Thiên Mị Hồ mặt mày ấm ức nhìn Cửu Thiên. Cô ta có biểu cảm như này càng thêm vài phần quyến rũ.
Không biết cố ý hay vô tình, áo của cô ta trễ xuống, để Cửu Thiên có thể nhìn thấy rõ làn da non mềm của cô ta.
Cửu Thiên thu lại hư ảnh sau lưng, lúc này Thiên Mị Hồ mới thở phào.
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Bây giờ cô tin tôi là tông chủ thật rồi chứ! Thu lại sự nghi ngờ của cô, tuy Cửu Tiêu môn tan rã nhưng nó dù sao chưa hoàn toàn chết hẳn, ít nhất ở trong tay tôi là sẽ không!”
Thiên Mị Hồ chớp mắt, đôi tại hồ ly màu trắng lại thò ra, cái đuôi cũng xuất hiện theo, vậy mà chống đỡ cơ thể của Thiên Mị Hồ, khiến cô ta vô cùng lả lơi ngồi trên đuôi. “Cửu Thiên tông chủ. Ngài cũng đã có được sự thừa nhận của nhẫn tông chủ, tôi còn có thể nói gì. Được rồi, tôi nói cho ngài biết trước khi sư phụ của tôi mất đã nói gì, nhưng mà nếu ngài đã là tông chủ, lần đầu gặp mặt, có phải nên cho chút lợi ích không? Nếu không tôi thật sự không muốn tiếp nhận vị trí trưởng lão của Cửu Tiêu môn.
Thiên Mị Hồ vừa nghịch móng tay của mình, vừa mím môi lại.
Cửu Thiên cười nói: “Tôi cũng không ép cô nhận vị trí trưởng lão của Cửu Tiêu môn!”
Thiên Mị Hồ mỉm cười quyến rũ, nói: “Thật ư? Ngài không ép tôi sao? Nếu tôi nói cho anh, sư phụ tôi nói, tôi là một trong những hy vọng quật khởi của Cửu Tiêu môn thì sao? Hơn nữa, tôi còn có thể nhìn thấy lần này anh đối phó ma tu sẽ có rắc rối lớn. Để tôi nhìn kỹ xem, ồ, trời ạ, anh vậy mà còn có dây dưa với cô gái của ma tu. Anh cũng là ma tu
à?"
Cửu Thiên sững người, nhìn chằm chằm Thiên Mị Hồ.
Lúc này hắn mới đột nhiên nhìn thấy con ngươi của Thiên Mị Hồ khác với những người khác.
Cô ta có hai con ngươi màu xanh quỷ dị.
Nhưng trước lúc đó, Cửu Thiên luôn nhìn thấy con ngươi của cô ta là màu đen. Tại sao lúc này lại biến thành màu xanh.
“Vũ... Vũ gì ấy nhỉ?”
Thiên Mị Hồ cười càng vui hơn,
Đột nhiên, Cửu Thiên cảm nhận được một cỗ lực lượng của đạo vậy mà quấn quanh hắn.
Tâm thần của hắn khẽ động, sử dụng công pháp Đạo Diệt.
Ngay lập tức, Thiên Mị Hồ thẳng người, con ngươi màu xanh lập tức biến thành màu đen.
“Không thú vị gì hết, không vui. Ngài vậy mà có thể phá thăm dò thiên cơ của tôi”
Thiên Mị Hồ bị công pháp Đạo Diệt của Cửu Thiên làm cho có chút không tự nhiên, khí tức cũng yếu đi một chút.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, hắn biết Thiên Mị Hồ làm cái gì.
“Tà nhãn trời sinh, nhìn thấu thiên cơ. Cô có thể nhìn thấy tương lai ư?”
Thiên Mị Hồ đắc ý nói: “Đương nhiên. Tôi là tộc Thiên Hồ nghìn năm có một, sư phụ tôi lại nói hết phương pháp suy tính thiên cơ của sư phụ tôi cho tôi. Vậy nên, anh biết giá trị của tôi rồi chứ?"
Cửu Thiên nói: “Người hiểu thiên cơ, tôi từng gặp một người. Nhưng không giống như cô, phải xem người khác mới biết được. Tôi vẫn có chút không tin năng lực của cô lắm, cô có thể chứng minh thêm không?”
Thiên Mị Hồ cười nói: “Có thể.”
Thiên Mị Hồ nói xong, con ngươi của cô ta lại biến thành màu xanh.
Sau đó Thiên Mị Hồ nói: “Lát nữa có người sẽ tới tìm ngài. Ngài sẽ nói chuyện không vui vẻ với người đó, sau đó vườn hoa bên ngoài sẽ bị tàn phá!”
Cửu Thiên hơi nhíu mày, khóe miệng cửa Thiên Mị Hồ cong lên nụ cười, màu xanh trong mắt rút đi.
Một lúc sau, trong lòng Cửu Thiên khẽ động.
Thật sự có người tới rồi!
Tiếng bước chân vang lên, sau đó một giọng nói quen thuộc truyền tới.
“Cửu minh chủ, tôi có thể vào không?”
Cửu Thiên nhìn Thiên Mị Hồ, hít thở sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó nói: “Vào đi, cô Liễu Chỉ!”
Liễu Chỉ đẩy cửa đi vào, vừa đi vào trong phòng thì nhìn thấy Cửu Thiên và Thiên Mị Hồ ngồi ở bên cạnh quần áo có hơi lộ ra.
Sắc mặt của Liễu Chỉ lập tức có chút khó coi, nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu minh chủ, thật có nhã hứng, muộn vậy rồi, còn tâm sự với cô Thiên Mị Hồ. Anh có biết ở bên ngoài xảy ra chuyện rồi không?"
Cửu Thiên hơi nhíu mày nói: "Xảy ra chuyện gì? Có thể xảy ra chuyện gì? Ma tu đánh tới rồi sao?”
Liễu Chỉ lấy ra một viên ngọc, quăng cho Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhận lấy viên ngọc liếc nhìn, lập tức nhìn thấy cảnh tượng trong hư không tràn ngập con rối và phi thuyền ầm ầm đi tới.
Cửu Thiên nhíu mày, nói: “Có chuyện gì?”
Liễu Chỉ nói: “Tình hình thám tử vừa thăm dò được. Đại quân ma tu tới rồi, nhìn số lượng con rối và ký hiệu của phi thuyền, chắc chắn là ma tu lợi hại, ít nhất từ đường chủ trở lên. Hơn nữa không chỉ có một chỗ, bốn phương tám hướng đều có ma tu. Chúng ta bị bao vây rồi!”
Sắc mặt của Cửu Thiên cũng lập tức thay đổi, động tác của ma tu thật nhanh!
Liễu Chỉ hừ lạnh một tiếng với Cửu Thiên, nói: “Đây chính là quyết định anh đưa ra. Thay đổi bừa bãi tuyến đường. Bây giờ thì hay rồi, chúng ta vừa ra thì bị tóm, còn chưa tới ba đạo phòng tuyến của ma tu thì bị ma tu phát hiện trước. Cửu minh chủ, đánh hay chạy, anh cho một lời đi!”
Cửu Thiên khẽ nói: “Không đúng, trước khi vào nước, tôi từng kêu thám tử rà soát, không có ma tu mới đúng. Sao bây giờ từ đâu chui ra nhiều ma tu như vậy”
Liễu Chỉ nói: "Hừ, cái này còn cần nghĩ à? Các ma tu chắc chắn là cố ý để chúng ta đi vào. Nói không chừng trong nước Nghi này cũng có bẫy. Cửu minh chủ, anh từ từ suy nghĩ đi. Tôi dẫn người tới hư không chuẩn bị nghênh chiến trước!”
“Đứng lại!”
Cửu Thiên quát một tiếng Liễu Chỉ đang muốn đi. Hai tay Cửu Thiên đan vào nhau, hắn nói: “Cô không thể đi.”
Liễu Chỉ nói: “Không đánh sao? Chạy trốn ư?”
Cửu Thiên nói: “Có thể đánh, nhưng ai cũng có thể lên hư không, cô không thể đi!”
Liễu Chỉ nghiến răng nhìn Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, anh đang nghi ngờ tôi ư?”
Cửu Thiên nói rõ từng chữ: “Liễu Chỉ tướng quân, cô phải nghe lệnh của tôi!”
Liễu Chỉ tức run người, đột nhiên Thiên Mị Hồ ở bên cạnh nói: "Không cần sợ, những ma tu đó sẽ không tìm các người gây rắc rối đâu. Chỉ cần đại quân bất động thì không có chuyện gì hết.”
Liễu Chỉ tức giận đùng đùng nhìn Thiên Mị Hồ, nói: “Cô biết cái gì?”
Cửu Thiên cũng nhìn sang Thiên Mị Hồ nhưng hắn lại nhìn thấy ánh sáng xanh trong mắt Thiên Mị Hồ.
Thiên Mị Hồ cười nói: “Cửu Thiên công tử, Cửu minh chủ, ngài tin tôi không?”
Cửu Thiên không trả lời nhưng biểu cảm này của hắn, ở trong mắt Liễu Chỉ chính là mặc nhận.
Liễu Chỉ thật sự rất tức giận, một cước đạp nát cửa phòng. Sau đó đi ra khỏi phòng, vung một chưởng, vườn hoa ở bên ngoài trực tiếp biến thành bột phấn.
Cửu Thiên nhìn một màn này, lạnh nhạt nói: “Tôi đã tin
Thiên Mị Hồ thu liễm ánh sáng xanh trong mắt: "Tông chủ, bây giờ chắc biết giá trị của tôi rồi nhỉ. Ha ha, tôi dám nói, trên đời này không ai có năng lực nhìn thấu thiên cơ giỏi hơn tôi. Tôi là bẩm sinh đó!”
Thiên Mị Hồ cười nói: “Vâng, Cửu Thiên tông chủ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất