Cửu Thiên cau mày, hắn cứ nghĩ bản thân mình đã hiểu được thực lực của ma tu, nhưng không ngờ thứ hắn nhìn thấy chỉ là một góc của tảng băng. 

Cửu Thiên không hiểu hỏi: “Ma tu vẫn còn nhiều cao thủ như vậy, tại sao lúc ở nước Kình Thiên, bọn họ không ra tay. Nếu như những vị cao thủ này đến, cho dù là tam thánh cũng không thoát được!” 

Đỉnh Vực quốc chủ cười nói: “Cửu minh chủ. Cậu nghĩ sai rồi. Không phải bọn họ không muốn ra tay, mà là không thể ra tay. Cậu cũng biết, những người già mà vẫn chưa chết này bao nhiêu tuổi mà? Ít nhất cũng phải bằng tuổi của đám Bát Phương Tiền Thánh” 

Đỉnh Vực quốc chủ dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Tôi sẽ giải thích cho cậu. Thời kỳ tu luyện hoàng kim của con người, là từ mười tuổi đến năm mươi tuổi. Trong đó từ năm hai mươi tuổi đến năm ba mươi lăm tuổi, mười lăm năm này là lúc tu vi của con người tăng mạnh nhất. Qua khoảng thời gian này, tu vi sẽ tăng vô cùng chậm, đến năm năm mươi tuổi, tu vi sẽ định hình, không có cơ duyên lớn, hoặc tu vi một hai trăm năm sẽ không thể tăng được. Từ năm năm mươi tuổi trở đi tuổi thọ của một người bình thường sẽ dần đạt đến cực hạn. Người bình thường, không tu luyện, thập cổ hi lai, sống đến tám chín mươi tuổi là đã có phúc rồi. Từ độ tuổi đó trở đi, cho dù tu vi có mạnh đến đâu cũng chỉ giúp kéo dài tuổi thọ thôi. Nói xong, Đỉnh Vực quốc chủ uống một ngụm trà, viết một chữ lên bàn, nói tiếp: “Từ trăm tuổi trở đi, chính là dùng sức mạnh để duy trì mạng sống. Tu vi trong cơ thể bọn họ, không chỉ phải chống lại thiên địa áp chế, còn phải chống lại sự sụp đổ trong cơ thể mình. Vậy nên những cường giả hơn một trăm tuổi, đều không thích dùng sức mạnh của mình. Bởi vì mỗi lần sử dụng, bất kể dùng ít hay nhiều cũng sẽ có nguy hiểm. Rất có khả năng, bản thân họ sẽ chết một cách khó hiểu. Thêm một trăm năm nữa, những cường giả này còn không muốn ra ngoài. Bởi vì bọn họ không muốn lãng phí nhiều thể lực của mình. Cho dù đã đạt đến cảnh giới cao như tam thánh, không phải vì cuộc thi vạn phương chư quốc bọn họ cũng không đến” 

Cửu Thiên hiểu sơ sơ, cảm thấy tu luyện đến hậu kỳ chính là dùng tu vi để mua tính mạng. 

Người có tu vi càng mạnh càng thận trọng, sống càng lâu. Nhưng những người này cũng không muốn tiêu hao sức mạnh của mình. Bởi vì lúc đó, mỗi một phần sức mạnh chính là sinh cơ, là tính mạng của bọn họ. Cho dù có nhiều cũng không thể sử dụng một cách tùy tiện. 

Cửu Thiên nói: “Vậy nên, những ma tu già rồi mà vẫn không chết kia sẽ không tham gia vào những chuyện đã biết trước kết quả. Không phải bọn họ không có ở đó, chỉ do lúc đó nước Kình Thiên đã sụp đổ rồi, tông chủ ma tu Phong Thiên đã hoàn thành việc phong thần. Kết cục đã được xác định, nên bọn họ chỉ đứng nhìn từ xa. 

Đỉnh Vực quốc chủ nói: “Đúng vậy. Đúng là như vậy, nhưng có lẽ bọn họ ở trong ma tu bổn tông để quan sát, không đi theo đến nước Kình Thiên. Giống như những cao thủ ẩn thế của chín đại cường quốc chúng ta, mục đích duy nhất là sống thêm mấy năm, tốt nhất ngày nào đó đột phá thêm một lần nữa, có thể sống thêm mấy trăm năm. Làm gì có tâm tình đi du ngoạn khắp nơi!” 

Cửu Thiên hiểu ý gật đầu. 

Cửu Thiên xoa cằm, nói: “Nhưng lần này bọn họ đã đến. Trấn thủ trong đại bản doanh của ma tu, đề phòng những cường giả trong thiên hạ ra tay. Bọn họ phải bảo vệ để ma tu có thể tung hoành ngang dọc. Nhưng bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay. Trừ khi chúng ta ra tay trước. 

Quốc chủ nước Huyền khen ngợi nói: “Đúng vậy. Những tên cường giả đang dần già đi này giống như từng đại trận tuyệt thế chỉ dùng được một lần. Chưa đến giây phút quan trọng, mọi người sẽ không ra tay. Có thể chính diện tiêu hao năng lực, chém giết lẫn nhau, còn là những cường giả chưa đến một trăm tuổi, hoặc chưa vượt quá hai trăm tuổi, vẫn còn tình nguyện liều mạng. Ví dụ như Cửu minh chủ cậu, còn cả Phùng lão và Lư đại sư mà cậu dẫn đến. Tuổi tác mới là vốn liếng!” 

Cửu Thiên cười khổ lắc đầu nói: “Tôi cứ nghĩ, một chút thực lực của tôi đã tốt lắm rồi. Nghe các vị nói như vậy, tôi mới phát hiện, trong thiên hạ vẫn còn ngọa hổ tàng long. Tôi hiểu rồi, các vị quốc chủ cứ tiếp tục. Với tình hình như bây giờ, các vị định làm như thế nào. 

Ba vị quốc chủ nhìn nhau, vẻ mặt Đỉnh Vực quốc chủ nặng nề nói: “Đánh! Nhất định phải đánh! Tình hình bây giờ, nhất định phải đánh tan đại quân của ma tu đang chiếm đóng Tây Lĩnh. Như vậy, thiên hạ mới có cơ hội xoay chuyển. Ma tu đã chiếm đóng Bắc Cương, đó là một trong tứ giới. Tôi không biết Bắc Cương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nước Kình Thiên mặc dù đã bị tiêu diệt, nhưng hai nước lớn là Long Võ, nước Vạn Tôn vẫn còn, cường giả của bọn họ đâu, chết hết rồi sao?” 

Đỉnh Vực quốc chủ càng nói càng kích động. Cửu Thiên vội vàng rót cho ông ta một cốc trà, để ông ta bình tĩnh lại. 

Đỉnh Vực quốc chủ lắc đầu nói: “Khu vực Bắc Cương đã thất thủ, thực lực của ma tu đang tăng nhanh chưa từng thấy. Trong vòng một năm bọn chúng có thể tạo ra hàng nghìn hàng vạn cường giả trên Thiên Canh, cường giả dưới Thiên Canh càng không thể đếm được. Bởi vì ma tu có rất nhiều cách để cưỡng ép nâng cao tu vi của một người. 

Bọn chúng sẽ không thèm quan tâm người được nâng cao tu vi còn có thể sống được mấy năm. Dù sao cuối cùng đều phải chết. Năm năm sau, cả Bắc Cương đều trở thành lãnh thổ của ma tu, ma tu khống chế tất cả, có tài nguyên, con người, có địa bàn, bọn chúng giống như những con châu chấu càn quét cả thế giới. Cộng thêm, đến lúc đó, với thực lực của Phong Thiên, Thần Tiêu Võ Thánh có sống dậy cũng không thể cứu chữa được. Nghĩ mà xem, bây giờ ma tu đã khó đối phó rồi, chứ đừng nói đến mấy năm nữa!” 

Ngón tay Cửu Thiên gõ nhẹ lên bàn, nói: “Đỉnh Vực quốc chủ nói rất đúng, tình hình quả thật như vậy. Hơn nữa tôi đoán, đến tận bây giờ Phong Thiên vẫn chưa thừa thắng tấn công thiên hạ, sợ là cũng vì cơ thể mới có được này cần phải thích ứng. Một khi hắn ta xuất sơn, trong thiên hạ ai có thể ngăn cả được hắn ta!” 

Ba vị quốc chủ đột nhiên trầm mặc, thật sự càng nói tình hình càng xấu. 

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. 

Đỉnh Vực quốc chủ lập tức cau mày nói: “Ai?” 

Bên ngoài, vang lên tiếng của một tên thị vệ. 

“Bệ hạ, Liễu Chỉ tướng quân có việc cầu kiến!” 

Đỉnh Vực quốc chủ cau mày nói: “Liễu Chỉ? Muộn như vậy rồi, cô ta còn có chuyện gì cầu kiến? Để cô ta đi vào!” 

Nói xong, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, sau đó Liễu Chỉ đi vào. 

Chỉ một ánh mắt, Liễu Chỉ đã nhìn thấy Cửu Thiên. 

Đột nhiên, trong mắt hiện lên một tia khí đen, cũng hiện lên sự kinh ngạc. 

Dương như cảm thấy kinh ngạc vì tại sao tối rồi mà Cửu Thiên còn ở đây. 

Đỉnh Vực quốc chủ hỏi: “Liễu Chỉ tướng quân, có chuyện gì quan trọng sao?” 

Liễu Chỉ vội vàng rời mắt khỏi Đỉnh Vực quốc chủ, trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Bệ hạ, tối nay người đang bàn chuyện với các quốc chủ khác và Cửu minh chủ, vậy tôi 

không làm phiền nữa. Chuyện nhỏ thôi, ngày mai báo cáo cũng không muộn. Đỉnh Vực quốc chủ không hiểu nói: “Thật sự chỉ là chuyện nhỏ?” 

eyJpdiI6IldzWjdHblQzeFdJaE5GTHFRQ1wvXC9XQT09IiwidmFsdWUiOiJjZ3ZHS0NoSEZnbFFtYUNEcEJXbDd3M2tmU0dOcjljcHRNZ0g4WHE1d0ppU0hWeEpieTIwMzczR203eG9ZZ05vSTVscDIrNWQwUXJaczhcL2hIcWdJMG5NOVNWK2FENTV3NURwTThhWGw4XC9CYU91OVZLdWx2TDk1U2hBRjdZMFl6T0U4WGl4WWhlMFwvc2VpbWdQOGZzdTJwYjBQOGV6dkFrZGhDTFJnNG1IemZxUmFPV0lWSXJjdytHc1RkbHg1K2Y5a0IzOXFjTEZtNTZPQUJjTXBRZ3VtelkzQnRZQzZjVTFVNG41QkdNUDNDbzVpXC9aQk1reW9JVUYzTER2N1hKNSIsIm1hYyI6IjM0YTZlNzQzNGE0Yzc2NDFkZDcxYjU2MzMyYjllOWM1OTE1ZjEzNjM3ZGM3OGM3Njg5OWFhMGU4ZDIzNzliODUifQ==
eyJpdiI6IlI4a3F4aURMXC9Ua2lkRjVLZTJZcyt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlGN3FDSGRabFhyNktlS0U1RnZcL0xnMStueTkzcDBwK3dCdGpyaHZSaXIzNDB5ZHhtSFp3S1dFbHVCdWpRXC8rQ2lKTVhTTzljamJ0VStjTkE0cWhRK01oenQ2OHlTMWpRUXVXNytFXC9EM2RpM05PTDRDZEp4Wm9ZMU5NZ2xXZjhHVCtBb3VsaEpJWlhjZlJpNjV1bzl5QjQxR3JmeEViOUd0RDdreXdHM25CUjZZVjhYRXJDSzhsbHFqdEFsYkk0b1k0OXJqcXIwVjdJMHpUbUs2d1FHVWc9PSIsIm1hYyI6IjFkMTkzOTgxZDE0YzJkYWZmYzNlNGIyYjgxMGM3MzY2ZGRmYmZkMWI3YWMxZDFkYmU2OGFlZGVmMmM1NWI3ZjAifQ==

Đỉnh Vực quốc chủ lẩm bẩm: “Kỳ lạ. Sao hôm nay Liễu Chỉ trông có vẻ kỳ lạ.”

Ads
';
Advertisement
x