Trời đất trước mắt quay cuồng, Liễu Chỉ cảm thất sức mạnh trong người mình như bị đánh tan, giống như sau đó sẽ bị thương nặng.
Nhưng ngay sau đó, không biết có một luồng sức mạnh phát ra từ đâu, thay cô ta ngăn cản tất cả.
Một lúc sau, xung quanh mới trở nên yên lặng.
Có cánh tay từ từ đỡ Liễu Chỉ dậy.
Liễu Chỉ tập trung nhìn, lập tức nhìn thấy Cửu Thiên mỉm cười.
“Liễu Chỉ tướng quân, cô tỉnh rồi, sao không nghỉ ngơi đi. Chạy đến đây làm gì?”
Cửu Thiên cười hỏi.
Trên trời, vài lão giả lần lượt hạ xuống đất.
Liễu Chỉ cuống quít hành lễ với mấy vị lão giả: “Vãn bối xin chào các vị Võ Thánh!”
Vài lão giả cười to, một lão giả nói: “Không cần đa lễ. Cửu Thiên, ngày khác chúng ta lại so chiêu tiếp. Lâu không gặp người trẻ tuổi xuất sắc như cậu rồi. Xem ra thời thế sắp thay đổi rồi.
Cửu Thiên cười nhạt trả lời: “Các vị tiền bối quá khen.
Vài lão giả bước lên vỗ vai Cửu Thiên, sau đó rời đi.
Cuối cùng, còn có một vị lão giả nói với Liễu Chỉ: “Cô bé, phải tranh thủ cơ hội đấy!”
Liễu Chỉ hơi ngạc nhiên, cứ như không kịp phản ứng những lời này có ý gì.
Cửu Thiên lắc đầu cười khẽ, tiễn các vị tiền bối.
Các vị lão giả này đều là người của Liên quân Tây Lĩnh. Không đến thời khắc quan trọng, các cường giả cực hạn thế hệ trước sẽ không ra tay.
Họ thấy Cửu Thiên này nổi tiếng, tu vi cũng rất mạnh nên nhất thời ngứa nghề khó nhịn, muốn chỉ điểm cho Cửu Thiên mấy chiêu.
Kết quả, đánh xong một hai chiêu lại biến thành luận bàn.
Cũng may các vị tiền bối, đều là người biết chừng mực. Đến điểm cần dừng sẽ dừng, nếu không e rằng này hoàng cung nước Đỉnh Vực cũng giống như của nước Trạch đều bị san bằng.
Các vị tiền bối, người trẻ nhất cũng hơn trăm tuổi. Có một vài người thậm chí còn từng trải qua trận chiến trừ ma năm đó, chính mắt họ đã nhìn thấy mấy người Thần Tiêu Võ Thánh.
Tuy họ đang từ từ già đi, thế nhưng tu vi tuyệt đối không hề tầm thường.
Cửu Thiên luận bàn cùng họ một lúc, coi như cũng học được rất nhiều thứ.
Đến cảnh giới bây giờ, quả thật chỉ có tỷ thí với cao thủ Thánh Cảnh trở lên, mới có thể mang lại chút lợi ích cho hắn.
Cửu Thiên khinh thường đánh với người có trình độ quá thấp. Điều đó là lãng phí thời gian.
Cuối cùng Cửu Thiên cũng hiểu, tại sao mấy người Bát Phương Tiền Thánh, Hoàn Vũ Thiên Thánh lại kiêu ngạo như vậy.
Khi đã đến một cảnh giới nhất định thì một người sẽ coi những kẻ yếu khác như con kiến.
Hiện tại, Cửu Thiên cũng chỉ có thể điều chỉnh thái độ, cố gắng để mình không giống mấy người Bát Phương Tiền Thánh.
“Cửu Thiên công tử, cảm ơn đã giúp đỡ.
Liễu Chỉ đến cạnh Cửu Thiên, nhẹ nhàng nói.
Vốn dĩ, cả người cô ta vẫn còn đau đớn, lại mới hứng chịu dư chấn từ trận đấu của Cửu Thiên với các cao thủ Tây Lĩnh.
Giờ Liễu Chỉ thật sự vô cùng yếu ớt, cô ta phải dựa vào tay Cửu Thiên mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của Cửu Thiên.
Cửu Thiên cười nói: “Việc nhỏ thôi. Liễu Chỉ tướng quân không cần để trong lòng. Tôi nghĩ nếu Liễu Chỉ tướng quân gặp được chuyện như vậy, cô sẽ quyết định giống tôi.
Vừa nói, Cửu Thiên vừa nhìn vào mắt Liễu Chỉ.
Cửu Thiên dùng từng sợi thần hồn chi lực, nhẹ nhàng thăm dò Liễu Chỉ.
Không phải vì Cửu Thiên đa nghi, mà hắn thật sự rất bất ngờ rằng Liễu Chỉ có thể sống sót sau chuyện đó.
Với sự hiểu biết của Cửu Thiên về ma tu, họ làm gì sẽ không bao giờ tốt bụng như vậy.
Cửu Thiên cũng đối xử với Ám Nguyên thánh nữ như người tốt.
Kể cả Tổ Thu trưởng lão lúc trước, thật ra cũng là kẻ giết người không chớp mắt.
Nhìn xem những chuyện mà Tố Thu trưởng lão giúp ma tu hoàn thành đi. Trong tay Tố Thu trưởng lão có cơ số tính mạng của người dân nước Kình Thiên.
Món nợ này mà còn ít hay sao?
Nếu người như Tổ Thu trưởng lão mà còn độc ác tàn nhẫn như vậy.
Thế tại sao Liễu Chỉ lại có thể bình yên vô sự. Với tu vi của Ám Nguyên thánh nữ, theo lời cô ta, có hàng trăm nghìn cách.
ít nhất lúc này thần hồn của Liễu Chỉ phải vỡ nát rồi mới đúng. Liễu Chỉ có thể tỉnh lại như vậy, thật đúng là khiến Cửu Thiên hơi bất ngờ.
Có vẻ Liễu Chỉ vẫn chưa nhận ra Cửu Thiên đang thử mình. Giờ cơ thể cô ta yếu ớt, sức mạnh trống rỗng, hơn nữa vẻ mặt Cửu Thiên không hề thay đổi. Thì làm gì có chuyện Liễu Chỉ biết Cửu Thiên đang nghi ngờ mình.
Liễu Chỉ bình thản trả lời: "Cửu Thiên công tử. Dù thế nào, anh cũng đã cứu mạng tôi. Sau này có chỗ nào cần sai bảo, anh cứ lên tiếng là được.
Cửu Thiên nói: “Sai bảo? Không không không. Liễu Chỉ tướng quân, giờ cơ thể cô yếu ớt. Vẫn nên nghỉ ngơi mấy hôm đi. Tạm thời cô không cần lo chuyện bên ngoài. Tuy nhiên nếu cô đã tỉnh lại rồi, vậy tôi có mấy câu muốn hỏi cô. Mong cô có thể nói thật cho tôi.”
Liễu Chỉ nói: “Câu hỏi gì, Cửu Thiên công tử cứ hỏi đi.
Cửu Thiên nói: “Liễu Chỉ cô nương có nhớ trong khoảng thời gian bị đoạt xá, cô đã đi đâu làm gì hay không? Tôi không tin sau khi đoạt xá cô xong, Ám Nguyên thánh nữ không hề làm gì?
Liễu Chỉ nhíu chặt mày, suy ngữ cẩn thận rồi nói: “Tôi bị đoạt xá đã lâu, chỉ cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ dài thôi. Tôi cũng không nhớ mình đã đi đâu làm gì. Nhưng chắc là đã đến nước Đỉnh Vực.
Cửu Thiên nói: “Nghĩ cẩn thận đi, Liễu Chỉ cô nương đây không phải chuyện nhỏ. Rất quan trọng đấy”
Liễu Chỉ nhắm mắt, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng chuyện này thật sự giống như bảo người vừa thức dậy, nhớ lại giấc mơ đêm qua. Liễu Chỉ không thể nhớ nổi rốt cuộc cô ta đã đi đâu làm gì.
Hơi thở cả người Liễu Chỉ bỗng trở nên hỗn loạn. Cô ta giơ tay ôm đầu.
Cửu Thiên thấy có gì không đúng, vội vàng truyền sức mạnh vào cơ thể để cô ta bình tĩnh lại.
Cả người Liễu Chỉ bắt đầu run rẩy, cô ta sợ hãi hét to: “Không nghĩ ra, tôi không nghĩ ra!”
Cửu Thiên vội vàng nói: “Không nghĩ ra cũng không sao. Không nghĩ nữa, bình tĩnh, bình tĩnh đi
Nói là làm, giọng nói của Cửu Thiên ẩn chứa chút thần hồn chi lực, cố gắng khiến Liễu Chỉ yên lặng.
Liễu Chỉ mở mắt, cả người vẫn còn run rẩy.
Ánh mắt Cửu Thiên nhìn cô ta có thêm mấy phần cảnh giác.
Hắn không tin, trạng thái Liễu Chỉ vì cô ta vẫn chưa lành.
Tuy nhiên Cửu Thiên cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài, hắn chỉ dịu dàng nói với Liễu Chỉ: “Liễu Chỉ cô nương, cô nên về phòng nghỉ ngơi đi. Đợi khi cô khỏi hẳn, chúng ta lại bàn tiếp.
Liễu Chỉ hiểu gật đầu, cô ta cũng không biết rốt cuộc mình đang làm sao.
Thị vệ ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu minh chủ, chuyện lớn. Ma tu bắt đầu tấn công rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất