Bên ngoài Đỉnh Vực, trong doanh trại quân đội của ma tu Tây Lĩnh.
Tại một Thánh Điện hắc ám lơ lửng trong hư không, vài tia hắc khí xé không gian lao đến.
Ngay sau đó, Ám Nguyên thánh nữ ngồi ngay ngắn ở trên đài sen trung tâm của Thánh Điện chậm rãi mở hai mắt.
Ánh nến u ám xung quanh hắt lên hai bên của Ám Nguyên thánh nữ, có tổng cộng mười hai đài sen hắc ám.
Đài sen có màu xanh, trắng hoặc đỏ. Người áo đen ngồi trên đài sen nhìn về phía Ám Nguyên thánh nữ.
Lão giả áo đen ngồi bên trái Ám Nguyên thánh nữ thong thả nói: “Thánh nữ đại nhân, chuyện lớn có thành công không?”
Ám Nguyên thánh nữ thản nhiên trả lời: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Trong liên quân Tây Lĩnh, có một người đặc biệt đến phá hỏng kế hoạch của chúng ta!”
“Là ai?”
Giọng của lão giả bỗng nhiên cao vút, khiến ánh nén xung quanh chập chờn.
Ám Nguyên thánh nữ bình tĩnh nói: “Cửu Thiên. Từng là đường chủ phân đường 15, cũng là thằng nhóc khí võ song tu mà tông chủ muốn bắt lấy.
Tất cả lão giả xung quanh đều bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của họ u ám đáng sợ, cứ như cực kỳ khinh thường với bốn chữ khí võ song tu.
Ám Nguyên thánh nữ nói tiếp: “Chư vị tuyệt đối đừng coi thường người này. Sau khi giao chiến với hắn, tôi phát hiện mình chỉ có thể ngăn cản chứ không thể thật sự giết chết hån."
Lão giả bên cạnh nói: “Nếu kế hoạch lén ám sát đã thất bại. Vậy tiếp theo thánh nữ đại nhân, định làm thế nào?”
Ám Nguyên thánh nữ nói: “Cũng không phải hoàn toàn thất bại. Ít nhất tôi cũng biết rõ sức mạnh của liên quân Tây Lĩnh. Hơn nữa, tôi cũng đã nhìn thấu quầng sáng phòng ngự của họ. Tiếp theo chúng ta có thể chọn tấn công dồn dập. Vũ Hoàng Yến!”
Sau tiếng gọi to, Vũ Hoàng Yến đứng ngoài Thánh Điện hắc ám đeo khăn che mặt, nâng gót sen nhẹ nhàng đi đến.
Ám Nguyên thánh nữ nói: “Điều chỉnh đội ngũ, báo cho các đường chủ, mười ngày sau, bắt đầu tấn công lần thứ nhất.”
Vũ Hoàng Yến khẽ đáp lời, đang định đi ra ngoài.
Bỗng nhiên Ám Nguyên thánh nữ lại nói: "Vũ Hoàng Yến, từ từ, còn một chuyện nữa.
Vũ Hoàng Yến dừng bước, quay đầu nói: “Thánh nữ đại nhân, còn chuyện gì vậy?”
Ám Nguyên Thánh Nữ nói: “Tình hình của tông chủ thế nào rồi?”
Vũ Hoàng Yến cười trả lời: "Tông chủ vẫn mạnh khỏe”
Ám Nguyên thánh nữ khẽ gật đầu, lúc này Vũ Hoàng Yến mới nhanh chóng lui đi ra ngoài.
Khi ra ngoài Thánh Điện hắc ám, Vũ Hoàng Yến bỗng thấy đại doanh vô hạn không biên giới, ma khí ngập trời, lông mày hơi nhíu.
“Cửu Thiên!”
Cô ta lẩm bẩm tên của Cửu Thiên, cứ như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Vũ Hoàng Yến nhanh chóng đi về phía phủ đệ ma trận của mình, ra lệnh cho người bên ngoài canh gác cẩn thận.
Lúc này Vũ Hoàng Yến cẩn thận mở cánh cửa bí mật trong phủ.
Bên trong có hai bức tượng đá.
Vũ Hoàng Yến nhìn hai bức tượng đá nói: “Nếu đánh nhau thì sẽ có thể gặp lại Cửu Thiên. Hai vị tiền bối, tha cho tôi vô lễ, hai người ở lại đây. Tôi không có cách giúp hai người, đành phải giao hai người cho Cửu Thiên”
Nói xong Vũ Hoàng Yến lập tức cất tượng đá vào trong vòng tay.
Sau đó cô ta hạ đủ loại cấm chế trên vòng tay, rồi mới hài lòng rời đi.
Đi đến trước cửa, Vũ Hoàng Yến nói to: “Báo cho đường chủ của các đường, mau đến tiền điện tập hợp, chuẩn bị khai chiến!”
Ngay lập tức, cả đại doanh của ma tu, bắt đầu thay đổi chóng mặt.
Bên trong hoàng cung nước Đỉnh Vực.
Liễu Chỉ từ từ tỉnh lại. Cô ta như lạc vào trong một giấc mơ dài. Trong mơ, cô ta đã giết rất nhiều người, nhưng lại chẳng thể điều khiển cơ thể.
Liễu Chỉ chậm rãi đứng dậy, cô ta lập tức cảm thấy cả người đau nhức. Cảm giác này rất lâu rồi cô ta chưa từng có.
Vì sử dụng quá nhiều sức mạnh nên mới xuất hiện cảm giác mất sức.
Nhưng Liễu Chỉ cũng không nhớ rõ, cô ta dùng quá nhiều sức mạnh bao giờ.
Cô ta bước ra ngoài, cô ta vẫn nhận ra nơi này.
Cô ta cũng coi như quen với hoàng cung Đỉnh Vực, Liễu Chỉ bước ra cửa chính, đi ra bên ngoài.
Nhưng vừa mới mở cửa, Liễu Chỉ đã thấy ông nội Liễu Nghĩa của mình đứng bên ngoài, cứ như đã chờ cô ta từ lâu.
“Liễu Chỉ, cháu tỉnh rồi.”
Liễu Nghĩa chắp hai tay sau lưng, nhìn thẳng vào mắt Liễu Chỉ.
Xung quanh còn có rất nhiều thị vệ hoàng gia tu vi cao cường. Họ cầm đao kiếm, cảnh giác nhìn Liễu Chỉ.
Liễu Chỉ khó hiểu nói: “Ông nội, làm gì vậy? Cháu bị nhốt sao?”
Liễu Nghĩa nói: “Đúng vậy. Trước khi cháu trả lời ông mấy câu hỏi, cháu vẫn bị nhốt. Nói, mẹ cháu chết thế nào?”
Liễu Chỉ nhíu mày nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Liễu Nghĩa quát lớn: “Trả lời câu hỏi của ông đi đã”
Nói rồi Liễu Nghĩa phóng ra khí thế đáng sợ, khóa chặt Liễu Chỉ.
Liễu Chỉ cắn môi nói: “Bị phụ thân cháu giết chết. Phụ thân cháu phát điên, giết chết mẫu thân”
Liễu Nghĩa nhìn đôi mắt đỏ ửng của Liễu Chỉ, lúc này mới thở dài, thu lại khí thế.
Liễu Nghĩa bước lên ôm chầm Liễu Chỉ rồi: “Đừng trách ông nội, mấy hôm trước cháu bị ma tu đoạt xá. Suýt đã gây ra tội lớn, cũng nhờ Cửu Thiên minh chủ đã cứu cháu!”
Liễu Chỉ nói nhỏ: "Cửu Thiên?”
Khi cô ta nằm mơ, hình như cũng từng mơ thấy Cửu Thiên.
Liễu Nghĩa từ từ kể lại mọi chuyện cho Liễu Chỉ. Bao gồm chuyện Ám Nguyên thánh nữ đoạt xá cô ta, kể cả chuyện Cửu Thiên ôm cô ta về chữa trị.
Sau khi nghe xong, cuối cùng Liễu Chỉ cũng nhớ lại cảnh ngày đó cô ta bị một mật thám tố cáo.
Liễu Chỉ kích động, lập tức thoát khỏi tay Liễu Nghĩa, chạy ra bên ngoài. Vừa đi vừa hét to: “Cửu Thiên đâu rồi. Tôi muốn gặp Cửu Thiên!”
Liễu Chỉ đi thẳng về phía trước, đến hậu viện của hoàng cung nước Đỉnh Vực.
Vừa chạy cô ta vừa gọi, thị vệ xung quanh thấy Liễu Chỉ, muốn ngăn cản nhưng không dám.
“Liễu Chỉ tướng quân cô không được vào đây!”
Một thống lĩnh thị vệ lớn tiếng kêu to.
Hắn ta định ngăn cản Liễu Chỉ, nhưng Liễu Chỉ lại hoàn toàn không quan tâm đến hắn. Cô ta lướt qua hắn ta như một cơn gió.
Ngay sau đó, Liễu Chỉ lao vào trong một viện.
Ngay sáu đó, một sức mạnh đáng sợ đè lên người cô ta.
Liễu Chỉ còn chưa kịp phản ứng, lại thấy mình không thể nhúc nhích.
Khi tập trung nhìn, bất thình lình cô ta nhìn thấy bốn lão giả, đang so chiêu cùng với một người đàn ông cầm trọng kiếm. Đây chẳng phải ai khác mà chính là Cửu Thiên.
Năm người dùng sức mạnh khiến cho đạo chi lực ở đây trở nên hỗn loạn, thiên địa chi lực ngăn cách, trở thành một thế giới độc lập.
“Nhóc Cửu Thiên, chú ý, đỡ chiêu này của chúng ta.”
Một lão giả bụng bự nói to.
Ngay sau đó, bốn lão giả cùng ra tay. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy trong tay họ thoáng hiện nhật nguyệt sao trời, sông núi nước non ẩn hiện.
Chiêu này rõ ràng chính là thế giới chi lực.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Liễu Chỉ thiếu chút nữa đã bị sức mạnh này làm ngất xỉu. Cô ta nằm rạp xuống đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất