Đại điện của hoàng cung.
Trên long ỷ, ngón tay Cửu Thiên gõ nhẹ vào đầu rồng trên ghế, mắt hơi híp lại.
Ở bên dưới, bên cạnh, đám người quốc chủ của nước Nghi tự giác đứng ở một bên,
Không phải Cửu Thiên tranh ghế của ông ta để ngồi, mà là quốc chủ của nước Nghi tự nhường.
Hết cách, bây giờ ông ta thật sự không làm được chuyện gì cả. Người có thể làm chủ, chỉ có một mình Cửu Thiên.
Liễu Chỉ ngồi ở bên dưới, bị Phùng lão và Lư đại sư để ý.
Cửu Thiên đã hạ lệnh, không cho Liễu Chỉ lên hư không.
“Cửu minh chủ, đại quân ma tu chỉ còn cách nước Nghi ba canh giờ bay!”
Một thám tử lao vào trong đại điện, đanh giọng nói.
Cửu Thiên quay đầu liếc nhìn Liễu Chỉ.
Liễu Chỉ tức giận nói: “Bây giờ nhìn tôi làm gì. Muốn giết thì giết, muốn đi thì đi mau, đừng do dự nữa!”
Cửu Thiên khoát tay nói với thám tử: “Thăm dò tiếp!”
Thám tử lập tức bay đi.
Cửu Thiên mặt mày bình tĩnh, không có nói gì nữa.
Tuy các cao thủ của Liên quân Tây Lĩnh không lên tiếng nhưng người nào người nấy thật sự đã siết chặt binh khí.
Nếu không phải uy vọng của Cửu Thiên quá cao, lúc này nhất định đã có người đứng ra yêu cầu chiến đấu rồi.
Người của Liên minh Nam Quốc thì bình tĩnh hơn một chút.
Bọn họ không phải cho rằng điều Cửu Thiên nói là đúng.
Chỉ là bọn họ có lòng tin tuyệt đối vào thực lực của Cửu Thiên. Theo bọn họ thấy, nhân vật truyền kỳ giống như Cửu minh chủ.
Các ma tu tới nhiều nữa cũng chỉ là đĩa rau.
Nếu Cửu minh chủ đã không hề hoảng hốt, vậy bọn họ còn lo lắng cái gì.
Còn những quan viên, những võ giả của nước Nghi thì đều có thể bỏ qua,
Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ sợ rằng không có một ai có thể kiên trì mười hiệp.
Thực lực của bọn họ sợ rằng không đối phó được con rối của ma tu.
Trong đại điện, người duy nhất hoàn toàn không có vẻ lo lắng, chính là Thiên Mị Hồ.
Cô ta đang vui vẻ bóc nho ăn, Liễu Chỉ nhìn mà mặt mày tức giận.
Cửu Thiên thì sao, không ngừng nhìn Liễu Chỉ, không phải nhìn Liễu Chỉ xinh cỡ nào. Cửu Thiên là nhìn vào mắt của Liễu Chỉ.
Nhưng thứ hắn muốn nhìn thấy lại không có phát hiện. Tốc độ gõ ngón tay của Cửu Thiên lại nhanh hơn vài phần.
Lại đợi thêm một lát, thám tử tới báo.
“Cửu minh chủ, đại quân ma tu vẫn đang lại gần! Dựa theo quan sát kỹ, có hơn mười phân đường tới. Cao thủ không biết có bao nhiêu.
Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Nếu là tới đối phó tôi, bên trong chắc ít nhất có từ hai cường giả cực hạn trở lên. Các vị, các người chuẩn bị trước đi. Nhưng đừng vọng động, không có lệnh của tôi, không được ai lao ra đi giao chiến. Thám tử, có thể dò xét, nhưng không được để lộ!”
“Rõ!”
Thám tử lại rời đi. Cửu Thiên đã nhắm mắt lại.
Đám người Phùng lão nhíu mày, không hiểu lúc này rồi, tại sao Cửu Thiên vẫn không cho vọng động.
Lẽ nào cứ đợi ma tu đánh vào nước Nghi ư?
Nước Nghi không phải nước Đỉnh Vực, không có bức màn ánh sáng phòng ngự do vô số cao thủ cùng thiết lập.
Chỉ dựa vào chút trận pháp phòng ngự này của nước Nghi, đối với ma tu mà nói, thật sự giống như không có!
Liễu Chỉ dường như có chút không kìm lại được nữa. Cô ta bỗng đứng dậy tức giận nói.
Nhưng vào lúc này, cô ta lại cảm thấy một cỗ lực lượng trong cơ thể của mình xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến biểu cảm của cô ta ngỡ ngàng.
Cơ thể lảo đảo, Phùng lão ra tay đỡ lấy cô ta.
Cửu Thiên đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn thấy một màn này của Liễu Chỉ.
Ngay lập tức, Cửu Thiên phóng ra thần hồn chi lực, nhìn chằm chằm hai mắt của Liễu Chỉ.
Ngay lập tức, Liễu Chỉ chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang nổ trong cơ thể của mình.
Cả người Cửu Thiên rung lên, Liễu Chỉ thì rỉ máu ở khóe miệng.
“Cửu Thiên, anh...
Liễu Chỉ lập tức cho rằng Cửu Thiên ra tay tổn thương mình.
Cửu Thiên cũng không giải thích, quăng ra một lọ đan dược cho Liễu Chỉ, đanh giọng nói: “Phùng lão, Lư đại sư, đưa cô ta xuống nghỉ ngơi.”
Phùng lão đã nhìn ra chút gì đó không đúng, khẽ gật đầu nhanh chóng đưa Liễu Chỉ đi.
Liễu Chỉ trợn mắt nhìn Cửu Thiên, rõ ràng tức giận tới mức sắp thiêu đốt lý trí.
Nhưng vào lúc này, bên tai Liễu Chỉ bỗng nhận được truyền âm của Cửu Thiên.
“Liễu Chỉ, cô phải giữ vững thần hồn của mình. Nhớ lấy, cô tên Liễu Chỉ, cô không phải Ám Nguyên thánh nữ!”
Liễu Chỉ nghe thấy giọng nói trịnh trọng này của Cửu Thiên, lập tức ngây người.
Cô ta không hiểu tại sao Cửu Thiên lại nói như vậy, cũng không hiểu câu này của Cửu Thiên có ý gì.
Cửu Thiên thì hít thở sâu một hơi, điều chỉnh thần hồn của mình.
Hắn đoán không sai, Ám Nguyên thánh nữ giữ lại mạng của Liễu Chỉ là một quân cờ ẩn.
Liễu Chỉ nhìn trông đã khôi phục nhưng trong cơ thể luôn có một tia thần hồn do Ám Nguyên thánh nữ để lại.
Như vậy, Ám Nguyên thánh nữ có thể thông qua Liễu Chỉ, biết chuyện quan trọng của Liên quân Tây Lĩnh. Ví dụ lần này, kế hoạch ba nhóm kỳ binh. Ví dụ như tuyến đường hành quân của đám người Cửu Thiên.
Cửu Thiên đoán được điểm này, vậy nên suốt chặng đường, đều lừa Liễu Chỉ. Tại sao hắn kêu Liễu Chỉ ở lại bên cạnh hắn, cũng vì lý do này.
Hắn không tới nước Cẩm, nhưng lại tới nước Nghi là muốn chơi xỏ Ám Nguyên thánh nữ một lần.
Hắn có thể chắc chắn, chỉ cần Ám Nguyên thánh nữ thông qua Liễu Chỉ biết được chuyện hắn muốn tới nước Cẩm thì nhất định sẽ phái đại quân tới nước Cẩm vây bắt hắn.
Như vậy, một mũi tên trúng hai con chim, có thể chơi xỏ Ám Nguyên thánh nữ, cũng có thể khiến đám người Đường Huy và ma tu đụng độ trực diện.
Mà bọn họ dễ dàng tới được nước Nghi.
Bước thứ hai, dự định ban đầu của Cửu Thiên vẫn là lợi dụng quân cờ ẩn là Liễu Chỉ, tiếp tục chơi xỏ Ám Nguyên thánh nữ.
Hắn có rất nhiều thủ đoạn để lừa Liễu Chỉ, từ đó đạt được mục đích lừa Ám Nguyên thánh nữ.
Nhưng Ám Nguyên thánh nữ sau khi bị hắn chơi xỏ một lần, hình như có chút tức giận, trực tiếp phái cao thủ của mười phân đường tới vây bắt hắn.
Cửu Thiên có chút không hiểu, đây không phải tác phong của Ám Nguyên thánh nữ. Phải biết nước Nghi không nằm trong ba đạo phòng tuyến.
Ám Nguyên thánh nữ bị hắn chơi xỏ một lần, còn dám kéo đại quân tới bên ngoài phòng tuyến tác chiến ư?
Cô ta không sợ Cửu Thiên lại cố ý bịp cô ta sao?
Như này cũng quá mạo hiểm! Đây còn là Ám Nguyên thánh nữ gặp khó thì dẫn binh rút lui không?
Cửu Thiên vốn dự liệu Ám Nguyên thánh nữ tuyệt đối không dám kéo đại quân ra bên ngoài phòng tuyến, đây cũng là một trong những mục đích hắn tới nước Nghi, phải bịp chết cô!
Lúc đầu, Cửu Thiên còn có chút không hiểu tại sao Ám Nguyên thánh nữ đột nhiên đổi tính.
Nhưng vào vừa rồi, trong cơ thể của Liễu Chỉ lại có biến.
Lần này lại khiến Cửu Thiên giải đáp được thắc mắc. Nếu Ám Nguyên thánh nữ đã xác định chủ ý muốn tới bắt hắn. Vậy còn cần sử dụng quân cờ như Liễu Chỉ sao? Trực tiếp cho đại quân tới là được, không cần làm như vậy.
Cũng tức là rất có khả năng, Ám Nguyên thánh nữ không biết tình hình ở đây.
Vậy những ma tu này tới làm gì?
Lẽ nào không phải nhằm vào bọn họ?
Cửu Thiên có rất nhiều luồng suy nghĩ, các loại tính toán.
Thám tử lớn giọng nói: “Là một nhóm phi thuyền liều mạng chạy trốn ở trong hư không, có cờ của Đông Giới!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất