Một ngày sau, nước Nghi nhỏ bé xuất hiện ở trong tầm mắt của đám người Cửu Thiên.
Không thể không nói, nước này thật sự là một nước nhỏ.
Nhỏ tới mức Cửu Thiên cũng cho rằng đi nhầm chỗ, nhìn từ xa, thật sự chỉ có một xíu.
Thiên địa chi lực mỏng manh thật sự không cần để ý.
Cửu Thiên chạy thời gian dài ở bên ngoài như vậy cũng thấy không ít nhà nước.
Trước đây hắn luôn cho rằng nước Võ Đỉnh quê hương của mình so với những nước khác, coi như là nước nhỏ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy nước Nghi này, Cửu Thiên đột nhiên cảm thấy nước Võ Đỉnh lập tức trở nên to lớn.
Phi thuyền dừng ở bên ngoài nước Nghi, Cửu Thiên phái thám tử đi thăm dò trước.
Xem trong nước Nghi đã bị ma tu chiếm cứ chưa, ngoài ra còn muốn xem thử bên ngoài hư không, cách bao xa có sự tồn tại của ma tu.
Đứng ở đầu thuyền, Cửu Thiên nhìn hư không mênh mông đằng xa.
Mười mấy chiếc phi thuyền lặng lẽ đứng trong hư không, một số chiếc phi thuyền nhỏ bắt đầu tản ra.
Ở đằng sau, đám người A Vân, Phùng lão đứng yên.
Tay Phùng lão cầm một viên ngọc, nhỏ giọng nói với Cửu Thiên: “Minh chủ, quả nhiên đúng như cậu dự liệu. Đám người Đường Huy không đi theo tuyến đường ban đầu. Mà dừng ở trong hư không trước. Sau đó bọn họ đi theo tuyến đường của chúng ta. Bây giờ chắc đã sắp tới nước Cẩm rồi!”
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, nói: “Đường Huy là một người rất thông minh. Vậy nên phải dùng cách thông minh đối với anh ta. Anh ta biết tuyến đường di chuyển đại khái của
chúng ta thì có thể đoán được chúng ta là tới nước Cẩm. Bây giờ nơi đó thuộc địa bàn của ma tu, lại rất hẻo lánh. Ở đó làm chút chuyện gì bất lợi cho chúng ta, quá đơn giản. Chúng ta thì sao, đương nhiên phải tránh bọn họ. Hơn nữa, theo suy đoán của tôi, trong nước Cẩm e là có đầy ma tu đang đợi chúng ta tới cửa, ha ha, nhưng chúng ta không tới!”
Lư đại sư nhíu mày nói: “Cửu minh chủ. Đường Huy có thể đoán được tuyến đường và điểm tới của chúng ta, cái này tôi có thể hiểu. Nhưng nếu nói ma tu cũng biết, cái này không có khả năng lắm. Đường Huy sẽ không ngu tới mức nói tin tức như này cho ma tu đâu. Nếu Bát Phương Tiền Trang bọn họ câu kết với ma tu, chỉ cần tin tức truyền ra, người trong thiên hạ sẽ đối đãi với Bát Phương Tiền Trang như đối đãi với ma tu
Cửu Thiên nói: “Đường Huy đương nhiên sẽ không làm như vậy. Nhưng các ma tu cũng có cách của mình!”
Cửu Thiên nói xong thì liếc nhìn đằng sau.
Đám người Phùng lão mày mày mờ mịt, không biết Cửu Thiên có ý gì.
Cửu Thiên xua tay nói: “Được rồi, các người cũng đừng đoán mò nữa. Sự việc bây giờ chỉ một mình tôi biết, để bảo đảm nhất, tránh sinh chuyện. Đúng rồi, cũng kêu thám tử mà Liên minh Nam Quốc các người cài ở trong Bát Phương Tiền Trang đừng truyền bất cứ tin gì qua đây nữa. Cắt đứt liên lạc, tránh hắn xảy ra chuyện, cuối cùng thông báo hắn một câu. Có thể ở lại hư không thì cố gắng ở lại hư không, đừng vào nước Cẩm!”
Phùng lão khẽ gật đầu rảo bước rời đi với Lư đại sư.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, bỗng xoay đầu nhìn sang A Vân, nói: “A Vân, cô cảm thấy tôi làm như vậy có đúng không?”
A Vân nhíu mày nói: “Hình như đúng, hình như không đúng. Có điều Cửu công tử có suy nghĩ của mình”
Cửu Thiên cười nói: “Phải. Vậy nên cô cũng phải có suy nghĩ của mình. Có một ngày, cô sẽ trở thành thủ lĩnh của Phù tộc, cũng phải kiên trì với bản thân.
A Vân sững người, nói: “Phù tộc? Thủ lĩnh? Cửu Thiên công tử, ý của anh là?”
Cửu Thiên nhướn mày nói: “Sao hả, cô vẫn muốn để tộc nhân của cô đi theo người như ngũ thúc của cô, tự chuốc lấy diệt vong à?”
Nói tới đây thì Cửu Thiên không nói nhiều nữa, A Vân như có suy tư.
Trong cơ thể, giọng của Cửu Long Huyền Cung Tháp vang lên.
“Chủ nhân vĩ đại, bây giờ người càng ngày càng có dáng vẻ của minh chủ. Quả nhiên, người chính là kỳ tài trời sinh lãnh đạo người khác. Chủ nhân vĩ đại cuối cùng sẽ thống nhất thiên hạ, thiên thu vạn thế!”
Cửu Thiên khẽ cười nói trước lời nịnh bợ của Cửu Long Huyền Cung Tháp: “Khả năng nịnh bợ của ngươi cũng ngày càng giỏi!”
Sau khi yên lặng chờ đợi nửa ngày, thám tử phái ra cuối cùng đã quay lại.
Mà lúc này, Liễu Chỉ dường như đang giận dỗi cuối cùng cũng đi ra từ trong phòng.
Thám tử điều khiển phi thuyền nhỏ, ôm quyền nói về phi thuyền lớn: “Cửu minh chủ, trong nước Nghi rất bình yên, không có bóng dáng của ma tu!”
Cửu Thiên hỏi tiếp: “Anh nhìn thấy thành trì chưa?”
Thám tử nói: “Nhìn thấy rồi, nhưng thành trì có thiết lập đại trận, tôi không thể đi vào! Nhìn từ bên ngoài, trong thành không có tế đài và huyết trì.”
Cửu Thiên khẽ gật đầu, cười nói: “Như vậy mới đúng, tình hình như này nếu thật sự không có thiết lập chút phòng ngự nào mới có vấn đề”
Sau đó lại có một thám tử quay về, đanh giọng nói: “Minh chủ, ở xung quanh cũng không phát hiện bóng dáng của ma tu. Đoán chắc phải đi cấp tốc khoảng một ngày nữa mới có thể nhìn thấy phòng tuyến của ma tu
Cửu Thiên gật đầu, như vậy cũng giống miêu tả trên bản đồ.
Cửu Thiên khoát tay nói: “Tiến quân vào nước Nghi. Liễu Chỉ tướng quân, làm phiền cô đại diện cho chúng ta đi tiếp xúc với quốc chủ của nước Nghi!”
Tuy vẻ mặt của Liễu Chỉ có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu.
Cô ta đích thân điều khiển phi thuyền nhỏ dẫn một nhóm người đi theo tiền quân tiến vào nước Nghi.
Tiểu Hắc lại xuất hiện trên vai Cửu Thiên, há to miệng với Cửu Thiên.
Cửu Thiên xoa đầu của Tiểu Hắc, nói: “Đồ háu ăn. Vừa tới nơi thì ngươi xuất hiện. Muốn ăn không uống không đúng không, đợi chúng ta đi vào rồi tính”
Tiểu Hắc nghe vậy thì liếm miệng của mình, dáng vẻ thèm ăn.
Cửu Thiên lại khoát tay với nhóm phi thuyền, tất cả mọi người lập tức tiến về phía nước Nghi.
Cùng lúc đó, trong nước Nghi.
Trong hoàng cung đô thành, tiếng chuông vang lên.
Sau đó, vô số người nhanh chóng đi về phía hoàng cung.
Trong đại điện gỗ xanh, quốc chủ của nước Nghi đã ngồi ổn định. Nhìn đám người bên dưới, quốc chủ của nước Nghi mặt mày lo lắng hỏi: “Tình hình bây giờ như nào, nay nói cho trẫm. Rốt cuộc là ai tới?”
Một tướng quân lớn giọng nói: “Bên ngoài hư không, ma khí ngập trời, nhất định là đại quân ma tu tới. Xin bệ hạ cho phép thuộc hạ dẫn người chiến đấu với bọn họ, thà chết không tiếc!”
Quốc chủ của nước Nghi vỗ đùi của mình nói: “Sao ma tu lại chạy tới đây? Nước bé tí như nước Nghi chúng ta còn bị ma tu để ý, thật sự là ông trời muốn diệt chúng ta mà. Mau mau, đi mời Hồ Tôn nương nương tới. Người có thể cứu chúng ta lúc này chỉ có cô ta!
Một đám người bừng tỉnh hiểu ra, lập tức chạy ra phía ngoài.
Nhưng bọn họ còn chưa chạy được mấy bước, lại lùi về hết.
Cùng lúc này, một cô gái đi ra, phong tình vạn chủng, mùi thơm tỏa khắp chốn.
Bờ vai thon lộ một nửa, tư thái lả lơi.
Một đôi mắt mị hoặc, thân hình thướt tha.
Nơi đi qua, tất cả đàn ông đều trợn mắt nhìn cô ta.
Dường như ánh mắt căn bản không thể di dời!
Cô gái cười nói: “Ma tu mà thôi. Không có gì hết, để tôi đi nói chuyện với bọn họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất