Cửu Thiên nghe thấy lời lẩm bẩm của Đỉnh Vực quốc chủ, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Đỉnh Vực quốc chủ xua tay: “Bỏ đi, Cửu minh chủ, chúng ta nói chuyện tiếp thôi. Tôi muốn hỏi một chút, nếu cường giả của Liên minh Nam Quốc đã đến rồi. Vậy người của Đông Giới, Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ có thể đến không? Lúc này, nhất định phải trên dưới một lòng mới có cơ hội thắng!”
Cửu Thiên nói: “Những nước khác tôi không dám chắc, nhưng Đông Giới chắc chắn sẽ phải người đến. Nhưng với tính cách thận trọng của Lê tông chủ, ông ấy sẽ không phải những người thật sự lợi hại đến. Ông ấy là người chưa đến giây phút cuối cùng, sẽ không liều lĩnh. Tôi đoán, có lẽ sẽ phái một vài cao thủ trẻ tuổi đến tiếp ứng. Dù sao ma tu cũng đang tấn công Đông Giới”
Đỉnh Vực quốc chủ gật đầu nói: “Có người đến là tốt rồi. Phái người trẻ đến, thực ra cũng là chuyện tốt. Quan điểm của tôi là, trận chiến tiêu diệt ma tu lần này không giống như mấy trăm năm trước. Trận chiến năm đó, bởi vì có Thần Tiêu Võ Thánh, lãnh đạo trăm thánh trong thiên hạ, xông vào tông môn của ma tu, chém giết đến mức người ngã ngựa đổ, sau đó giải quyết tất cả trong một lần. Cục diện bây giờ, ma tu cũng sẽ không phạm sai lầm như thế, hơn nữa chúng ta cũng không có cường giả như Thần Tiêu Võ Thánh. Trận chiến lần này, chỉ có thể đánh đâu chắc đấy, đánh từ từ. Có thể chiến đấu liên tục trong mấy năm, mấy chục năm, thậm chí hàng trăm năm. Nói không chừng, thật sự phải đợi đến khi cường giả thiên tài giống như Cửu Thiên công tử trở thành cường giả đỉnh cao trong thiên hạ mới có thể đánh bại được ma tu
Cửu Thiên cười nói: “Đỉnh Vực quốc chủ đề cao tôi quá. Giống như ông nói, bây giờ không có Thần Tiêu Võ Thánh. Được rồi, các vị quốc chủ, tối ngày hôm nay tạm thời nói đến đây thôi. Tôi còn có ít việc, cáo lui trước!”
Cửu Thiên đứng dậy, chắp tay rời đi.
Hắn đã hiểu được tình hình chung. Những tình tiết còn lại, có thể thảo luận sau. Bây giờ trong đầu hắn, chỉ có một người, chính là Liễu Chỉ.
Cửu Thiên không quên tia khí đen hắn vừa nhìn thấy trong mắt Liễu Chỉ
Ba vị quốc chủ không ngờ Cửu Thiên chỉ nghe qua về tình hình hiện nay đã rời đi.
Nhưng bây giờ cũng không thể lập tức triển khai phản công, bọn họ còn nhiều thời gian bàn bạc với Cửu Thiên, không cần gấp gáp nói hết trong tối nay.
Nhìn Cửu Thiên rời đi, quốc chủ nước Huyền đột nhiên cười nói: “Đỉnh Vực quốc chủ, chúc mừng, chúc mừng nhé!”
Đỉnh Vực quốc chủ giả vờ không hiểu: “Quốc chủ nước Huyền, không biết ông đang chúc mừng cái gì?”
Quốc chủ nước Huyền nói: “Đỉnh Vực quốc chủ sắp có chuyện vui. Tôi thấy Cửu Thiên kia đã nhìn trúng Liễu Chỉ tướng quân của nước ông. Nếu không, tại sao sau khi Liễu Chỉ tướng quân đi vào, sắc mặt Cửu Thiên đã lập tức thay đổi. Còn vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Tôi đoán, đương nhiên là đuổi theo Liễu Chỉ tướng quân.
Thương Minh quốc chủ cười nói: “Trẻ tuổi tốt thật đó. Nhưng nếu như Cửu Thiên thật sự thích Liễu Chỉ tướng quân, Đỉnh Vực quốc chủ ông đừng có ngăn cản đấy. Ngược lại phải tích cực thúc đẩy chuyện tốt này. Nếu như Cửu Thiên thật sự lấy cô gái ở Tây Lĩnh chúng ta. Vậy Đông Giới và Tây Lĩnh xem như đã hoàn toàn liên thủ với nhau, có lợi với trận chiến, có ích cho thiên hạ.
Đỉnh Vực quốc chủ cười nói: “Hai người nghĩ tôi bảo thủ như vậy sao? Tôi đương nhiên hiểu chuyện này. Yên tâm đi, chuyện của người trẻ sẽ để cho bọn họ tự giải quyết. Nếu như Cửu Thiên nói với tôi muốn cưới Liễu Chỉ, tôi có thể nói chuyện riêng với Liễu Chỉ tướng quân.
Ba vị quốc chủ nói chuyện với nhau, bật cười.
Bên ngoài, quả nhiên Cửu Thiên đuổi theo Liễu Chỉ giống như Đỉnh Vực quốc chủ nói.
Nếu như ở bữa tiệc, Cửu Thiên chỉ cảm thấy biểu hiện của Liễu Chỉ có chút kỳ lạ, thì trạng thái của Liễu Chỉ lúc nãy rõ ràng rất có vấn đề.
Cửu Thiên theo bản năng nghi ngờ Liễu Chỉ có phải đã trở thành một ma tu hay không.
Mà có một ma tu khiến hắn không thể nhìn ra được vấn đề, chắc chắn có tu vi rất cao. Một khi tình hình có sự thay đổi, sự tổn hại mà người này có thể làm ra sẽ khó mà dự đoán được.
Cửu Thiên vội vàng đuổi theo Liễu Chỉ, những thị vệ canh giữ hoàng cung thật sự không có tác dụng gì với Cửu Thiên.
Phản ứng của Liễu Chỉ cũng rất nhanh, dường như cô ta cũng cảm nhận được có người đuổi theo mình.
Lập tức tăng tốc xông ra ngoài!
Hai người một trước một sau, giống như một cơn gió, xông ra ngoài hoàng cung. Lúc đầu xuyên qua nhiều mái nhà trong thành phố Quân Uy.
Màn đêm tịch mịch, ánh trăng chiếu sáng khắp nơi.
Hình bóng của hai người chỉ để lại từng vết trắng dưới ánh trăng, chưa đến một trăm hơi thở, đã không nhìn thấy hoàng cung khổng lồ nữa.
Liễu Chỉ đột nhiên dừng lại trên một tòa nhà rất cao. Tòa nhà này có chín tầng, cao chọc trời, đứng ở bên trên thật sự có cảm giác giơ tay ra là bắt được những ngôi sao.
Liễu Chỉ dừng lại, Cửu Thiên đương nhiên cũng dừng lại.
Cửu Thiên chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc bén, thờ ơ nói: “Liễu Chỉ cô nương, không chạy nữa hả. Cô không cắt đuôi được tôi đâu!”
Liễu Chỉ lạnh lùng nói: “Cửu Thiên công tử, đêm khuya không đi nghỉ ngơi, mà đuổi theo một cô gái, không được hay lắm thì phải!”
Cửu Thiên nói: “Nếu như không phải trong lòng cô có điều gì mờ ám. Tại sao phải chạy?”
Liễu Chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Anh đuổi tôi không chạy, làm sao tôi biết được anh có ý đồ gì”
Cửu Thiên trả lời: “Một trái tim mang theo sự cảnh giác thôi. Liễu Chỉ cô nương, cô có thể nhìn vào mắt tôi để nói chuyện được không, tôi thấy trong mắt cô có khí đen. Không phải trúng công pháp ma tu gì đó chứ, hoặc là...”
Nói đến đây, Cửu Thiên dừng lại, sau đó nói tiếp: “Hoặc là cô đã trở thành ma tu!”
Một câu nói khiến sắc mặt Liễu Chỉ hoàn toàn thay đổi.
Tay phải để sau lưng, bàn tay nắm chặt một miếng đá Nguyệt Nha.
“Cửu Thiên công tử biết nói đùa thật đó. Khoảng thời gian này tôi đã giết không biết bao nhiêu ma tu rồi. Anh nói tôi là ma tu, đúng là nói vớ nói vẩn. Anh có thể tìm bất kỳ ai để hỏi, Liễu Chỉ tôi là người như thế nào.
Cửu Thiên nói: “Tôi không cần hỏi, tôi chỉ tin thứ mà tôi nhìn thấy. Con người tôi không giống với những người khác, tôi thích nhìn thấy một số thứ ở sâu bên trong. Liễu Chỉ cô nương, bây giờ cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nói xong, đôi mắt Cửu Thiên lóe lên. Một luồng sức mạnh thần hồn được phóng ra, đến gần Liễu Chỉ.
Ngay sau đó, Cửu Thiên đột nhiên phát hiện ra, thần hồn chi lực của mình vẫn chưa đến gần Liễu Chỉ đã bị một luồng sức mạnh kỳ lạ nuốt chửng.
Một lúc sau, Liễu Chỉ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Cửu Thiên.
Hai người nhìn vào mắt nhau, Cửu Thiên lập tức cảm nhận được bóng đen từ trên bầu trời đang tập kích xuống.
Cảm giác này khiến thần hồn chi lực của Cửu Thiên theo bản năng bao phủ lấy khắp người hắn, cùng lúc đó, cơ thể hắn tự phóng ra tia sáng, ngăn chặn bóng đen đáng sợ này.
Liễu Chỉ khẽ cười, trả lời: “Không phải anh rất thông minh sao? Đoán thử xem!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất