Bên ngoài hư không, ma khí tung hoành.
Trận pháp phòng ngự của nước Đỉnh Vực tỏa sáng nhưng vẫn không thể giải tán số lượng ma tu đang tụ tập ngày càng nhiều.
Tầng tầng lớp lớp con rối ma tu bắt đầu sắp xếp trận pháp một cách ngay ngắn,
Đám ma tu luôn trốn trong trận pháp đại doanh cũng lần lượt xuất hiện, được bao vây bên trong con rối ma tu và Hắc Long võ kỵ
Bọn họ cầm trong tay các loại ma khí, nhẹ nhàng múa may.
Hàng ngàn con rối đều bắt đầu múa may cánh tay, trong miệng phát ra những tiếng rít gào.
Tiếng quỷ khóc sói tru vang vọng khắp toàn bộ hư không. Chấn động khiến màn sáng phòng ngự cũng phát ra tiếng động rất nhỏ. "Gầm! Gầm! Gầm! Gầm!"
Bọn họ từng bước tiếp cận bức màn ánh sáng phòng ngự.
Những cao thủ của Liên quân Tây Lĩnh đứng sau màn sáng cũng lần lượt lấy binh khí và pháp khí của mình ra.
Lúc này, trong đại điện nước Đỉnh Vực.
Chư vị quốc chủ cũng nhìn các loại màn sáng đang dâng lên trong đại điện, sắc mặt của mỗi người đều rất nghiêm túc và căng thẳng.
Cửu Thiên xuyên qua màn sáng đi tới, vừa tiến vào đại điện thì lập tức lên tiếng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đỉnh Vực quốc chủ vẫy tay với Cửu Thiên và nói: "Cửu minh chủ, nhìn bên này. Đám ma tu muốn chính thức phát động công kích!"
Cửu Thiên nhanh chóng ngồi xuống chỗ ngồi, nhìn về phía màn sáng khổng lồ.
Mà trong màn sáng, vô số con rối bắt đầu tăng nhanh bước chân, đầu tiên là đi bộ, sau đó là chạy chậm, rồi tiếp tục chạy như điên.
Một trăm dặm, mười dặm, một dặm.
Khi con rối đầu tiên lao vào màn sáng phòng ngự, sắc mặt của tất cả quốc chủ lập tức trở nên trầm trọng.
Ngay sau đó, vô số con rối đồng loạt lao về phía màn sáng phòng ngự.
Chỉ một thoáng, giống như sủi cảo xuống nồi, khói nhẹ bốc lên từ cơ thể của vô số con rối, sau đó biến thành những chấm sáng trong màn sáng.
Nhưng cho dù như vậy, tất cả ma tu cũng không có ý định dừng lại.
Bọn họ dường như căn bản không quan tâm đến việc tiêu hao những con rối này chút nào, không ngừng chỉ đạo những con rối còn lại tiếp tục lao vào bức màn sáng.
"Lũ ma tu ngu xuẩn! Bọn họ lại dùng loại phương thức này để đột phá màn sáng phòng ngự mà chúng ta đã bày ra, hừ! Tới bao nhiêu thì giết chết bấy nhiêu"
Chư vị quốc chủ của Liên quân Tây Lĩnh dường như rất có lòng tin với bức màn sáng phòng ngự mà mình đã dựng lên.
Nhưng Cửu Thiên cũng có thể hiểu được. Theo như những gì hắn biết thì Liên quân Tây Lĩnh dựa vào màn sáng phòng ngự để ngăn chặn bước chân của đám ma tu, khiến bọn họ dừng lại ở nước Đỉnh Vực thay vì tiến thẳng vào Tây Lĩnh.
Nếu như những màn sáng này mà ngay cả con rối ma tu cũng không đối phó được thì bọn họ đã chết từ lâu rồi!
Những vị quốc chủ khác cũng không lên tiếng, cứ nhìn hàng ngàn con rối lần lượt chết trong bức màn sáng.
Cửu Thiên càng xem càng thấy có gì không ổn, ma tu cũng không phải kẻ ngốc. Tại sao biết rõ không thể làm mà vẫn còn muốn làm như vậy?
Là bọn họ ghét bỏ chính những con rối của mình quá sao? Không thể nuôi dưỡng được nữa? Không đúng, con rối vốn là vật chết mà!
Ngay lúc Cửu Thiên đang hiểu lầm thì từng đạo ma khí đột nhiên hạ xuống từ trên trời, nhấn chìm những con rối kia.
Ngay sau đó, những con rối đang xung phong đột nhiên đỏ bừng cả người, tốc độ của chúng tăng lên gấp đôi, chúng lại vọt vào bên trong màn sáng phòng ngự.
Chỉ là lần này, những con rối này lần đầu tiên lại không bị giết chết bởi màn sáng phòng ngự, ngược lại chạy được mấy bước thì dần dần chết đi.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, chư vị quốc chủ đều kinh ngạc hét lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đỉnh Vực quốc chủ lập tức gào lên: "Chư vị quốc chủ, lập tức phái người đi đến hư không. Đám ma tu nghiêm túc đến, bọn chúng đang sử dụng chiến thuật biển người, muốn gắng gượng phá vỡ bức màn sáng phòng ngự của chúng ta, liều chết xông tới!"
Cửu Thiên nhìn chằm chằm màn sáng phòng ngự kia, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Đúng như lời Đỉnh Vực quốc chủ đã nói, những con rối được đám ma tu phái đi người trước gục ngã người sau tiến lên, chúng đang tiêu hao sức mạnh của màn sáng phòng
ngu.
Dù là bức màn sáng phòng ngự có cường đại và kiên cố không thể phá vỡ đến đâu thì với sự xung phong liều chết như vậy cũng sẽ khiến sức mạnh trong màn sáng phòng ngự, được cái này mất cái kia.
Một ngàn con rối đồng thời xung phong, màn sáng phòng ngự có thể giết chết một ngàn con rối. Nhưng mười ngàn con đồng thời xung phong thì một ít trong số chúng sẽ có thể chạy thêm vài bước trong màn sáng.
Thế còn nhiều con rối hơn thì sao? Còn những con rối gần như vô tận như đại dương bao la thì sao?
Những điểm sáng mà những con rối này phân giải thành sau khi chết không giống với trước đây, có thêm mấy phần huyết khí, quanh quẩn ở bên trong màn sáng. Có vẻ như nó đang ảnh hưởng đến màn sáng phòng ngự. Từng chút một, những con rối càng lúc càng lao ra xa khỏi bức màn sáng phòng ngự!
Ánh mắt Cửu Thiên hơi nheo lại, thủ đoạn của đám ma tu này cũng thực sự quá thông minh.
Sức chiến đấu của quân đoàn con rối trong nháy mắt tăng hơn gấp đôi.
Trên đời này lại có một loại công pháp như vậy, tiềm lực của những con rối kia đã bị kích thích bộc phát ra sao?
Không đúng, đều đã bị biến thành con rối rồi, còn có tiềm lực gì? Chẳng lẽ là như vậy?
Cửu Thiên đột nhiên nhớ tới con rối Tinh Uyên trong cuộc thi đấu vạn phương chư quốc tự bạo.
Có lẽ nào...
Đỉnh Vực quốc chủ cảm thấy không đúng, nhanh chóng quyết định, cất cao giọng nói: "Liên quân Tây Lĩnh, một nửa cường giả hãy đi theo tôi vào hư không."
"Vâng!"
Phía dưới có mấy vị tướng quân sải bước rời đi.
Đỉnh Vực quốc chủ đang định rời đi lại bị Cửu Thiên giữ lại.
Cửu Thiên nói: "Các vị quốc chủ, đừng nóng lòng. Hiện tại vẫn chưa phải lúc ngài ra tay. Hãy nghe tôi nói một câu, tất cả cường giả cực hạn đều không được ra tay, tiếp tục chờ đợi.
Đỉnh Vực quốc chủ lớn tiếng nói: "Cửu minh chủ, cậu đang nói gì vậy? Nếu không ngăn cản tình huống này thì chẳng lẽ còn đợi hàng ngàn con rối kia xâm chiếm nước Đỉnh Vực luôn sao?"
Cửu Thiên lớn tiếng nói: "Tất cả các người đứng lại cho tôi!"
Những người đang định rời đi đều bị tiếng hét chói tai của Cửu Thiên gọi lại.
Cửu Thiên nói: "Tất cả cao thủ từ Tôn cảnh trở lên, không ai được phép xông lên trước, bảo những cao thủ bên ngoài hư không lui về phía sau, nhanh lên!"
Đỉnh Vực quốc chủ lớn tiếng nói: "Cửu Thiên, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Cửu Thiên lớn tiếng nói: "Giữ tính mạng của các người."
Quốc chủ nước Huyền tức giận Cửu Thiên nói: "Giữ tính mạng? Cậu đùa gì thế, không đối đầu trực diện với ma tu mà còn bảo tồn sức mạnh làm gì? Nếu bị người ta tiến vào chém giết thì cũng giống như đánh nhau thôi! Các cường giả của Liên quân Tây Lĩnh, mau tiến lên trước!"
Khi quốc chủ nước Huyền vừa mới nói xong, Cửu Thiên trực tiếp phất tay đóng cửa đại điện lại.
Lần này, ngay cả Thương Minh quốc chủ cũng không thể chịu nổi.
Đứng dậy chỉ vào mặt của Cửu Thiên và nói: "Cửu Thiên, đừng tưởng rằng cậu tới tiếp viện cho chúng tôi thì có thể quơ tay múa chân chỉ huy chiến đấu. Cậu chỉ là một thằng nhóc hai ba mươi tuổi, làm sao hiểu được chiến tranh là gì, làm sao biết được khi nào nên khi nào không nên. Bây giờ chúng tôi không có thời gian để nghe cậu nói những điều vô nghĩa, đi thôi!"
Tất cả mọi người còn muốn rời đi, nhưng Cửu Thiên đã trực tiếp mở đạo vực của mình ra.
Đồng thời, Đạo Diệt công pháp và Chưởng Thiên công pháp đều được kích hoạt, buộc tất cả mọi người đứng yên tại chỗ.
Quay đầu, Cửu Thiên nói với Phùng lão và Lư đại sư: "Mọi người nhanh chóng rời đi, rút lui! Không được đến gần đám con rối đang xung phong liều chết xông ra từ màn sáng kia!"
Lư đại sư âm thầm nghiến răng, tựa như có chút do dự.
Cửu Thiên trịnh trọng nói: "Tin tưởng tôi đi!"
Lư đại sư và Phùng lão hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn gật đầu rời đi.
Bùm! Bùm! Bùm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất