrK2FHUlhBaFpFNjdnQ1VObHc9PSIsInZhbHVlIjoiSHRSNWZscDZNU1d2N3JcL2NjUFRUamltUll6clo3QTVaVVpWTStzZWxNa3B0dGorV2tRek5MdFFZXC9WWlNJZTV0N29jVm4yZE84aFJybVZ3NG8yZVwvZUpFQ3RRMXprZ0ZJQkNka0xJYVA2Q2dFTXhGK0tYejBJM0gzXC95bTl1YzREazBPVThwWTBJVGNjUHZTcWFyUHYxV3BiZW1adG9GanJIZWFSK3lISTlJWmRIbEF0amZGTkM4WlRxMHlGU1pJM2VyaTBUcllnb3dtTFZDbmFuNWlpb2hiMThLbkZcL25BWFo2NkZ6ZldCdUJ5ME9adnFYZWRrSXhORkVNYVJPSXBcLzhrb3BsZytLb2MxQWF3Z3VFeDdxSFE9PSIsIm1hYyI6IjQ1OGU5OWJkNzQ5ZWVjMzM5ZmJiZDdiMDhmYTBiZDY4YTk1ZjE5OTkwNzA4NTdiOGZkNDQ2NDY3ODI4NjJlZTYifQ==

Tiểu Hắc xuất hiện từ trên vai Cửu Thiên, sau đó trực tiếp nhảy vào trong lòng của Huyễn Tâm.

Ads
';
Advertisement
x