Mười ngày sau, hư không vô tận. 

Nhóm phi thuyền của Cửu Thiên vẫn đi trong bóng tôi, không thấy ánh sáng. 

Thu lại cờ, phi thuyền nguy trang thành kiểu của ma tu. Hơn nữa bên trên khắc các loại trận pháp tích lũy ma khí, không ngừng phóng thích ma khí. 

Nhìn từ đằng xa thì là phi thuyền của một nhóm ma tu. 

Ở đầu thuyền, Cửu Thiên ngâm nga khúc hát, đọc một quyển sách. 

Đây là sách mà Thần Tiêu Võ Thánh cất giữ, không phải công pháp, không phải võ kỹ, cũng không phải là đan thư kỳ quyển gì cả. 

Chỉ là một quyển tùy bút lưu truyền từ viễn cổ. Tác giả của quyển sách này họ Âu Dương, hình như từng đi qua rất nhiều nơi, hơn nữa còn là một luyện khí sĩ. 

Ông ta ghi chép ở trong sách, trước kia từng tới một nơi rất thần kỳ. 

Ở đó có một đất nước hoàn toàn khác với các nước, người của nước này không tu võ đạo, không luyện nguyên khí. 

Chuyên môn nghiên cứu những thứ linh tinh. 

Ví dụ vật phi hành có cánh, vật hình hộp có thể chạy dưới đất. 

Địa bàn không lớn, ai ai cũng cảm thấy thế gian chỉ có bọn họ. 

Không tu trường sinh, không hiểu đại đạo, nhưng hình như sống khá an nhiên, 

Người không có cường giả, nước không có hoang thú. Rõ ràng yếu tới mức đáng thương lại tạo ra một số pháp khí có uy lực mạnh mẽ. 

Tòa nhà rất cao, phong cách kỳ lạ, đều xây dựng từ gạch đá. 

Cửu Thiên đọc tới đây, không khỏi cười thành tiếng. 

Liễu Chỉ đi tới, thấy dáng vẻ cười tươi của Cửu Thiên, hỏi: “Cửu minh chủ, anh lại đọc được thứ gì hay rồi sao?” 

Cửu Thiên cười nói: “Liễu Chỉ tướng quân, cô đọc quyển sách này. Bên trên ghi chép về một nước, người ở đó vậy mà cảm thấy chúng sinh bình đẳng, không phân chia mạnh yếu. Hơn nữa cho rằng quốc quân cũng là được chọn ra từ những người bình thường, cô nói có nực cười hay không?” 

Liễu Chỉ cầm quyển sách, xem qua rồi nhíu mày đưa cho Cửu Thiên, nói: “Nói linh tinh. Cửu minh chủ, anh vẫn là đừng đọc những thứ linh tinh này. Sao chúng ta vẫn chưa tới nước Cẩm, theo hành trình, hôm qua chúng ta nên tới nhìn thấy nước Cẩm rồi mới đúng!” 

Cửu Thiên nghe vậy thì đặt quyển sách xuống, nhíu mày nói: “Vậy ư? Vẫn chưa tới à? Thật là kỳ lạ. Aiya, cô xem tôi này, mấy ngày này, cả ngày luyện công luyện đan đọc sách, vậy mà quên cả chuyện hành trình. A Vân, A Vân cô qua đây!” 

Sau tiếng gọi của Cửu Thiên, A Vân dắt Lương Long đi ra, nở nụ cười nói: “Cửu Thiên công tử, có chuyện gì?” 

Liễu Chỉ nhìn thấy A Vân thì giật mình, không phải vì A Vân thay đổi lớn như nào. 

Mà là vì Lương Long ở bên cạnh A Vân vậy mà đứng dậy được rồi! 

Trời ạ, đứa trẻ mấy ngày trước còn phải bế trong lòng đút đồ ăn cho, bây giờ không chỉ có thể đứng dậy, còn đi rất vững! 

Liễu Chỉ trực tiếp rút pháp khí Nguyệt Nha của mình ra. 

Cửu Thiên vội vàng cản Liễu Chỉ nói: “Đừng manh động, Liễu Chỉ tướng quân. Đây là bạn của tôi, cô đừng làm tổn thương hắn!” 

Cửu Thiên vội vàng đi tới trước mặt Lương Long, đưa tay nhéo mặt của Lương Long. Ngay lập tức Lương Long trợn mắt nhìn Cửu Thiên, dường như có chút tức giận. 

Cửu Thiên có thể cảm nhận rõ, lực lượng trong cơ thể của Lương Long bắt đầu thức tỉnh. 

Suy cho cùng là Niết Bàn Võ Thánh trùng sinh, ký ức tuy đã mất đi, lực lượng căn cơ vẫn còn. Bây giờ hắn ta đã tìm lại được một chút canh kình của mình rồi. 

Không cần nghi ngờ, Lương Long sẽ lớn rất nhanh. Từ trong mắt của người đời, hắn ta nói không chừng thật có thể có được danh hiệu yêu đồng. 

Ví dụ như bây giờ, thực lực của hắn ta e rằng đã đạt tới Nội Canh cảnh. Thực lực này mạnh hơn khi Cửu Thiên mười mấy tuổi. 

Cửu Thiên cũng trừng mắt với Lương Long, cố ý tỏ vẻ tức giận. 

Ngay lập tức, Lương Long lộ ra dáng vẻ sợ hãi của trẻ con, trốn ở đằng sau A Vân. 

Bây giờ hắn ta coi A Vân như mẹ. 

Cửu Thiên cười thành tiếng, nói với A Vân: “Trông kỹ hắn, đừng để hắn chạy lung tung khắp nơi. 

A Vân gật đầu nói: “Ừm... Cửu Thiên công tử, chỉ là Lương Long thay đổi rất nhanh, gần như thay đổi mỗi ngày. Hắn rốt cuộc.” 

Cửu Thiên nói: “Lai lịch của hắn sau này tôi sẽ nói cho các cô. A Vân, hôm nay tôi gọi cô tới là hỏi chuyện hành trình. 

Cửu Thiên nói xong thì ra hiệu bằng máu với A Vân. 

A Vân lập tức lộ vẻ khó coi, hình như có hơi ngại ngùng nói: “Cửu minh chủ, xin lỗi. Chúng ta hình như đi hơi lệch hướng!” 

“Cái gì?” 

Giọng của Cửu Thiên cao vút, lớn giọng nói: “Lệch hướng ư? Cô là nói chúng ta không tới nước Cẩm ư? Trời ạ, chúng ta đi lệch tới đâu?” 

A Vân nói: “Ờm, cũng không quá xa. Nghe đám người Lư đại sư nói, chúng ta đi thêm một ngày nữa thì tới nước Nghi” 

“Nước Nghi ư?” 

Giọng của Cửu Thiên cũng cất cao. 

Chỉ có điều anh ta nghe thì càng giống kinh ngạc, mà lúc này khóe miệng của Cửu Thiên đã nở nụ cười. Đương nhiên, nụ cười này cũng vụt qua, ngay sau đó biến mất không thấy nữa. 

“Chuyện này thật sự lệch không biết bao xa luôn ấy, sao có thể từ nước Cẩm chạy tới nước Nghi chứ?” 

A Vân lấy bản đồ ra, chỉ vào bản đồ mà lớn giọng nói. 

Cửu Thiên nhận lấy bản đồ, xem qua thì nói: “Nước Nghi, chưa từng nghe nói tới nước này. Nhưng nhìn trông hình như cũng là một nước bên rìa, có ở trong ba đạo phong tuyền của ma tu không?” 

A Vân lắc đầu nói: “Không, nhưng là nước cách ba đạo phòng tuyến gần nhất” 

Cửu Thiên nói với biểu cảm “tỉnh ngộ”: “Ồ. Vậy cũng không tệ, quan sát trước cũng khá tốt. Được rồi, nếu đã tới, bây giờ cũng không quay lại được. Vậy thì tới nước Nghi đi. A Vân, cô đi nói với đám người Lư đại sư, tôi rất tức giận, cực kỳ tức giận. Nói với bọn họ, lần sau còn dám như này, tôi sẽ..” 

Còn chưa nói xong, Cửu Thiên bèn nhìn thấy Liễu Chỉ liếc nhìn mình, vẻ mặt đó rõ ràng đang nói “anh nghĩ tôi là kẻ ngốc à?” 

Liễu Chỉ tướng quân cầm lấy bản đồ nói: “Cửu minh chủ, sao tôi cảm thấy có chút không đúng?” 

Cửu Thiên cười nói: “Không quen đường nên đi sai đường thôi, cái này khó tránh. Huống chi, chưa chắc chỉ có chúng ta đi sai, người khác cũng sẽ đi sai!” 

Liễu Chỉ tướng quân chỉ vào mũi của Cửu Thiên nói: “Hừ, chẳng trách mấy ngày nay anh cả ngày kêu tôi uống rượu. Cửu minh chủ, tôi không biết anh muốn làm gì nhưng bây giờ chúng ta là một nhóm, nếu anh có kế hoạch gì, xin hãy nói rõ với tôi. Tôi không muốn bị anh bán cũng không biết.” 

Liễu Chỉ dứt lời thì tức tối cất bước rời đi. 

Cửu Thiên sờ mũi của mình, nhìn A Vân nói: “Tôi nói gì sai sao?” 

A Vân chớp mắt nói: “Cửu Thiên công tử, tôi cũng không biết anh muốn làm gì, nhưng tôi cảm thấy đối xử với cô Liễu Chỉ như vậy không tốt lắm. 

Cửu Thiên xua tay nói: “Cô đi nghỉ ngơi đi. Có vài chuyện, không biết là phúc. nước Nghi, ừm, nghe tên là biết nơi tốt rồi. 

eyJpdiI6ImJ6bmk5U2hlSFc2S2Z1WDZCaFQ5TkE9PSIsInZhbHVlIjoicmFSb1R5OWRISzRZVTQ0OUpiVGVYdEVUdlI1REdVMnFtaTNrM2xaYUI5U0tVWVZXXC9NeWY5OEFFYm5cLzBOOFwvMVwvQVAzRlwveXFDdjBUU2dZYnJ5cWJzUDhCbFhmeUtuNnV3Sk5IOGxhVklrZmtVd2E1Wmt4bEhETTM5U3k5Tmc3a3lnRHNJbFpnUlVlWUdOeDNhU0h2S0E9PSIsIm1hYyI6IjkxMmYxOWEwMzcwMmVkNTViZjlkNmUxZDdiMGVmNDlmY2ZkYjQxODg1ODU2OWNjZjMzODc3N2I3MjRlNDQxMzgifQ==
eyJpdiI6InZCcGhWSENpdnc3bXFzVDNLQjV6eVE9PSIsInZhbHVlIjoiclBzb0NUUXRINVp4UFZTU3ZYdzNURjZtczYza1p5ZXU3akVPWTREdW5YVDZTUWlTaHZ6SUpZbk1mM1pnNGI3V0xWOG8xR3RcL3RmakNtSTIrcG96ZHhwM2dnSDJmYnZNM1hcL2ZPNVJWV01VUkJJb2ZKdUlZbitcLzlkWGE3RytKcXJoRWozbm9rY1wvMXlCUGRjY054TjR3TXM0a3FtUjNZXC9VZnhPQjk5YmwxbG1ZWjA2RVRRUW1BNFl6RmZKeWJnMVwvK0JxV0VhN3ErelNPdHVvY05qOW84VVI1VXU0T0hvTmNvNmhZck5RR3hmOXJrYm1EaVJIRjVIS2tEVFkrd3JGcmxxZm1VdUFSeVYrck51TUVnYmQyZWNybHlnOEFPY1RiYkk3V1h4SzNUaHlIcjZQeVUxRVYxVVZram0zTjFOOHdBWEJaMU1LMDZLaWtjRU96bXp0NnZBPT0iLCJtYWMiOiI2M2UzZTM1MDMxNmMxOWFjMzQxNDVhN2Y2YTczNzg3NjQ1NTkyYjZiNjM4YWQ3Y2Q0NmJjNTdlZDA3OGQyMmI2In0=

Cửu Thiên lại ngồi trở lại, ngâm nga khúc hát.

Ads
';
Advertisement
x