Tây Lĩnh, bên ngoài nước Đỉnh Vực.
Lại mười mấy chiếc phi thuyền rời khỏi nước Đỉnh Vực.
Chỉ là mười mấy phi thuyền của lần này hình như lớn hơn một chút. Trên ba chiếc phi thuyền dẫn đầu lần lượt chở ba người Cửu Thiên, Đường Huy, Liễu Chỉ.
Hôm nay bọn họ sẽ xuất chinh về phía nước Kỳ Tú.
Đám người Đỉnh Vực quốc chủ đứng ở trong hư không, tiễn đám người Cửu Thiên.
Các cường giả của Liên quân Tây Lĩnh cũng nhìn những người này với vẻ mặt sùng bái.
Đám người Cửu Thiên hôm nay sẽ dẫn ba nhóm nhân mã, dùng tư thái của kỳ binh giết về phía ma tu.
Nhiệm vụ cụ thể của ba nhóm người, không ai để lộ.
Ôm quyền, ba người dẫn nhóm rời khỏi nước Đỉnh Vực.
“Cửu minh chủ, sau này gặp lại. Khi gặp lại, hy vọng là ngày ma tu đại bại!”
Ở bên trái, Đường Huy đứng ở trên phi thuyền đanh giọng nói với Cửu Thiên.
Cửu Thiên chỉ khẽ mỉm cười với Đường Huy, nhưng không trả lời.
Ba nhóm người đi về ba hướng.
Xuất chinh ngày hôm nay đại biểu tín hiệu Tây Lĩnh chính thức ra tay với ma tu.
Có câu rèn sắt nhân lúc còn nóng, nhân lúc cháy nhà hôi của. Lúc này ma tu vừa thua trận nhỏ, Liên quân Tây Lĩnh khí thế mạnh nhất. Không nhân lúc này đánh cho bọn họ
một trận thì còn đợi tới khi nào.
Cách tấn công của ba nhóm kỳ binh, là đám Cửu Thiên và đám người Đỉnh Vực quốc chủ cùng nhau thương lượng đưa ra.
Vậy thì đương nhiên trong nhóm người thì buộc phải có nhóm của Cửu Thiên.
Vốn người của Liên quân Tây Lĩnh không hy vọng Cửu Thiên mạo hiểm như thế. Người của Liên quân Tây Lĩnh không cảm thấy kỳ binh tập kích lần này sẽ có hiệu quả. Có hơi phản đối!
Nhưng Cửu Thiên chỉ dùng một câu đã thuyết phục bọn họ.
Nói cũng rất đơn giản, chỉ ba chữ.
“Tin tưởng tôi”
Sau đó, các cao thủ của Liên quân Tây Lĩnh đi theo Cửu Thiên, lần nữa bước vào hư không mênh mông.
Ba ngày sau, ba nhóm người hoàn toàn chia đường mà đi.
Liễu Chỉ từ xa nhìn hư không, cầm bản đồ của Tây Lĩnh, có hơi ngây ra.
Trước mặt cô ta bắt đầu không tự chủ xuất hiện một gương mặt, trên ngón tay cũng có thêm một tia ma khí.
Lắc đầu, Liễu Chỉ muốn quăng tất cả những thứ này ra ngoài, nhưng cô ta vừa cử động, trong cơ thể dường như có giọng nói truyền tới.
“Cô không hất được đâu!”
Đột nhiên, cả người Liễu Chỉ rung lên. Cả người giống như được vớt ra từ trong nước, cả người toát lực.
Há miệng thở dốc, Liễu Chỉ vội vàng lau mồ hôi trên trán.
Tình trạng này của cô ta, trong khoảng thời gian này đã phát tác ngày càng lợi hại.
Nhưng cô ta không nói với ai, cũng không dám nói với ai.
Bản thân cô ta cũng biết rõ, tình trạng này của cô ta nhất định có liên quan rất lớn với việc Ám Nguyên thánh nữ từng nhập vào người của cô ta.
Nhưng cô ta có thể nói ư? Nếu cô ta nói, đừng nói dẫn dắt người của Liên quân Tây Lĩnh đi giết ma tu. E rằng bản thân cô ta sẽ bị coi thành ma tu bị giam lỏng ở trong nước Đỉnh Vực.
Loại tình huống này là điều Liễu Chỉ có chết cũng không muốn nhìn thấy.
Cô ta chỉ có thể âm thầm nói với mình ở trong lòng, đây chỉ là một chút di chứng.
Hoặc là một lần khảo nghiệm đối với cô ta. Chỉ cần cô ta có thể vượt qua khảo nghiệm lần này, sau này sẽ có tiền đồ sáng lạn.
Vù!
Hít thở sâu một hơi, Liễu Chỉ tập trung sự chú ý xem bản đồ trong tay.
Nhưng vào lúc này, một chiếc thuyền nhỏ bỗng đuổi theo nhóm của Liễu Chỉ.
Người đứng ở trên thuyền không phải ai khác, chính là Phùng lão của Liên minh Nam Quốc!
“Liễu Chỉ tướng quân, Cửu minh chủ có lệnh, kêu tôi tới đón Liễu Chỉ tướng quân qua đó!”
Liễu Chỉ nhíu mày nhìn Phùng lão, vẻ mặt không hiểu: “Giờ mới chưa tách ra được bao lâu, Cửu minh chủ lại chơi trò gì thế. Tại sao anh ta lại đợi tôi?”
Phùng lão không trả lời, chỉ đưa tay mời Liễu Chỉ.
Liễu Chỉ bất lực, chỉ đành điều khiển hướng của nhóm phi thuyền, đi theo Phùng lão.
Mấy canh giờ sau, Liễu Chỉ nhìn thấy nhóm phi thuyền của Cửu Thiên.
Cửu Thiên đứng ở trên đầu thuyền, có một chiếc bàn, bày một vò rượu, dường như đã đợi Liễu Chỉ rất lâu.
Biểu cảm của Cửu Thiên rất thong dong, không có chút lo lắng đi xa tác chiến.
Ngược lại thì Liễu Chỉ hình như có chút nghi hoặc.
Phi thân lên thuyền, Liễu Chỉ không hiểu mà hỏi: “Cửu minh chủ, tại sao? Rõ ràng đã nói ba nhóm chấp hành nhiệm vụ, tại sao lại kêu tôi lâm thời đổi hướng tới đây. Tôi nhớ nhiệm vụ của tôi là vòng qua phòng tuyến chính diện của ma tu, nhân cơ hội đi tới nước Kỳ Tú mà nhỉ!”
Cửu Thiên cười nói: “Nhiệm vụ tôi đương nhiên biết. Vốn là chuyện tôi và đám người Đỉnh Vực quốc chủ cùng nhau thương lượng quyết định. Nhưng cô xem cái này, sau khi xem xong rồi nói!”
Cửu Thiên nói xong thì đưa cho Liễu Chỉ một viên ngọc,
Liễu Chỉ nhận lấy viên ngọc, truyền nguyên khí vào. Ngay lập tức, bóng dáng của Đỉnh Vực quốc chủ xuất hiện trong viên ngọc.
“Liễu Chỉ, nhiệm vụ lần này của cô không tầm thường. tuy ba nhóm người là kỳ binh xuất động, nhưng tất cả mọi chuyện nghe theo Cửu minh chủ chỉ huy. Không được kháng lệnh, không được làm việc theo cảm xúc, không được làm chậm trễ sự việc. Cô là tướng quân thế hệ trẻ của Tây Lĩnh chúng ta. Sau này cũng sẽ trở thành cường giả đỉnh phong. Tôi hy vọng cô có thể đi theo Cửu minh chủ học hỏi một chút.”
Liễu Chỉ khẽ đáp ứng với viên ngọc, sau đó để viên ngọc xuống, nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu minh chủ, thì ra đây cũng là điều anh sắp xếp sẵn. Anh có thể giải thích cho tôi không?”
Cửu Thiên cười nói: “Đương nhiên có thể. Ngồi đi, Liễu Chỉ tướng quân, chúng ta ngồi xuống nói chuyện!”
Liễu Chỉ nghi hoặc nhìn Cửu Thiên, nhưng vẫn ngồi xuống.
Cửu Thiên rót một ly rượu cho Liễu Chỉ, cười nói: “Liễu Chỉ tướng quân. Lần này chúng ta nói chia binh thành ba đường đi đối phó ma tu. Trên thực tế, chỉ có hai đường mà thôi. Một đường là hai chúng ta, Liên minh Nam Quốc và Liên quân Tây Lĩnh, một đường là người của Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ. Nhiệm vụ của hai bên đều
giống nhau, cố gắng vòng ra đằng sau ma tu, vào khi phát động tổng tấn công thì chúng ta tập kích trận doanh của ma tu, dứt khoát giành chiến thắng trong một lần.
Liễu Chỉ nói: “Nhiệm vụ này nghe thì đơn giản. Nhưng trên thực tế rất khó khăn. Cửu minh chủ, tôi thật sự không hiểu, tại sao các người lại đưa ra một kế hoạch như này. Nếu chúng ta rõ ràng có thể thắng một trận, vậy có thể thắng trận thứ hai. Trực tiếp tiếp tục tiến công không phải là xong rồi hay sao? Cần phái ra kỳ binh gì đó ư? Thứ cho tôi nói thẳng, đây là chiêu hiểm, không phải chiêu chính diện
Cửu Thiên cười nói: “Liễu Chỉ tướng quân đối phó nhiều ma tu hơn tôi. Kinh nghiệm cũng nhiều hơn tôi. Điểm này tôi thừa nhận, nhưng lần này tôi rất nắm chắc! Chiến tranh phải dùng sự kết hợp phù hợp để giành chiến thắng! Chiêu chính diện sẽ có, chiêu lạ cũng phải tung ra.
Liễu Chỉ không hiểu mà nói: “Cửu minh chủ nắm chắc vậy sao?”
Cửu Thiên nhìn sâu vào Liễu Chỉ, cười nói: “Đương nhiên nắm chắc.
Liễu Chỉ nhíu chặt mày, càng thêm không hiểu Cửu Thiên đang nghĩ cái gì.
“Nếu Cửu minh chủ đã có tính toán, vậy tôi nghe theo sắp xếp của Cửu minh chủ là được!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất