“Không có gì!” 

Cửu Thiên chợt tỉnh táo lại, đồng tử hơi co lại, nhưng sắc mặt lại không có bao nhiêu thay đổi. 

Mặc dù hắn đã cảm thấy Liễu Chỉ trước mặt mình có gì đó không đúng lắm. 

Với tu vi của Liễu Chỉ, tuyệt đối không thể cho hắn cảm giác như vậy. 

Cửu Thiên nâng ly lên, mỉm cười cụng ly với Liễu Chỉ. Nhưng ánh mắt của hắn liếc nhìn Liễu Chỉ rất nhanh. 

Nhưng điều kỳ lạ là Cửu Thiên không hề nhận ra điều gì bất thường. 

Điều này chỉ có thể nói lên hai khả năng. Hoặc là Liễu Chỉ tu vi cao hơn hắn nên không thấy có gì khác thường. 

Hoặc có thể Liễu Chỉ đã sử dụng phương pháp đặc biệt để che giấu phần nào sức mạnh của mình. 

Khả năng đầu tiên không cao, cho nên Cửu Thiên tự động loại trừ. 

Không phải Cửu Thiên tự phụ, mà là trên đời thật sự rất khó tìm được người nào có trải nghiệm tương tự như hắn. 

Nhiều lúc tu vi của hắn được nâng cao, không phải vì hắn tự mình từ từ tu luyện chậm rãi, nước đầy thì tràn rồi đột phá. Mà là gặp may mắn, có được cơ duyên, mới có được tu vi như thế này. 

Về phần Liễu Chỉ, e rằng sau khi từ Bắc Cương trở về, vẫn luôn chiến đấu chống lại ma tu ở Tây Lĩnh. Nếu nói trong khoảng thời gian này, cô ta liều mạng chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu tiến bộ rất nhiều, tu vi cũng có đột phá. Vậy thì Cửu Thiên tin. 

Nhưng nói cô ta có thể đạt đến trình độ ngang bằng với Cửu Thiên thì e là không thể. 

Trong số ma tu không có ai cho cô ta truyền thừa nghịch thần giả cả. 

Càng không có ai có trải nghiệm đặc biệt tu luyện trong Hỗn Độn. 

Một hơi uống cạn, Cửu Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không có suy nghĩ nhiều. 

Hắn không biết nhiều về Liễu Chỉ. Cũng không tiện suy nghĩ rồi đoán bừa. 

Bữa tiệc tiếp tục, ồn ào cho đến tận khuya rồi mới dừng lại. 

Đỉnh Vực quốc chủ vô cùng hào phóng cho đám người Cửu Thiên mỗi người một căn nhà rộng rãi làm nơi ở của họ ở nước Đỉnh Vực. 

Và Đỉnh Vực quốc chủ cũng đảm bảo chỉ cần sau này nước Đỉnh Vực tồn tại một ngày thì những ngôi nhà này đều thuộc về đám người Cửu Thiên. Mấy người Cửu Thiên muốn đi hay ở lúc nào cũng được. 

Đám người Cửu Thiên không khách khí, giờ là thời điểm khác thường, cũng chẳng phải tới đây để vui chơi, không cần để ý nhiều như vậy. 

Sau quãng đường nhiều ngày, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng. 

Cho dù Cửu Thiên và mấy người Phùng lão không cảm thấy mệt mỏi, thì những người phía dưới cũng cần nghỉ ngơi. 

Với sự giúp đỡ của Liên minh Tây Lĩnh, các cao thủ của Liên minh Nam Quốc lần lượt ổn định lại. 

Cửu Thiên không nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt. Thay vào đó, hắn trực tiếp đến gặp mấy người Đỉnh Vực quốc chủ để bàn chuyện. 

Dù sao tu vi của những quốc chủ này cũng không tệ, ban đêm họ cũng chẳng cần nghỉ ngơi. 

Ngự Thư phòng hoàng gia được thắp sáng rực rỡ, sáng như ban ngày. 

Cửu Thiên, Đỉnh Vực quốc chủ, Quốc Chủ nước Huyền, Thương Minh quốc chủ, đều ở trong đây. 

Một bình trà thanh mai, bốn cái ghế, cửa đóng kín. 

Mùi trà xộc thẳng vào mũi, Cửu Thiên bưng chén trà lên, lên tiếng hỏi: “Các vị quốc chủ, hiện tại chung quanh không có người, có thể thuật lại cho tôi mọi thứ không, tình hình Tây Lĩnh hiện tại thế nào? Thực lực ma tu mạnh tới đâu? Tiếp theo các vị định làm gì? Hãy cho tôi biết!" 

Quốc Chủ nước Huyền và Thương Minh quốc chủ gật đầu với Đỉnh Vực quốc chủ. 

Đỉnh Vực quốc chủ đặt tách trà xuống nói: “Cửu minh chủ, thành thật mà nói, tình hình ở Tây Lĩnh hiện tại không lạc quan lắm.” 

Nói xong, Đỉnh Vực quốc chủ lấy ra một viên ngọc, vẫy tay, trong viên ngọc bắt đầu xuất hiện một bản đồ sao. Cửu Thiên liếc mắt liền nhận ra, đây là bản đồ Tây Lĩnh trong tứ giới, hắn cũng có bản đồ tương tự do Liên minh Nam Quốc cung cấp, nhưng hiển nhiên là bản đồ của Đỉnh Vực quốc chủ chi tiết hơn, thậm chí có thể có thể thấy rõ quy mô và sự phân chia lãnh thổ của mỗi nước. 

Đỉnh Vực quốc chủ chỉ vào giữa bản đồ và nói: “Cửu minh chủ, xin hãy nhìn xem. Đây là nước Đỉnh Vực. Chúng ta đang ở vị trí này. Về phía sau, có các nước như nước Huyền, nước Thương Minh, thẳng đến bờ hư không phía bên kia của Nam Vực. Đi về phía Đông, có các nước nước Trì, thẳng đến bờ hư không ở phía Đông. Nhưng theo như bọn ta được báo, thì đã bị chiếm lĩnh một phần rồi, lớn hay nhỏ thì không rõ, nhưng cũng vẫn là sinh linh đồ thán. Đi về phía Bắc, thì không cần nói nữa, gần như toàn bộ hiện tại đều là địa bàn của ma tu, kéo dài cho tới bờ hư không của biên giới phía Bắc. Về phía Tây, phần lớn bị ma tu chiếm lĩnh. Nói chung, gần một nửa Tây Lĩnh, là địa bàn của những ma tu. Bây giờ tất cả lực lượng của Tây Lĩnh đều ở trong nước Đỉnh Vực!” 

Cửu Thiên gật đầu nói: "Nói vậy là tình hình gay go lắm rồi. Nhưng các nước ở Tây Lĩnh thật sự không có chút năng lực phản kháng nào sao? Theo tôi biết, ma tu chỉ phái một ma vương tới đây thôi” 

Thương Minh quốc chủ nói: “Bề ngoài chỉ là một ma vương thôi. Cửu minh chủ, cậu có điều không biết. Ma tu làm việc thường âm hiểm xảo quyệt. Đúng vậy, các nước Tây Lĩnh bọn ta quả thực có Võ Thánh. Ví dụ nước Thương Minh ta, cả trong và ngoài có cả thảy năm cường giả cực hạn, hai trong số họ là những cường giả đã thoát khỏi thiên địa áp chế, thực lực không thể coi thường” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Thực lực này có thể nói là rất mạnh, tôi nghĩ nước Đỉnh Vực và nước Huyền trong chín nước lớn cũng như vậy” 

Đỉnh Vực quốc chủ gật đầu nói: “Thực lực của chín nước lớn thực ra xem xem nhau. Nước Hoàn Vũ mạnh nhất bởi vì có thêm một vị Hoàn Vũ Thiên Thánh. Còn các nước lớn 

khác đều có cường giả cực hạn. Ngay cả nước Kình Thiên bị diệt, năm đó cũng được xưng là một trong Thập Thánh Quốc. Kết quả thì mọi người cũng đã thấy. Ngoại trừ quốc chủ Kình Thiên không biết sao chạy thoát được ra thì tất cả những người khác đều đã chết, ngay cả mặt mũi cũng nhìn không rõ. 

Cửu Thiên nói: “Là bởi vì năm đó nước Kình Thiên có Tố Thu trưởng lão, một mình bà ấy có thể so sánh với một trong Tam Thánh 

Quốc Chủ nước Huyền nói: “Đúng vậy. Vì vậy, chúng ta không thể chỉ nhìn vào thực lực bề ngoài của ma tu. Nhưng Cửu minh chủ, cậu tưởng ba nước lớn bọn ta và các nước khác ở Tây Lĩnh chưa thử triệu tập tất cả cường giả cực hạn tiến hành đột kích ma tu ư? Thực ra bọn ta đã từng thử, nhưng kết quả là thương vong nặng nề. Bề ngoài, ma tu đã phái mười trưởng lão và một ma vương. Nhưng theo ta thấy, bên trong nhất định còn có mấy lão ma tôn bất tử, như Độc Võ Ma Tôn, Ngọc Ma Tôn. Ngoài ra còn có Lục Thiên Thánh Ma, Tề Hộ Pháp, v.v” 

Đỉnh Vực quốc chủ nói: “Những lão già này đều là những ma đầu xảo quyệt trốn thoát khỏi cuộc chiến trừ ma năm đó. Chắc chắn những năm này bọn chúng đã tu luyện trong tông phái chính của Đạo Tâm Ma Tông, thế nhân sắp quên cả tên của bọn họ rồi. Nhưng thực lực của bọn họ thật sự rất đáng sợ. Thử nghĩ mà xem, hai trăm năm trước đã được xưng là những Ma Tôn đứng đầu, thì hai trăm năm sau, tu vi của bọn họ phải đến cỡ nào. Đã vào cực hạn cũng chẳng phải chuyện lạ 

eyJpdiI6IndqRExNSmZCVVRwRitHUnFJSEUrenc9PSIsInZhbHVlIjoiSDM2SWZWSDdPQUlJQmh5WHY4VjhudDZBajBCSlJmYTJweXFlMzJWTEZYbzZ1N0RQY2JkdUJRTm95TENDdmplaUZ1QmNzTFRxOU01QzlXTGxpYWFLeVwveGFYdmxCVjdPaWVETmFLRTI3SEZiSkIrVnk0U1wvbVwvdzh5bUZZcHVuZWhRYkltSFJMeThZMzhlRFRYQWlhMlFBSlpcL3F4NllZMUVcLzltdDQwdDdzYUNleGtQcVwvNWs1MHJtcEhSK29MeXk3NkFvWEh0a3k1eHZaMVwvQmFIRHBWXC9uUUV4YzRZMVliRm1OelpMK0p3bm9VcWcrdDdvTlZwUTJkSUxqWTRVV1JHMW9wRUNpckxzREdLY1RMc3g5SVE0UTQ2eTIyRkVIY1AyRWNmQmNndStyYlpUM0JiajJTcVFPckJ6U2tKdHdBVGl4dnh0NUpmUHk4S1pkRlYwNVE3eFE9PSIsIm1hYyI6IjQ1ZjU5MDYzMjNmYjA4NTEwZDdhODU3Y2QyNGNkZTVlNjM5ZmM3ZTM0Yzg4MDY1OWFkZWNjNWMwMGFmYTUwMDYifQ==
eyJpdiI6IllSQjFjSDhRRHBBNFljbThjVEo5UGc9PSIsInZhbHVlIjoiY0ZYY09ERkRGRzVYMVJ5QUhOemdnYm1FcVp3VHErTWFXQkJXYkdUMEl6TmhRTlBTYWhJZ3JsKzNBR241S1ErcU9MelhMSXkwWFBSMFJ2SUgxQzNLempLd2J6TDI5cVJNZTRQaWIrSVpjNThSaEJiSmxOYmJqY1BLbXpkVUJLSCtyOTFvZ0tpV2ttdjJIRWxZaGloY3AwU2xvN3dcL2c1aVwvVnlRcXMyXC85ZlZTQiswdlR4cWFRZmRONk9TNFYyYmNQYmd5VDY3TVVVbWZUQUY2TEtFYk9JcGxBWGNpWWxxSU44TkVIOXdEY3d0WT0iLCJtYWMiOiI4YzM4NjNhMTdkYjkzZDQzZDc2MGM2YTQxZGY4MmUyN2NiMzFjOWJhOTNiZGRhZDI5NjAyZTFmNzExYWFhMGRmIn0=

Sau đó, Quốc Chủ nước Huyền nói: “Khó, khó, khó, thực sự rất khó, muốn thắng, e rằng phải có người như Thần Tiêu Võ Thánh năm ấy ra mặt mới được.

Ads
';
Advertisement
x