Tiếng giết và tiếng hét đan xen, canh kình và ma khí tập trung lại.
Trong hư không, sau một tiếng nổ ầm ầm cực lớn, đám người Hàn Liên đang liều mạng chiến đấu với ma tu lập tức quay đầu.
Đập vào mắt bọn họ dĩ nhiên là bóng dáng to lớn như thần linh của Cửu Thiên.
“Có người tới cứu chúng ta rồi!”
Sở Chính sư huynh hét lên đầu tiên.
Vung một kiếm xử lý mấy con rối ở bên cạnh.
Những con rối này kém hơn những con rối mà bọn họ bắt.
Chỉ tùy ý công kích thì có thể đánh tan chúng. Xem các bộ xương và cương thi, mọi người cũng có lửa giận.
Không màng tới thương thế trên người, tiếp tục công kích trong đại trận các ma tu phóng ra.
“Sao đệ thấy người tới có chút quen mắt!”
Cách khoảng cách rất xa, Hàn Liên cũng nhìn thấy bóng dáng của Cửu Thiên.
Tuy bóng dáng của Cửu Thiên rất lớn, lớn hơn phi thuyền của ma tu nhưng cũng vì khoảng cách quá xa, bọn họ căn bản không thể nhìn rõ diện mạo của Cửu Thiên. Chỉ cảm thấy bóng dáng cầm đại kiếm này vô cùng quen thuộc.
Nhưng vào lúc này, các ma tu không cho bọn họ thời gian tiếp tục suy nghĩ.
Bóng dáng vụt một cái, mười ma tu với hình thù kỳ lạ hóa thành mười bóng đen cực lớn, vây nhóm phi thuyền của bọn họ.
Ngay sau đó, dưới chân của bọn họ bắt đầu xuất hiện vết nứt dưới dạng trận pháp. Vết nứt xuyên thủng phi thuyền, đánh bị thương mười mấy cao thủ của Đông Giới, sau đó hoàn toàn ngưng thực.
Nếu lúc này nhìn từ bên ngoài vào thì có thể nhìn thấy, đây là một chữ Ma khổng lồ.
Âm thanh ầm ầm, giống như sấm sét vang lên.
“Ma Sát!”
Hai chữ đơn giản lại mang tới lực lượng vô tận.
Trong nháy mắt, đám người Hàn Liên cảm thấy trong hư không dường như có thêm những đôi tay đáng sợ.
Bắt đầu bóp phi thuyền của bọn họ. Hơn nữa, bọn họ còn nhìn thấy mười đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm bọn họ, khiến lực lượng trên người bọn họ rối loạn.
Hỗn loạn, ăn mòn, hòa tan.
Dấu hiệu đáng sợ hiện lên trên người bọn họ, phàm là con rối ở trong đại trận Ma Sát này, trong nháy mắt thay đổi, biến thành những làn khói đáng sợ.
Nơi nó đi qua, chỉ để lại một phiến độc khí và thi khí.
Trong nháy mắt, đám người Hàn Liên đều cảm thấy khí tức tử vong bắt đầu tản mạn trong phi thuyền.
“Là sát trận đạo vực, các vị, chúng ta cũng phải liên thủ!”
Hoàng Phủ Tường nhận ra thủ đoạn của các ma tu đầu tiên.
Mười đường chủ là mười cao thủ ma tu Tôn cảnh. Bọn họ liên thủ thi triển sát trận, hơn nữa cộng thêm lực lượng của ngàn vạn ma tu truyền vào.
Uy lực quả thật không phải mạnh bình thường!
Tiếng gọi của Hoàng Phủ Tường rất kịp lúc, ngay lập tức đám người Hàn Liên, Tả Tử Sâm, Nam Cung Lệ, Diệp Nam Thiên đều đứng chung với nhau.
Thi triển đạo vực, tập trung thành một khoảng. Ánh sáng bảy màu xung kích vào chữ Ma cực lớn của đại trận Ma Sát.
Hai cỗ lực lượng va chạm, tiếng nổ không ngừng vang lên bên tai.
Dưới hai cỗ lực lượng này, con rối và ma tu yếu hơn một chút cũng căn bản không thể lại gần.
Không ít cao thủ của Đông Giới trên phi thuyền của đám người Hàn Liên cũng phát ra tiếng rên đau đớn.
Trong khoang thuyền, quốc chủ nước Linh cũng gục xuống đất, không dám đứng dậy.
Thập Tam đứng ở trước mặt cô ta, thay cô ta chặn mọi thứ.
Ánh sáng chói mắt như vậy, Cửu Thiên cũng nhìn thấy.
Hắn vung một kiếm, ma tu trên mấy chiếc phi thuyền hóa thành tro bụi.
Cửu Thiên phẫn nộ, rảo bước về phía trước.
Nơi đi qua, không ai có thể cản!
Vào lúc này, trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số dây xích.
Cửu Thiên còn chưa kịp phản ứng, những dây xích này trói tứ chi của hắn, hơn nữa những dòng ma khí như rắn khổng lồ trong dây xích muốn lao vào trong cơ thể của hắn.
Một bà lão mang theo những làn ánh sáng xanh, xuất hiện ở trước mặt Cửu Thiên.
Bà lão đanh giọng nói: “Tôi còn tưởng hôm nay không cần tôi ra tay. Không ngờ lại gặp Cửu Thiên công tử ở đây, tôi rất hân hạnh!”
Cửu Thiên nheo mắt nhìn bà lão. Tóc bạc trắng, mặt quắt lại, đôi mắt như rắn. Quần áo bay bay, giống như ngàn vạn con rắn lượn quanh dây xích trong tay.
Khí tức trên người, không cần nghi ngờ chính là cường giả cực hạn.
Sự tự tin trong lời nói rõ ràng không sợ Cửu Thiên.
Cửu Thiên chỉ liếc nhìn bà ta thì biết người này chắc chắn là cường giả thế hệ trước của ma tu.
Sinh cơ chỉ còn lại một chút, lực lượng mạnh tới đáng sợ.
Cửu Thiên bỗng cử động, đánh tan dây xích bên tay phải, giọng nói như sấm sét, nói: “Mặc kệ bà là ai, người cản tôi thì chết!”
Bup! Bup! Bup! Bup!
Những dây xích đứt đoạn, Cửu Thiên chém một kiếm về phía bà lão.
Kiếm quang giáng xuống, hư không xung quanh giống như bị cuốn lên, xoáy nước vô tận, phong bế khả năng tránh né của bà lão.
Nhưng bà lão không tránh, trên cơ thể xuất hiện một tia ánh sáng xanh, chặn một kiếm này của Cửu Thiên.
Sau đó, bà lão cười nói: “Để tôi lĩnh giáo thủ đoạn của Cửu Thiên công tử!”
Nói xong, quần áo của bà ta lập tức hóa thành giao long khổng lồ.
Dây xích vốn bị Cửu Thiên đánh tan cũng trong nháy mắt ngưng tụ lại, hơn nữa sáng lên phù văn.
Dây xích trấn hồn, Quần Long Kích!
Công pháp của bà lão rất mạnh, bàn tay lại lật.
Thiên địa chi đạo nắm trong tay, nhấc tay khua nhẹ, lại là lực lượng phá hủy sinh linh.
Đại đạo mà bà ta tu chắc chắn là Hủy Diệt Chi Đạo.
Khóe miệng của bà lão nhếch lên nụ cười, theo bà ta thấy, chỉ cần một kích toàn lực của bà ta. Tiểu bối giống như Cửu Thiên không có khả năng sống.
Cái gì mà Cực Hạn Võ Tôn, chẳng qua chỉ có vậy.
Đừng tưởng có thể đánh vài chiêu với Ám Nguyên thánh nữ thì đã vô địch thiên hạ.
Có điều ngay sau đó, nụ cười của bà lão cứng ngắc trên mặt. Bởi vì đạo chi lực của bà ta lập tức biến mất.
Tất cả giao long, ngàn vạn dây xích đều trong nháy mắt hóa thành những chấm sáng.
Trong ánh sáng chỉ có một thanh cự kiếm giết tới.
Đạo Diệt!
Thiên Địa Nhất Kiếm!
Toàn lực ra tay, Cửu Thiên cũng không giữ lại.
Những lúc như này, không phải lúc so chiêu,
Kiếm khổng lồ tuột tay bay ra, trực tiếp chém tan bà lão.
Thần hồn chi lực của Cửu Thiên lại triển khai.
Đoạt Hồn Diệt Phách!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thần hồn của bà lão bị Cửu Thiên bóp chặt ở trong hư không.
Dưới công pháp Chưởng Thiên, ai có thể chạy được,
Lại vung tay vứt, Tử Linh châu mang theo tử chi lực ngập trời cưỡng chế hút bà lão vào.
“Không!”
Bà lão sợ hãi hét lên.
Nhưng bà ta lại không có cơ hội phản kháng!
Chỉ mới gặp, Cửu Thiên đã dùng hết công pháp, trực tiếp xử lý bà ta.
Cái gì mà cường giả cực hạn, không có thực lực nhất định, ở trước mặt Cửu Thiên vẫn không có tác dụng gì cả.
Bàn chân giẫm xuống, lại một phiến phi thuyền nổ tung.
Các đường chủ ma tu đang liều chết với đám người Hàn Liên, lũ lượt quay đầu nhìn, nhìn sang Cửu Thiên.
“Cái gì? Giao bà bà không cản được cậu ta ư? Cậu ta rốt cuộc là ai?”
“Là Cửu Thiên, Cực Hạn Võ Tôn, Cửu Thiên! Giao bà bà chết rồi!”
“Trời ạ, sao lại là cậu ta!”
Các ma tu kinh sợ hét lên, tên của Cửu Thiên đã trở thành ác mộng của không ít ma tu.
“Hàn Liên sư huynh!”
“Ha ha, là Cửu Thiên sư đệ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất