Nước Cẩm. 

Một trong những nước nhỏ ở Tây Lĩnh, vùng đất hoang vu, đất nước lạc hậu. 

thiên địa chi lực ở nước này mong manh, cương vực rất nhỏ, tính kỹ lại, sợ rằng cũng chỉ bằng châu Đông Hoa – quê của Cửu Thiên. 

Trong nước không có cường giả, Thiên Canh thì xưng hoàng. 

Cả đất nước gần như không tìm được ai có thể tới hư không. 

Càng đừng nói rời khỏi nước Cẩm, đi tới nước khác. Thì ra trước khi ma tu chưa tới, nước Cẩm về cơ bản thuộc trạng thái không ai quan tâm. 

Không có kỳ hoa dị thảo, hoang thú mạnh mẽ cũng không có. Điều mấu chốt nhất là người ở đây đều có hình thù kỳ lạ, ngay cả một cô gái xinh đẹp cũng không có, có quỷ mới muốn tới. 

Vì vậy, sau khi các ma tu giáng lâm đất nước này. 

Người của cả nước Cẩm vậy mà đều coi các ma tu như thần linh mà đối đãi. 

Hết cách, với khả năng tiếp nhận của bọn họ. 

Nhìn thấy một chiếc thuyền khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu, hơn nữa người trên thuyền, người nào người nấy đều có tuyệt kỹ, thoáng cái đi trăm dặm, ngự không phi hành. 

Bọn họ đương nhiên sẽ hét lên, sẽ sốc, sẽ triều bái. 

Chính vì như vậy, cả nước Cẩm cũng là nước duy nhất các ma tu chưa từng đồ sát. 

Thứ nhất là vì người ở đây quá yếu. 

Giết cũng không có ý nghĩa, luyện không được con rối mạnh mẽ. Lượng người cũng không đủ nhiều, sợ rằng giết hết cả nước cũng không tạo được bao nhiêu huyết trì và ma 

dan. 

Không bằng thật sự dùng tư thái thần linh khiến người ở đây cố gắng làm việc. 

Giúp đỡ các ma tu, xây dựng phòng tuyến, hơn nữa chủ động dâng hiến tất cả đồ hữu dụng. 

Các ma tu cũng truyền một số ma công cho bọn họ. Với suy nghĩ của ma tu, quá nửa là muốn biến nơi này là một phân đường mới mà bồi dưỡng. 

Mà những người này sẽ hoàn toàn trở thành ma nô của bọn họ. 

Hơn nữa còn là loại trung thành nhất. Ai kêu người của nước Cẩm vô tri giống như trang giấy trắng. 

“Làm việc! Làm việc! Các người, mau kêu các con rối chỉ huy những nô lệ đó xây dựng tế đài. Số lượng tế đài ở đây rõ ràng không đủ” 

“Chỗ này đào xuống nữa, mau đào thẳng xuống, lấp đầy căn cơ đại trận. Độc khí cũng chưa chôn xong, động tác thật là chậm mà!” 

Một ma tu nhìn bức màn ánh sáng thì hét to. 

Hắn ta chính là Liêm Long, một trong mười ma tu ở lại nước Cẩm. 

Thật là xui tận mạng mới phải ở lại nơi như này. Nói thế nào, hắn ta cũng là một cường giả Thiên Canh đỉnh phong. Ở lại đây, cả người đối mặt với một đám nô lệ chỉ biết quỳ lạy. Hắn ta thật sự cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi. 

Nhìn địa bàn người ta được chia, ít nhất cũng có thành trì, có quán rượu, có thể cả ngày uống rượu sống ở nước tốt. 

Lại nhìn nơi này, ngay cả ma cũng chẳng thèm tới. 

Ngoài hoang sơn thì là rừng, gì mà thành trì, phì, ở cổng mấy thôn nhỏ cắm bia đá chính là quốc độ. 

Người cũng vậy, người nào người nấy hình thù kỳ lạ, không chỉ lùn, còn có râu. Nam nữ đều có râu, trông thật chả ra sao. 

Trừ người của nước bọn họ ra, người của các nước khác có thể phân biệt rõ giới tính của bọn họ mới là lạ đó. 

Vật cưỡi là rùa đen có tám cái chân, muốn bay đều dựa vào bộ râu càng ngày càng dài của bọn họ. 

Đợi thì râu hoàn toàn triển khai, chỉ khi bay được trên bầu trời thì những người của nước Cẩm này mới tính là có chút năng lực. Nếu không thật sự yếu tới đáng thương. Ngay cả một tế đài cũng không xây nhanh bằng con rối! 

Liêm Long thật sự khóc không ra nước mắt, người so với người đúng là tức chết người. 

Ma tu cũng không dễ! 

Loại nơi chết tiệt này, trừ làm việc, thật sự không có tí trò tiêu khiển nào cả. Uống ly rượu máu cũng phải tự mình phái con rối đi bắt dã thú. 

Bởi vì máu người của nước Cẩm đều đẳng, còn có chuyện gì bịp người hơn điều này. 

Liêm Long nghĩ mà tức giận, nhưng lệnh của bên trên cũng không thể không chấp hành. 

Chín ma tu dưới trướng hắn ta cũng bị hắn ta phái đi xây dựng chín tế đài cuối cùng. 

Một khi hoàn toàn xây dựng xong tế đài, đại trận ở đây chỏ dù kích hoạt hoàn toàn, chỉ cần người của Liên quân Tây Lĩnh dám đánh tới. 

Chính là huyết tế ngập trời, Ma Thần giáng xuống, đồ sát bát phương. 

Nói thật, Liêm Long vẫn khá mong chờ cảnh tượng như vậy, nhất định rất đã! 

Chỉ đáng tiếc, nơi chết tiệt này cũng không phải chiến trường trực diện. Liên quân Tây Lĩnh trừ phi ngốc mới chọn tấn công từ đây. 

Vậy nên những công việc này, rất có khả năng là làm công vô ích thôi. 

“Lão đại, lão đại, tin tốt, tin cực kỳ tốt!” 

Một ma tu béo như lợn lăn vào. 

Cơ thể của hắn ta quá bép, tay chân gần như không thấy nữa, chỉ còn lại cái đầu và cái bụng to bự có thể thấy rõ. 

Nhìn từ xa, chính là một hồ lô đang di chuyển dưới đất. 

Tên béo từ cửa chen vào, còn chưa thở dốc, Liêm Long đã đạp một phát vào bụng của hắn ta, nói: "Lại lười biếng, tao cho mày lười biếng này. Kêu mày đi đốc thúc xây dựng tế đài có khó vậy sao? Chuyện lớn gì mà mày lại phải chạy về báo cáo. Xem tao có vặn đầu mày ra không.” 

Tên béo liên tục cầu xin, nói: “Lão đại, đừng đánh nữa. Thật sự có tin tốt, không lừa anh!” 

Liêm Long căn bản không để ý hắn ta, sau đó tiếp tục đạp. 

“Có tin tốt gì, mày lại tạo ra một con rối béo u hay là tu vi lại tăng lên một chút? Nói không ra, hôm nay tao đánh chết mày 

Liêm Long dùng sức đạp, dù sao hắn ta cũng biết tên béo này da thô thịt dày, một đống mỡ đều là do ăn thịt của hoang thú mạnh mẽ mà có được, căn bản không sợ đạp. 

Tên béo há miệng thở dốc, nói: “Các cao thủ của Ma Sát Đường tới rồi. Lão đại, mau đi nghênh đón!” 

Nghe thấy ba chữ Ma Sát Đường, Liêm Long lập tức sững người. 

Sau đó miệng và mũi đều mở to, nói: “Ma Sát Đường ư? Mày đang nói đùa à? Cao thủ của Ma Sát Đường sẽ tới đây ư?” 

Tên béo đanh giọng nói: “Thật đấy, mau đi đi!” 

Liêm Long vội vàng chỉnh lại quần áo, nói: “Vậy phải nghênh đón, chúng ta đi mau!” 

“Không cần đi nữa!” 

Một giọng nói vang lên, sau đó một đám ma tu tràn ngập sát khí cất bước đi vào. 

Ánh mắt của người đàn ông cầm đầu lạnh lùng quét qua Liêm Long, nói: “Cậu chính là chấp sự ở nước Cẩm ư?” 

Liêm Long cúi người hành lễ nói: “Phải, đường chủ đại nhân!” 

Người đàn ông gật đầu, đanh giọng nói: “Tôi tên Đoạn Thanh, cậu chắc từng nghe nói tên của tôi. Bắt đầu từ hôm nay, chuyện ở nước Cẩm, cậu không cần quản nữa. Tất cả mọi chuyện sẽ do tôi và các vị đường chủ khác quản lý.” 

Liêm Long kinh ngạc ngẩng đầu nói: “Các đường chủ khác ư? Còn có đường chủ khác sẽ tới ư?” 

Đoạn Thanh khẽ cười nói: “Cậu cho rằng sao? Mười đường chủ, ba vị trưởng lão, cộng thêm năm vị ma tôn của tổng bộ cùng tới. Cậu nhất định phải hầu hạ bọn họ thoải mái, cả gan dám chậm trễ, cẩn thận vạn kiếp bất phục! Còn nữa, bắt đầu từ hôm nay, ngày đêm phái người tuần tra trong hư không, phát hiện phi thuyền khả nghi, lập tức tới báo.” 

eyJpdiI6Im85azhQRVg2V28rRklLdENmdW9RY1E9PSIsInZhbHVlIjoiakk0Y1p5U1FhbVc1N2tBMmxGaXUxQUtIeWNKUHBzVVVJWiszekhQTDRJajAzMHVYb3pKbnRobGlJaSs5bmczRHN4Q0V0UVZLdnE4OWRjMDZhRVgxZFQ4TUdKK1wvWlQ0R0hhVTNWY1dibVRwUXZuZ0NrN1VcL1ZDZ2JlNUl4cDVPOFR3U1NXcUk2dStnSkRcL1FCXC93WGE4bDdUb2xTdVFpQ0Q4YWFjSWJ6dk43N1haZEhJNm4xRTh5YkFFSkxYOVVHdmsrN0FSRG0rNGMxa0dqb0ZmUXJwZGc9PSIsIm1hYyI6IjQ0ODIxZWRiYjhiN2Y0ZmZhZjUzY2FmY2Y2M2IyN2VhODY4YjljZDAyZjQ4ZTVhM2FhNDgyMmY4NzU3OWM3NWMifQ==
eyJpdiI6ImI2TUs0U3BxUDl3M21OdGp4UTdRdGc9PSIsInZhbHVlIjoibDQ1RlNKYlZQUDRXZVVmcWJrZ3RXaFB2SEc1QTNJVmp2a0JQM0p2Rm96Y3lzYnpsNTlKa3hDMjVkbFRkVWFGR3kxVDBUdzdnUFhkd0NodUp2ZVhmOEF0MWg5M2VJSWoxdVI5MjFrMWk5ZFAwUjV3OGRBeEozRXM1WEpBSEZlRjJrd2JXVVpcL3c3eUdcL2pwWnoxQmVRdGtkOG9vWWZTYk1aNmlrWGg5XC9kdG9jWjQ5WWJyU1piaFI5eVVHZXFLNG9ndVBHMWtPYUlzUWdJWXRPeWpcL3dzOUhiMWpSODMxMkRWTnpXS2dTYjJUREIrbDZRMzk1N1FuZjNSNVF5ZE5DWjAiLCJtYWMiOiI0MjU5MzE3OGNhZWE0ZDZmMGE1MTlkMzM5ZDRjNzYwYzhmMGFjYjA5MmRiYWE2NjIzMDZiNDRlMGRiYzVhMWNlIn0=

Đoạn Thanh lạnh lùng nói: “Cửu Thiên!”

Ads
';
Advertisement
x