Vào ban đêm, cả nước Đỉnh Vực chào đón các cường giả đến từ Liên minh Nam Quốc, đám người Cửu Thiên nhận được sự tiếp đón vô cùng nồng nhiệt.
Vô số đàn bà con gái đổ xô ra đường, hy vọng có thể nhìn thấy được vị Cực Hạn Võ Tôn Cửu Thiên, người đứng đầu trong cuộc thi đấu vạn phương chư quốc và được mệnh danh là vị chúa cứu thế!
Bầu trời đêm không thể ngăn cản sự nhiệt tình của mọi người, Cửu Thiên, A Vân và những người khác đang ngồi trên xe ngựa. Nhẹ nhàng vẫy tay chào mọi người.
Những người này có những cường giả đến từ các nước khác, cũng có một số là những người dân sinh ra và lớn lên ở nước Đỉnh Vực.
Họ hòa vào nhau, không phân biệt ai với ai, đều nhiệt liệt cổ vũ cho Cửu Thiên.
“Cửu Thiên! Đúng là Cực Hạn Võ Tôn Cửu Thiên! Tôi là người hâm mộ trung thành của hắn!”
“Tôi cũng vậy! Cửu Thiên công tử, nhìn bên này!”
“Cửu công tử, tôi yêu anh!”
Nhà nào cũng sáng đèn, những chùm ánh sáng nhiều màu sắc liên tục sáng lên gần như chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Cửu Thiên nhẹ nhàng vẫy tay, nói với A Vân và Nha Đầu bên cạnh: “Mấy người Đỉnh Vực quốc chủ đúng là biết chơi, còn cho chúng ta diễu hành trên phố một chuyến. Ôi, tôi còn tưởng vừa đến là được ăn”
A Vân và Nha Đầu rất vui vẻ, e là trong đời họ chưa bao giờ được chào đón như vậy.
Đây cũng do Cửu Thiên đặc biệt yêu cầu, có cơ hội như vậy, đương nhiên phải cho A Vân và Nha Đầu chơi một chuyến cho thỏa thích.
Là thành viên của Phù tộc, có lẽ cả đời họ sẽ không bao giờ có suy nghĩ được người khác chào đón. Chỉ mong không bị bắt lại trên phố là tốt rồi!
Nhưng theo Cửu Thiên thấy, mọi người đều bình đẳng, xuất thân của mỗi người không nói lên được điều gì.
Phù tộc ban đầu ngông cuồng tự đại, tự cho rằng sau khi các vị thần chết, sẽ có thể thay mặt các vị thần thống trị thế giới. Vì vậy, suýt bị người ta diệt tộc, nên người trong thiên hạ năm đó còn căm ghét Phù tộc hơn cả ma tu. Suy cho cùng, bản thân ma tu đã ác độc, nhưng Phù tộc lại cho rằng mình cao hơn những người khác một bậc.
Đối với nhiều cường giả mà nói, điều sau càng khó chịu hơn.
Nhưng hiện tại, e là từ lâu Phù tộc đã không còn suy nghĩ như vậy.
Họa không đến đời thứ ba, cho dù lúc đầu Phù tộc có phạm tội gì thì tổ tiên của họ cũng đã trả giá từ lâu.
Cửu Thiên không thể hiểu được, những cô bé nhỏ như A Vân và Nha Đầu thì có thể có dã tâm gì.
Nhìn hai người ngồi trên xe, dáng vẻ hưng phấn không thôi.
Đầu Cửu Thiên lại nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên hắn thay da đổi thịt.
Nụ cười không hề nhạt đi, Cửu Thiên chào mọi người trong thành phố một cách nồng nhiệt. Cỗ xe rồng bay từ từ tiến về phía hoàng cung.
Oán trách thì oán trách, nhưng bản thân Cửu Thiên biết rất rõ đám người Đỉnh Vực quốc chủ đặc biệt làm chuyện này. Thực sự không phải là để lấy lòng Cửu Thiên hay khoe khoang cái gì.
Mà là để ổn định quân tâm.
Chiến tranh đã lâu, người của Liên minh Tây Nam chắc chắn phải chiến đấu chống lại ma tu lâu hơn người của Đông Giới và Nam Vực, mà trận chiến sẽ ngày càng gian khổ
hơn.
Kể từ khi ma tu tràn tới đây và bị nước Đỉnh Vực ngăn cản. Gần như tất cả người ở nước Đỉnh Vực, hoặc phải nói là toàn bộ Tây Lĩnh luôn trong tình trạng hoang mang lo sợ.
Họ chiến đấu hết mình, họ liều cả tính mạng, không bao giờ bỏ cuộc. Đó là vì họ đang bảo vệ quê hương của mình. Họ không muốn bị tiêu diệt như nước Kình Thiên ở Bắc Cương, họ càng không muốn trở thành trang trại chăn nuôi cho ma tu như các nước khác ở Bắc Cương.
Nếu muốn sống sót, chỉ có thể chiến đấu.
Nhưng bây giờ, đám người Cửu Thiên xuất hiện đã thông báo cho toàn bộ Tây Lĩnh rằng bọn họ không hề bị lãng quên, bọn họ cũng không chiến đấu một mình.
Mọi người trên thế giới đang tích cực chiến đấu chống lại những ma tu. Cửu Thiên, một cường giả đến từ Đông Giới, đã mang người từ Nam Vực tới tiếp viện.
Điều này cho thấy mọi người trên thế giới đều đoàn kết một lòng. Phía sau Tây Lĩnh còn có Nam Vực và Đông Giới!
Đỉnh Vực quốc chủ phải cho mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy sự thật này.
Vì vậy, cuộc diễu hành này của Cửu Thiên trông có vẻ không cần thiết, nhưng trên thực tế nó sẽ gia tăng khí thế của toàn bộ Liên minh Tây Lĩnh.
Chỉ cần có hy vọng thì con người sẽ không bao giờ từ bỏ chiến đấu!
Huống chi, Cửu Thiên còn là một truyền kỳ.
Hắn không phải là loại cường giả thế hệ trước, thành danh đã lâu, tuổi đã xế chiều, gần như lạc trôi giữa sự nghiệp thiên hạ.
Mà là một cường giả trẻ tuổi đang dần trỗi dậy, càng chiến càng mạnh, lại còn thực sự từng chiến đấu chống lại ma tu và tiêu diệt các Ma đầu.
Hắn giống như mồi lửa sẽ đốt cháy thế giới bằng ngọn lửa hy vọng.
Nhìn xem, trên đường có bao nhiêu người đang đến vì Cửu Thiên.
Thế hệ cường giả trước dù có mạnh mẽ đến đâu, có danh tiếng đến cỡ nào? Hiệu quả có tốt như vậy không?
Ở giữa đội ngũ, những quốc chủ khác nhìn đám đông khổng lồ trong thành Quân Uy, hoàn toàn bị Đỉnh Vực quốc chủ thuyết phục.
Quốc chủ nước Huyền cũng khen ngợi: “Đỉnh Vực quốc chủ, vẫn là do ông cao minh. Biết rõ cậu Cửu Thiên này không chỉ tu vi mạnh mẽ! Mà danh tiếng của cậu ta cũng có
thể ảnh hưởng đến thế cục cuộc chiến!”
Đỉnh Vực quốc chủ cười nói: "Ta biết cậu ta nổi tiếng, nhưng tu vi mạnh, nói thật, ta cũng giống như các ngài, hôm nay mới phát hiện.
Cửu Thiên đi gần bảy tám con phố mới xong, rồi tiến vào hoàng cung.
Bữa tiệc hoàng gia và khách dự tiệc đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Đám người Cửu Thiên ngồi vào chỗ của họ và ngồi chung với mấy người Đỉnh Vực quốc chủ.
Đỉnh Vực quốc chủ đột nhiên nói với Liễu Chỉ bên cạnh: “Liễu Chỉ, lại đây, uống mấy ly với Cửu minh chủ!”
Liễu Chỉ cúi đầu, trầm mặc một lát, cuối cùng nhẹ nhàng đáp vâng.
Chậm rãi ngồi ở bên cạnh Cửu Thiên. Cửu Thiên muốn từ chối, nhưng A Vân và Nha Đầu lại trốn ở phía sau mỉm cười.
Lắc đầu, Cửu Thiên nói với Đỉnh Vực quốc chủ: “Các vị quốc chủ Tây Lĩnh khách sáo quá rồi!”
Đỉnh Vực quốc chủ mỉm cười nói: “Nên mà, Cửu minh chủ, qua biết bao lâu, cậu là người đầu tiên đến tiếp viện cho bọn ta. Không tiếp đãi cậu thì tiếp đãi ai. Nào, thay mặt cho Liên minh Tây Lĩnh, kính cậu một ly
Tất cả các quốc chủ đều nâng ly, Cửu Thiên đành phải đứng dậy một hơi uống cạn.
Giữa những tiếng cười vang lên, bữa tiệc bắt đầu, ca múa tưng bừng, nhạc trống hòa vang. Những người từ Liên quân Tây Lĩnh bắt đầu nâng ly kính rượu những cường giả của Liên minh Nam Quốc.
Phùng lão và Lư đại sư dùng bữa khá vui vẻ, có lẽ đây là giây phút thư giãn cuối cùng trước chiến tranh.
Cửu Thiên đặt ly rượu xuống, nhìn Liễu Chỉ bên cạnh.
Thấy Liễu Chỉ cúi đầu, không nói chuyện cũng không ăn uống. Cửu Thiên cười nói: “Liễu Chỉ, nếu như cô không vui hay không thoải mái thì có thể về trước, không sao đâu!”
Liễu Chỉ bình tĩnh nói: “Nếu yến tiệc đã bắt đầu, thì cần gì phải rời tiệc sớm. Cửu Thiên công tử, mời!”
Nói xong, Liễu Chỉ cũng cầm ly rượu lên, kính rượu Cửu Thiên.
Khoảnh khắc cô ta vừa ngẩng đầu lên Cửu Thiên nhìn thấy con ngươi của cô ta.
Liễu Chỉ nhìn dáng vẻ sửng sốt của Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên công tử, sao vậy?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất