Thời tiết dễ chịu, gió nhẹ mây trắng, hôm nay lại là một ngày đẹp trời.
Các người dân của nước Nghi đang vui vẻ đi dạo phố, sống cuộc sống của mình, đột nhiên vô số phi thuyền khổng lồ xuất hiện ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Phi thuyền giống như mây đen giáng xuống, chấn động cả nước Nghi.
Ma khí ngút trời từ từ thu liễm, bóng dáng của đám người Liễu Chỉ xuất hiện.
Sau đó, Liễu Chỉ lớn giọng nói: “Quốc chủ của nước Nghi ra đây nói chuyện!”
Giọng nói hùng hồn như tiếng chuông, với thực lực của Liễu Chỉ thật sự cũng không thể để nước nhỏ như này vào mắt.
Cô ta kêu quốc chủ của nước Nghi ra nói chuyện cũng là hành vi rất bình thường.
“Trời ạ, là thần linh giáng thế ư? Phi thuyền to quá!”
“Các người nhìn, trên thuyền có rất nhiều người! Những người này là ai?”
Đám đông rất kinh ngạc.
Nhất là sau khi nghe thấy tiếng gọi của Liễu Chỉ, bọn họ càng thêm hoảng sợ.
Ngông cuồng kêu quốc chủ của bọn họ ra ngoài nói chuyện như này, vậy chỉ có thể chứng tỏ, cô gái lên tiếng đó lợi hại hơn quốc chủ của bọn họ!
Người có thể lợi hại hơn quốc chủ của bọn họ, người dân của cả nước Nghi có thể biết bao nhiêu chứ.
Đột nhiên, mấy luồng ánh sáng bay lên từ phía hoàng cung.
Bay lên trên trời.
Đầu độ mũ ngọc tử trúc, trên người khoác hoàng bào long phượng chính là quốc chủ của nước Nghi cùng với quốc sư của nước Nghi và Hồ Tôn nương nương.
Ba người không dám bay quá cao, bởi vì quá cao thì sẽ vượt qua phạm vi bảo vệ của trận pháp đô thành.
Quốc chủ của nước Nghi nhìn những phi thuyền còn chưa thu toàn bộ ma khí lại, đanh giọng nói: “Ma tu ngông cuồng, dám xâm phạm cương giới của tôi. Các người không biết nơi này là đất nước của Long Thánh – Vạn Long Chi Thánh năm đó ư? Còn không mau rời đi, cẩn thận không giữ được tính mạng!”
Quốc chủ của nước Nghi hét rất có khí thế, nhưng cơ mặt của ông ta không ngừng co giật và quốc sư không ngừng run rẩy bên cạnh đã trực tiếp bán đứng ông ta.
Ngược lại thì cô gái tên Hồ Tôn nương nương vô cùng điềm tĩnh.
Liễu Chỉ lớn giọng nói: “Quốc chủ nước Nghi, tôi là Liễu Chỉ của Liễu gia thuộc nước Đỉnh Vực. Hiện nay dẫn một nhóm quân của Liên quân Tây Lĩnh tới nước Nghi, mong quốc chủ nước Nghi mở cửa lớn, cho chúng tôi ở nhờ một khoảng thời gian”
Liễu Chỉ nói chuyện nghe rất kiêu ngạo nhưng xét từ thân phận, cô ta thật sự đã rất khách sáo rồi.
Sự chênh lệch giữa nước Đỉnh Vực và nước Nghi thật sự quá lớn. Liễu Chỉ có thể nói chuyện với ông ta, chứ không trực tiếp xông vào đã tương đối nể mặt quốc chủ nước Nghi rôi.
Quốc chủ nước Nghi lớn giọng nói tiếp: “Liên quân Tây Lĩnh? Các người toàn thân ma khí, còn muốn lừa tôi?”
Liễu Chỉ phất tay để những người khác thu liễm ma khí còn lại, hơn nữa lấy ra cờ của Liên quân Tây Lĩnh.
Quốc chủ nước Nghi nhìn thấy lá cờ, vẫn không tin. Ông ta muốn lên tiếng, nhưng Hồ Tôn nương nương đó lại mỉm cười cản ông ta lại, sau khi đánh giá kỹ một phen. Hồ Tôn nương nương cười nói: “Quốc chủ, mở trận phòng ngự, để bọn họ vào đi. Bọn họ quả thật là người của Liên quân Tây Lĩnh.
Quốc sư ở bên cạnh quốc chủ nước Nghi nói: “Hồ Tôn nương nương, người đang nói đùa à? Như này có thể chắc chắn chứ? Nếu bọn họ không phải, vậy chúng ta không phải
sẽ..”
Hồ Tôn nương nương cười nói: “Ông nhìn người ta có bao nhiêu cao thủ, ai cũng từ Thiên Canh trở lên. Nếu thật sự là ma tu, còn cần nói gì với chúng ta à? Giết thẳng vào, dựa vào trận phòng ngự này của chúng ta có thể chặn mười lăm phút hay nửa tiếng? Ma khí chỉ là thủ đoạn ngụy trang của bọn họ thôi.
Quốc chủ nước Nghi và quốc sư ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, cuối cùng quốc chủ nước Nghi nói: "Hồ Tôn nương nương nói có lý.”
Quốc sư nghiến răng, lấy ra phù ấn trận pháp, từ từ mở trận phòng ngự ra.
Liễu Chỉ thấy một màn này, khẽ gật đầu.
Quốc chủ nước Nghi này coi như là người tinh tường. Nếu ông ta thật sự không mở trận phòng ngự, Liễu Chỉ thật sự không ngại mà dạy bọn họ một trận. Ai kêu trong khoảng thời gian này, trong lòng cô ta đè nén lửa giận.
“Đi vào thành!”
Liễu Chỉ phất tay. Tất cả các phi thuyền đều từ từ bay về phía ngoài thành, tận khả năng dừng ở gần cổng thành.
Đồng thời, mấy vị cao thủ cũng đi thông báo cho đám người Cửu Thiên, có thể đi vào.
Không lâu sau, phi thuyền của đám người Cửu Thiên cũng xuất hiện theo.
Khi phi thuyền này to hơn phi thuyền kia xuất hiện hết trong mắt của mọi người, người dân của nước Nghi đều bị dọa mà chạy về trong nhà, không dám ra ngoài.
Cửu Thiên đứng ở đầu thuyền, nhìn đất nước nhỏ bé như nước Nghi, gần như có thể một ánh mắt nhìn hết thành trì, cười nói: “Nước nhỏ thành nhỏ, một mảnh đất sạch hiếm thấy
A Vân ở đằng sau Cửu Thiên, nói: “Cũng may là nước nhỏ, nếu không các ma tu chắc chắn đã chiếm lâu rồi.”
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, quả nhiên Lê tông chủ có một câu nói không sai.
Yếu có lúc không phải chuyện xấu.
Phi thuyền hạ xuống ở khu rừng bên ngoài thành, cuồng phong thổi vào sơn cốc, quần áo của đám người bay phần phật.
Nhưng vào lúc này, mũi của Tiểu Hắc ở trên vai Cửu Thiên bỗng động đậy liên tục, giống như phát ra thứ gì thu hút nó.
Cửu Thiên cảm thấy có gì đó không đúng, tay nhẹ nhàng nuốt ve Tiểu Hắc nói: “Sao thế?”
Lúc này Tiểu Hắc cũng có vẻ mặt nghi hoặc, hình như cảm giác vừa rồi lại biến mất.
Khẽ lắc đầu, Tiểu Hắc lại nằm trên vai Cửu Thiên, làm cho Cửu Thiên thấy khó hiểu.
Trong cơ thể, Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng chui ra nói: “Chủ nhân vĩ đại, tại sao nơi này lại có loại cảm giác khiến ta tự dưng kích động. Chúng ta đang ở đâu thế?”
Cửu Thiên nói ở trong lòng: “Nước Nghi. Một nước nhỏ ở Tây Lĩnh. Sao thế, ngươi trước kia từng tới đây ư?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Không có. Nước nhỏ như này, ta chắc chắn chưa từng tới. Hừm thật là kỳ lạ, cảm giác này rốt cuộc là gì?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng nghi hoặc.
Nó có phản ứng giống hệt Tiểu Hắc.
Cửu Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, cũng không phát hiện thứ gì đặc biệt.
Nước nhỏ, thành nhỏ, núi nhỏ, sông nhỏ, khu rừng nhỏ.
Nơi như này sẽ có thứ khiến Tiểu Hắc và Cửu Long Huyền Cung Tháp đều cảm thấy nghi hoặc ư?
Đùa à, khẩu vị của hai tên này hiện nay bị chiều hư rồi,
Ví dụ như Tiểu Hắc, ban đầu cái gì cũng ăn. Bây giờ không phải rượu ngon, nó không thèm ngửi. Không phải thịt ngon, nó trực tiếp lườm bạn.
Ví dụ như Lão Cửu, từ sau khi có được long hồn của viêm long tổ, nó coi như có năng lực tự khôi phục nhưng đối với các thần binh khác cũng không phải đều nhìn trúng.
Ban đầu cái gì cũng muốn, bây giờ không xuất hiện bảo vật, nó cũng không thềm lên tiếng.
“Nước Nghi ư?”
Cửu Thiên hơi nhíu mày, có hơi không hiểu lắm.
Ầm một tiếng, phi thuyền hoàn toàn hạ xuống.
Cổng thành của đô thành của nước Nghi cao mười trượng, từ từ mở ra. Đám người quốc chủ của nước Nghi đi ra nghênh đón.
Chỉ có điều, độ cao của cổng thành này không so được với phi thuyền mà Cửu Thiên đi.
Vậy nên Cửu Thiên vẫn là cúi xuống nhìn bọn họ.
Quốc chủ của nước Nghi đanh giọng nói: “Chào mừng các vị cao thủ của Liên quân Tây Lĩnh tới nước Nghi. Xin hỏi vị nào là Đỉnh Vực quốc chủ?”
Nghe thấy tên của Cửu Thiên, ngay lập tức đám người quốc chủ nước Nghi như bị sét đánh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất