“Cửu... Cửu Thiên!”
Quốc chủ của nước Nghi lập tức trở nên lắp bắp.
Đôi mắt đó trợn tới mức sắp bằng mắt bò rồi. Ở đằng ông ta, quốc sư của nước Nghi cùng với các võ giả của nước Nghi bàn luận rần rần, rõ ràng đều từng nghe tên của Cửu Thiên.
Quốc sư đứng ở bên cạnh quốc chủ nước Nghi mặt mày càng đỏ phấn bừng vì phấn khích. Ngay cả Hồ Tôn nương nương kia, hai mắt cũng nheo lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tà mị.
Cửu Thiên nhìn vẻ mặt của bọn họ, cười nói: “Sao thế? Các vị từng nghe tới tên của tôi à?”
Quốc sư bước lên một bước, cúi người trước Cửu Thiên, nói: “Cực Hạn Võ Tôn, đại danh của Cửu Thiên công tử cả thiên hạ có ai không biết chứ. Cửu Thiên công tử, mời vào trong, nước Nghi chúng tôi đã đợi cường giả như ngài nhiều giờ rồi!”
Cửu Thiên và đám người A Vân ở đằng sau nhìn nhau, nở nụ cười từ trên phi thuyền bay xuống.
Cất bước đi về phía trước, đám người quốc chủ nước Nghi rất tự giác đứng ở đằng sau Cửu Thiên.
Trong đô thành nước Nghi, dân chúng thấy không có cảnh đánh nhau như trong tưởng tượng thì người nào người nấy lũ lượt đi ra khỏi nhà, đi tới đầu đường.
Nhìn thấy đám người Cửu Thiên dẫn đầu đi ở trước thì đều ra sức hỏi.
Đi vào cổng thành không bao lâu thì xe ngựa tới đón đã tới.
Thật sự là ngựa, không có cánh, không có giáp, hãn huyết bảo mã thuần chủng.
Khoảng thời gian này, xe ngựa mà Cửu Thiên ngồi, về cơ bản đều do hắc long kéo xe, tệ nhất cũng phải là địa hành long.
Hiện nay nhìn thấy ngựa bình thường, thật sự cảm thấy có hơi hiếm.
Lên xe ngựa, đi vào trong hoàng cung.
Đám người quốc chủ của nước Nghi còn dùng ánh mắt nóng rực nhìn Cửu Thiên. Ánh mắt của bọn họ thật sự làm cho Cửu Thiên hơi ngại.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, nói: “Quốc chủ nước Nghi, quốc sư, các người không cần dùng ánh mắt này nhìn tôi. Tôi chẳng qua có tu vi cao hơn các người một chút thôi, không có gì khác biệt cả.”
Quốc chủ nước Nghi nói: “Đâu chỉ cao hơn một chút chứ, Cực Hạn Võ Tôn Cửu Thiên, đứng đầu trong cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, ngăn chặn kế hoạch phong thần của tông chủ Đạo Tâm Ma Tông. Xử lý Long Đồ ma vương, dẫn dắt Đông Giới đối phó ma tu. Đây gọi là nhân vật truyền thừa trong thiên hạ.
Cửu Thiên cười nói: “Không ngờ quốc chủ nước Nghi còn biết nhiều như vậy. Lúc đầu quốc chủ nước Nghi cũng là người tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc ư?”
Quốc chủ nước Nghi lắc đầu nói: “Nước Nghi chúng tôi là nước bé tí, lấy đâu ra cao thủ đi tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc chứ. Những điều này đều là nghe Hồ Tôn nương nương nói. Cửu Thiên công tử, tôi giới thiệu cho cậu. Vị này là Hồ Tôn nương nương, cường giả số một ở nước Nghi chúng tôi.
Cửu Thiên quay đầu nhìn sang Hồ Tôn nương nương, lập tức Hồ Tôn nương nương nở nụ cười quyến rũ, đưa tay mình về phía Cửu Thiên.
“Cửu Thiên công tử, hân hạnh, hân hạnh! Ngài đừng gọi tôi là nương nương gì cả, đều chỉ là danh hiệu thô tục thôi. Tôi tên là Thiên Mị Hồ, vốn là người nước Vạn Nguyên.
Cửu Thiên nói: “Nước Vạn Nguyên, tôi chưa từng nghe tới đất nước này. Là đất nước ở Tây Lĩnh sao?”
Thiên Mị Hồ lắc đầu nói: "Không, nước Vạn Nguyên chính là nước Nghi trước kia. Về sau, bởi vì xảy ra chút chuyện, vậy nên nước Vạn Nguyên trở thành nước Nghi. Cửu Thiên công tử, nếu ngài có hứng thú, ta có thể rút chút thời gian nói về quá khứ của nước Nghi cho ngài. Đó là thời rất huy hoàng, năm đó cũng là nước tiếng tắm lừng lẫy ở Tây Lĩnh. Tuy không bằng ba đại cường quốc nhưng cũng không kém bao nhiêu.”
Cửu Thiên nghe vậy thì quay đầu nhìn sang Liễu Chỉ, đồng thời khẽ bắt tay với Thiên Mị Hồ.
Liễu Chỉ hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát thì lên tiếng: “Tôi từng nghe nói tới nước Vạn Nguyên. Nước này từng có hai Võ Thánh rất nổi tiếng. Long Thánh và Hổ Thánh đúng không? Hừm, hai người là sao?”
Liễu Chỉ kinh ngạc lên tiếng. Nhưng tay của Cửu Thiên và Thiên Mị Hồ vừa chạm nhau thì Thiên Mị Hồ giống như bị sét đánh, cả người rung lên.
Sau đó, tai và đuôi hồ ly của cô ta vậy mà tự lộ ra.
Xem ra cô ta là người như chủng tộc khác, nói thô một chút, chính là người Hồ tộc trong Hoang tộc.
Chủng tộc mà Cửu Thiên từng thấy nhiều nhất là tộc Long Nhân. Người Hồ tộc hắn từng thấy ở nước Võ Đỉnh nhưng quả thật rất khác biệt với Thiên Mị Hồ trước mắt.
Ví dụ như tai và đuôi của Thiên Mị Hồ đều là màu trắng tuyết, bên trên còn có chút hoa văn huyền ảo. Cửu Thiên chưa từng thấy!
Lúc này Thiên Mị Hồ nhìn sang mặt của Cửu Thiên cũng ngây người.
Cửu Thiên không hiểu, nói: “Cô Thiên Mị Hồ, cô bị sao thế? Tôi không có sử dụng lực lượng gì cả!”
Lúc này Thiên Mị Hồ nghe tiếng mới hoàn hồn. Chỉ có điều, ngay lập tức cô ta vậy mà trở nên có chút rụt rè e sợ, giống như đột nhiên sợ hãi Cửu Thiên.
Nhưng trong mắt cô ta lại tràn ngập sự nóng rực, còn phấn khích hơn vừa rồi khi cô ta nhìn thấy Cửu Thiên.
Cửu Thiên không biết cô ta đang phấn khích cái gì. Nhưng Cửu Thiên cảm thấy tám chính phần là không có chuyện gì tốt.
Lần trước khi hắn nhìn thấy ánh mắt nóng rực này, là của em gái của Đường Huy, Đường Hiểu Đồng.
Nhưng Cửu Thiên cũng không muốn hỏi nhiều, cố ý di chuyển ánh mắt lên người của người khác, tiếp tục nói chuyện với quốc chủ của nước Nghi.
Nhưng ở đằng sau hắn, Liễu Chỉ khẽ nói với A Vân: “Cô phải trông kỹ Cửu Thiên công tử này của cô. Lại có cô gái xinh đẹp thích anh ta rồi”
Gó má A Vân đỏ ửng, nói: “Liễu Chỉ tướng quân, tôi đâu thể hạn chế được Cửu Thiên công tử. Huống chi, người giống như anh ấy, có cô gái thích không phải rất bình thường hay sao? Không có cô gái thích mới là điều bất bình thường!”
Liễu Chỉ ngỡ ngàng, cô ta không còn lời đối đáp.
Bánh xe lăn về phía trước, đi một mạch tới hoàng cung của nước Nghi.
Không lâu sau thì tới hoàng cung. Không phải vì xe ngựa rất nhanh, mà thật sự bởi vì thành trì rất bé.
“Cửu Thiên công tử, mời!”
“Quốc chủ nước Nghi, mời!”
Hai người khách sáo với nhau, đi xuống xe ngựa.
Vừa đi xuống xe ngựa, ngay lập tức Tiểu Hắc trên vai Cửu Thiên lại có tinh thần.
Đồng thời thứ xuất hiện ở trước mặt Cửu Thiên là một bức tượng.
Cơ thể sừng sững, ánh mắt sắc bén, tinh thạch phản chiếu ánh sáng của mặt trời, một thanh trường kiếm đấm xuống đất.
Đầu có sừng, rõ ràng không phải con người bình thường. Cửu Thiên hơi nheo mắt lại, nhìn bức tượng này: “Đây là tượng của vị quốc chủ nào?”
Quốc chủ nước Nghi lên tiếng: “Cửu Thiên công tử, đây không phải quốc chủ, đây là tượng của Long Thánh mà Hồ Tôn nương nương đã nói vào vừa rồi.
Cửu Thiên chắp tay sau lưng, cảm nhận từng trận khí tức phát ra từ trên bức tượng, khóe miệng nhếch lên nụ cười. Hắn có chút hiểu tại sao Tiểu Hắc lại kích động vậy rồi.
Vào lúc này, giọng nói của Thiên Mị Hồ cũng truyền tới.
“Cửu Thiên công tử, bức tượng như này, thật ra ở chỗ tôi còn có rất nhiều. Lớn hơn, đẹp hơn, có khí thế hơn ở đây. Nếu Cửu Thiên công tử có hứng thú, có thể tới chỗ đó của tôi xem thử.”
Trên ngón tay của cô ta có một chiếc nhẫn lập lòe ánh sáng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất