Ngoài nước Đỉnh Vực, trận chiến vẫn diễn ra.
Trận chiến giữa Giả Minh và Đồ Lệnh đã lên đến đỉnh điểm.
Máu chảy khắp người nhưng Giả Minh vẫn kiên trì.
Hắn ta lấy tu vi Thiên Canh cảnh chiến đấu với Đồ Lệnh, người đã nhập tôn suốt một giờ đồng hồ.
Điều đó đủ cho thấy sức chiến đấu của Giả Minh không hề kém, đặc biệt hắn ta mượn pháp khí Kỳ Thánh để lại, chiến đấu với Đồ Lệnh.
Giả Minh há mồm thở hổn hển, thực sự không còn sức để nói chuyện.
Lúc Đồ Lệnh nhìn Giả Minh một lần nữa, trong mắt không còn vẻ khinh thường, thay vào đó là sự tức giận và nghiêm túc.
Những lời giễu cợt của đám ma tu cũng hoàn toàn biến mất, chúng có thể thoải mái cười nhạo một người có tu vi thấp như Giả Minh, nhưng không thể cười nhạo tinh thần chiến đấu kiên cường, thà chết không lui của Giả Minh.
"Giả Minh không được rồi!"
Quốc chủ Đỉnh Vực thở dài.
Một chàng trai trẻ có tinh thần chiến đấu kiên cường, có thể đấu nhau tay đôi với cao thủ Tôn cảnh của ma tu như vậy.
Cho dù ở đâu cũng đáng được bảo vệ.
Nhưng chiến tranh không biết thương hại một ai, chỉ biết phân ra thắng bại và sinh tử.
Đồ Lệnh lại giơ móc xương của mình lên, mặt mũi hung dữ nói: "Nhóc con. Hôm nay kiểu gì tôi cũng phải ăn sống cậu. Nếu không, sẽ không giải trừ được mối hận trong lòng!"
Giả Minh nói không ra hơi, khuôn mặt đầy máu hướng về phía Đồ Lệnh, khẽ cười.
Nụ cười này đầy ý giễu cợt, thể hiện sự khinh thường của hắn ta đối với Đồ Lệnh.
Đồ Lệnh rõ ràng là một người dễ bị chọc giận.
Thấy Giả Minh dám dùng ánh mắt đó nhìn mình, hắn ta lập tức hét lớn: "Cậu nhìn cái gì, thử nhìn lại lần nữa xem!"
Nói xong, Đồ Lệnh lập tức quăng móc xương ra.
Giả Minh muốn tránh, nhưng thực sự không còn chút sức lực nào. Hắn ta hoàn toàn không tránh né, lập tức bị Đồ Lệnh móc được.
Máu tươi tóe ra, trước mắt Cửu Thiên, Giả Minh chỉ còn nửa cái mạng.
Đồ Lệnh lôi Giả Minh đến trước mặt mình.
Đồ Lệnh há miệng to, nhổ ra một ngụm nước bọt: "Nhóc con, tuyệt vọng đi! Run rẩy đi, cầu xin tôi đi. Tôi sẽ để cho cậu được chết thoải mái!"
Giả Minh chậm rãi lấy thứ gì đó từ thắt lưng ra.
Lúc này, đám người Cửu Thiên mới nhìn rõ pháp khí Giả Minh đang sử dụng là gì.
Cửu Thiên tập trung nín thở, thấy trong tay Giả Minh là một miếng ngọc bội hình rồng.
Không lớn, chỉ đủ lấp đầy lòng bàn tay.
Trên mặt ngọc bội ngưng kết một dòng chữ kỳ quái. Giả Minh nắm chặt tay, một luồng khí màu xám trắng lập tức chảy vào cơ thể hắn ta.
Ngay sau đó, miếng ngọc bội bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Đây rõ ràng là dấu hiệu của sự tan vỡ, bản thân Giả Minh đang điên cuồng hấp thu sức mạnh trong ngọc bội. Nhìn tình trạng cơ thể của hắn ta hiện tại, không cần nói cũng biết hắn ta định làm gì.
Cửu Thiên hơi híp mắt lại, quốc chủ Đỉnh Vực và những người khác cũng nhận ra điều đó.
Đồ Lệnh cũng vậy, hắn ta chuẩn bị giết chết Giả Minh thì cảm nhận được một luồng sức mạnh điên cuồng trào dâng trong cơ thể Giả Minh.
Đồ Lệnh hoảng sợ hét lên, lập tức chạy về phía sau.
Phản ứng của hắn ta rất nhanh, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng hắn ta lại quên rút móc xương ra khỏi người Giả Minh.
Vừa di chuyển, hắn ta đã kéo Giả Minh đến trước mặt mình.
Giả Minh dùng hết sức lực cuối cùng, ép ra giọng nói từ cổ họng: "Cùng chết đi, ma tu!"
Đồ Lệnh hét lên: "Đồ điên, đúng là đồ điên, ai muốn chết cùng cậu!"
Nói xong, Đồ Lệnh hất móc xương ra, Giả Minh cũng bị ném về phía xa.
Nhưng vừa vung tay lên thì miếng ngọc bội trên người Giả Minh phát nổ.
Không sai, ngọc bội nổ, chứ không phải người nổ.
Cửu Thiên nhìn thấy rõ, trong mắt lập tức hiện lên những thứ khác.
Vụ nổ cực lớn tạo thành một cái hố đen, trong không khí ngưng tụ một cơn lốc với sức mạnh khủng khiếp, cuốn Đồ Lệnh vào đó.
Thấy vậy, đám ma tu rốt rít lui về phía sau.
Ngoại trừ Ám Nguyên thánh nữ, tất cả mặt đều biến sắc.
Theo quan điểm của họ, Giả Minh là kẻ mất trí, vì muốn giết người của ma tu mà khiến bản thân nổ tung.
Cho dù không thắng, nhưng Giả Minh đã đại biểu cho tinh thần chiến đấu của Liên quân Tây Lĩnh. Nhưng có thể thấy rõ ràng trong hư không, cho dù là Liên quân Tây Lĩnh hay người do Cửu Thiên, Đường Huy mang tới thì tất cả đều có biểu cảm căm thù kẻ địch.
Lúc này, tất cả những người có mặt đều vô cùng sợ hãi, khí thế tăng đến đỉnh điểm!
Ám Nguyên thánh nữ thấy cảnh này, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Trận đấu đầu tiên thất bại, đám ma tu không đàn áp được khí thế của Liên quân Tây Lĩnh, khiến cho Ám Nguyên thánh nữ hơi mất hứng.
Tuy nhiên, nhìn vào đôi mắt không thấy đáy của Ám Nguyên thánh nữ, không ai có thể nhìn thấy rõ cảm xúc chân thực của cô ta.
Cô ta khế nhấc tay lên, tất cả ma tu xung quanh đứng ra hai bên.
Ám Nguyên thánh nữ đứng trong hư không, cơ thể chậm rãi trôi về phía trước.
"Cô ta định làm gì?"
Ngay khi Ám Nguyên thánh nữ di chuyển, quốc chủ Đỉnh Vực và những người khác đều trở nên căng thẳng.
Cửu Thiên khẽ siết chặt tay, có lẽ đã đoán ra Ám Nguyên thánh nữ định làm gì.
Ám Nguyên thánh nữ bay tới trận địa, vẫy tay một cái.
Tất cả sức mạnh còn đang náo loạn lập tức an tĩnh trở lại.
Lỗ đen biến mất, hai cơ thể không trọn vẹn bay ra từ trung tâm vụ nổ.
Chính là Đồ Lệnh và Giả Minh!
Mạng sống đã mất, Giả Minh và Đồ Lệnh nhẹ nhàng xoay tròn trong hư không như hai cái túi rác.
Quốc chủ Đỉnh Vực nói: "Chúng ta phải mang thi thể của hắn ta về."
Những quốc chủ khác đều khẽ gật đầu.
Đám ma tu thì không thèm nhìn Đồ Lệnh dù chỉ một cái.
Đối với ma tu mà nói, hòa hay thua đều như nhau. Đồ Lệnh có tu vi cao hơn người ta mà vẫn bị đánh cho thành vậy, đúng là làm mất mặt Đạo Tâm ma tông.
Cho dù hắn ta còn sống cũng sẽ bị người ta chê cười. Bây giờ chết đi là tốt nhất.
Hứng thú duy nhất của đám ma tu đối với thi thể của hắn ta là luyện chế thành con rối.
Ám Nguyên thánh nữ đột nhiên lớn giọng nói: "Liên quân Tây Lĩnh dám dùng một tên nhóc để làm nhục Đạo Tâm ma tông của chúng ta, không thể nhẫn nhịn được! Giờ ta đứng ở đây, kẻ nào dám ra mặt đánh một trận với ta?"
Giọng nói của Ám Nguyên thánh nữ không quá lớn nhưng lại khiến mặt của quốc chủ Đỉnh Vực và những người khác biến sắc vì sợ hãi.
Họ cho rằng đám ma tu sẽ tấn công ồ ạt, cũng cho rằng ma tu sẽ phái cao thủ đến giao chiến.
Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ Ám Nguyên thánh nữ lại tự ra mặt thách đấu.
Một ông lão tóc đỏ đứng sau quốc chủ Đỉnh Vực nói: "Ám Nguyên thánh nữ, tam đại ma vương của ma tu, lần này dẫn dắt đại quân của ma tu ra trận, cô ta to gan thật đấy, dám tự ra mặt thách đấu. Để tôi ứng chiến!"
Quốc chủ Đỉnh Vực nghe vậy, gật đầu, nhưng lúc này Cửu Thiên lại nói: "Tiền bối, người không nên đi. Cơ hội lập công lớn thế này, hay là để người khác lên. Thanh Phong kiếm thánh, ông lên đi, đây chẳng phải quá hợp ý ông sao?"
Thấy Thanh Phong kiếm thánh không nói lời nào, Cửu Thiên nói tiếp: "Sao vậy, không phải là Thanh Phong kiếm thánh không muốn chứ, hay là không đánh lại?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất