Cửu Thiên nheo mắt nhìn, trên chiếc nhẫn rõ ràng là hai chữ Cảnh Tiêu.
Nhẫn trưởng lão của Cửu Tiêu môn!
Cửu Thiên khẽ lắc đầu, thật không ngờ nơi như nước Nghi này, còn có thể gặp được một vị trưởng lão của Cửu Tiêu môn.
Đương nhiên, thực lực của trưởng lão này hình như có hơi yếu.
Cửu Thiên lại đánh giá kỹ Thiên Mị Hồ mấy lần, phỏng đoán thực lực của cô ta.
Nếu cô ta không có lực lượng ẩn giấu gì, chỉ dựa vào khí tức để phán đoán.
Cô Thiên Mị Hồ này cũng chỉ là một võ tôn.
Đương nhiên, sự chênh lệch giữa võ tôn và võ tôn cũng có thể rất lớn. Ví dụ như võ tôn như Cửu Thiên, không thể so bì.
Cửu Thiên khẽ gật đầu với Thiên Mị Hồ.
Ý này là tôi biết rồi, sau này sẽ nói chuyện.
Mắt của Thiên Mị Hồ luôn nhìn nhẫn tông chủ của Cửu Tiêu môn trong tay Cửu Thiên, như tò mò như kích động.
Nhẫn của cô ta luôn hơi phát sáng, nhẫn tông chủ của Cửu Thiên không có phản ứng gì.
Đám người quốc chủ của nước Nghi thấy Cửu Thiên và Thiên Mị Hồ nhìn nhau, thật sự tưởng hai người này có gì mờ ám.
Hết cách, Thiên Mị Hồ có dung mạo câu dẫn lòng người.
Cộng thêm cô ta xuất thân Hồ tộc, luyện công pháp nhiếp hồn vừa chính vừa tà.
Phát huy sức quyến rũ của cô ta tới cực hạn.
Là đàn ông nhìn thấy cô ta không thể không rung động. Sự khác biệt duy nhất khả năng phụ thuộc vào độ cao thấp của tu vi và mức chống lại của sự quyến rũ của cô ta.
Nói thật, quốc chủ của nước Nghi vẫn rất bội phục Cửu Thiên.
Ông ta nhớ lúc đầu lần đầu tiên khi Thiên Mị Hồ xuất hiện trong đô thành, cả thành đều sững sờ, vẻ mặt say mê, cho dù quốc chủ như ông ta, lần đầu tiên cũng mất mặt. Về sau thấy nhiều mới từ từ tốt một chút.
Nhưng Cửu Thiên công tử rõ ràng là lần đầu tiên gặp Thiên Mị Hồ.
Nhưng thần sắc thản nhiên, ánh mắt trong veo, không có chút tà dục. So với những cao thủ của Liên minh Nam Quốc và Liên quân Tây Lĩnh ở đằng sau Cửu Thiên, bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đám người này phần lớn khi nhìn thấy Thiên Mị Hồ đều sẽ đỏ mặt tía tai. Người có khả năng khống chế mạnh một chút thì đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Đi vào hoàng cung, quốc chủ của nước Nghi đương nhiên phải bày tiệc, tẩy trần cho đám người Cửu Thiên.
Cảnh tượng khá lớn nhưng đồ ăn ngon thật sự không có bao nhiêu. Ít nhất Tiểu Hắc cũng cảm thấy ăn không được đã.
Kết thúc nghi thức rườm rà, Cửu Thiên sớm đã quay lại phòng nghỉ ngơi.
Chuyện còn lại, hắn đã thông báo Liễu Chỉ bảo cô ta nói với quốc chủ nước Nghi, chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm, chuyện nào cần phong bế tin tức, chuyện nào cần phối hợp hành động.
Bản thân Cửu Thiên không cần nhọc lòng như vậy.
Đêm khuya, ánh trăng chiếu xuống.
Bất luận là nước nào, ánh trăng vẫn sáng như vậy.
Cửu Thiên ngồi ở trên sập rồng rộng lớn, điều hòa canh khí của mình.
Khoảng thời gian này, dưới sự ổn dưỡng của hỗn độn lục đạo châu thời gian dài, Cửu Thiên cảm thấy thực lực của mình ngày càng tăng. Nhất là ở phương diện nắm giữ đại đạo, thật sự thay đổi từng ngày. Cứ tiếp tục như này, Cửu Thiên cảm thấy mình cũng sắp chạm tới cực hạn của con người rốt cuộc là gì.
Có lúc, Cửu Thiên thật sự cảm thấy mình có chút yêu nghiệt.
Mọi người càng luyện về sau càng khó, hắn lại cảm thấy càng luyện về sau càng đơn giản.
Nhớ lúc đầu khi mới bắt đầu tu luyện, vì để gia tăng chút thực lực mà tổn rất nhiều sức, chịu nhiều khổ sở!
Nhưng bây giờ, thật sự là lúc đánh rắm cũng có thể gia tăng thực lực.
Haizz, thật là vạn sự khởi đầu nan. Một khi xuôi rồi, mọi thứ đều tốt.
Cửu Thiên vô cùng cảm thán ở trong lòng. Hắn của bây giờ, có thần dược gần như dùng không hết, chỉ cần hắn muốn thì Liên quân Tây Lĩnh, Liên minh Nam Quốc sẽ nghĩ hết mọi cách kiếm cho hắn.
Thân mang các loại công pháp vượt qua thiên cấp và các lực lượng, bất luận là canh khí hay thế giới chi lực, hoặc Chưởng Thiên, Đạo Diệt Quyết đều là thứ mà bao nhiêu người truy cầu.
Điều mấu chốt nhất còn có bốn viên hỗn độn lục đạo châu, Cửu Long Huyền Cung Tháp pháp khí mà thần linh từng sử dụng, trọng kiếm Vô Phong và Thiên Ma Tâm trong cơ the.
Những thứ này khiến hắn của hiện nay, hơn nữa cho tới tận bây giờ vẫn đang điên cuồng gia tăng lực lượng của hắn.
Cửu Thiên không biết tương lai của hắn sẽ như nào, cũng không biết hắn rốt cuộc có thể tu luyện tới mức độ nào.
Dù sao điều hắn có thể chắc chắn là hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Thánh Giả.
Vậy thì sau Thánh cảnh thì sao?
Phong Vô Danh lúc đầu đã đạt tới cảnh giới như nào.
Điểm cuối của thế giới này sẽ là gì?
Cửu Thiên rất mong chờ, thật sự mong chờ.
Bây giờ hắn có chút hiểu tại sao người giống như Phong Thiên cũng một lòng muốn phong thần rồi.
Không chỉ là để thống trị thiên hạ, điều mấu chốt nhất vẫn là tới một thế giới khác ngắm nhìn.
Dòng suy nghĩ bay xa, canh khí trong cơ thể của Cửu Thiên giống như dòng chảy lưu động trong cơ thể. Mỗi lần hắn hít thở đều sẽ dẫn tới thiên địa chi lực xung quanh dao động.
Không phải là hắn cố ý hấp thụ, chỉ là thiên địa chi lực ở xung quanh bị hắn dọa.
Cửu Thiên của hiện nay thật sự có thể nói là nhân vật có thể hô mưa gọi gió.
Bỗng nhiên, trong lòng Cửu Thiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía cửa.
“Đi vào đi, không cần lén la lén lút như vậy”
Vừa dứt lời, cửa phòng nhẹ nhàng lộ ra một khe hở, sau đó bóng dáng của Thiên Mị Hồ giống như lụa bay vào.
Cô ta mặc đồ trắng, thắt lưng quấn lụa sa tanh thiêu hoa văn đơn giản, trâm cài tóc rủ xuống, dáng vẻ thướt tha nở nụ cười quyến rũ, đi về phía Cửu Thiên.
Mắt long lanh, môi căng mọng.
Thiên Mị Hồ khẽ nói: “Đệ tử của Cảnh Tiêu trưởng lão, Thiên Mị Hồ bái kiến tông chủ!”
Cô ta cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn sang Cửu Thiên. Tiếp theo cô ta vậy mà trực tiếp ngồi bên cạnh Cửu Thiên, cười nói: “Tông chủ, tôi đợi ngài rất khổ sở!”
Cửu Thiên có thể ngửi được mùi thơm trên người Thiên Mị Hồ, cũng có thể nhìn thấy vùng trắng nõn cố ý lộ ra ở giữa cổ áo của cô ta.
Cửu Thiên nở nụ cười, nói: “Sư phụ của cô là Cảnh Tiêu trưởng lão ư? Ông ấy sao rồi? Có ở trong nước Nghi không?”
Thiên Mị Hồ lắc đầu nói: “Sư phụ mất rồi, vậy nên mới truyền nhẫn này cho tôi. Trước khi chết, sư phụ đã bói cho tôi thiên mệnh, kêu tôi ở đây chờ đợi tông chủ mới. Tôi đã đợi rất nhiều năm, ngài cuối cùng cũng tới.”
Thiên Mị Hồ nói xong thì ngón tay đã bắt đầu không an phận lưu động trên người Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhẹ nhàng tóm lấy cô ta, nói: “Đừng như vậy, nói thế nào tôi cũng là tông chủ. Thiên Mị Hồ, sư phụ của cô còn nói gì?”
Thiên Mị Hồ cười nói: “Bây giờ ngài muốn nghe ư? Qua đêm nay nói được không? Tông chủ, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng!”
Thiên Mị Hồ nói xong thì muốn hôn lên môi hắn.
Cơ thể của Cửu Thiên bất động, nhưng phóng ra một cơn nhẹ gió thổi Thiên Mị Hồ ra.
Ánh mắt bình thản nhìn Thiên Mị Hồ, hắn nói: “Cô dừng thăm dò đi. Tôi quả thật là tông chủ, nếu không tin, cô có thể xem thứ này”
Chiếc nhẫn trong tay Thiên Mị Hồ lập tức phát ra ánh sáng mạnh, lập tức Thiên Mị Hồ quy củ cúi người!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất