Mười ngày sau, Tây Lĩnh. 

Trong khoảng không rộng lớn và bóng tối vô tận, Cửu Thiên dẫn dắt nhóm cao thủ từ Liên minh Nam Quốc vẫn đang tiến về hướng nước Đỉnh Vực. 

Cầm trong tay viên ngọc Tây Lĩnh, nhìn vào bản đồ sao đánh dấu tất cả các quốc gia ở Tây Lĩnh, Cửu Thiên chỉ vào một địa điểm nói: “Hẳn bây giờ chúng ta đang ở nơi này!” 

Bên cạnh hắn, A Vân bế Lương Long trong ngực đi tới, nói: “Vậy không phải đã rất gần nước Đỉnh Vực rồi sao?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Rất gần rồi, hẳn là tiến hành nhảy bước vài lần nữa là có thể nhìn thấy” 

Cất viên ngọc đi, Cửu Thiên vẫy tay với những người phía sau, ra hiệu bọn họ nên chuẩn bị sẵn sàng đề phòng có biến. 

Mặc dù họ biết đôi điều về tình hình hiện tại ở Tây Lĩnh. Nhưng thành thật mà nói, những gì đã biết quả thực có hạn, nhất là từ khi họ xuất phát từ Nam Vực để đến đây, đã hơn mười ngày trôi qua. 

Không ai biết nước Đỉnh Vực bây giờ rốt cuộc ra sao. 

Nói không chừng đã bị ma tu hoàn toàn chiếm lĩnh. Mặc dù điều này khó xảy ra. 

Sau lưng hắn, tất cả du thuyền hư không bắt đầu sáng lên. 

Trên đường đi, vì sợ lộ mục tiêu. Để tránh bị ma tu phát hiện, Cửu Thiên yêu cầu tất cả các du thuyền không nên quá phô trương, phải hạn chế ánh sáng. 

Mà bây giờ đã sắp đến nơi rồi. Phải phóng ánh sáng ra, đồng thời cờ xí của Liên minh Nam Quốc cũng được kéo lên. Đó là một hoa văn các vì sao, hội tụ thành một chữ “Nam” khổng lồ. 

Sở dĩ làm như vậy vào lúc này là vì một khi tới nước Đỉnh Vực. Họ phải để người nước Đỉnh Vực nhận ra họ ngay lập tức. 

Nếu không, nếu người dân nước Đỉnh Vực coi họ là ma tu, thì sẽ mất nhiều hơn được. 

Cửu Thiên quay đầu nhìn về phía A Vân nói: “Cô và Nha Đầu vào khoang thuyền trước đi. Thật ra chuyến này các cô không nên đi theo tôi tới đây, ở lại Liên minh Nam Quốc là an toàn nhất” 

A Vân cười nói: “Cửu Thiên công tử, anh đã nói vậy suốt đường đi rồi. Nhưng tôi và Nha Đầu vẫn cảm thấy đi theo anh là an toàn nhất. 

Cửu Thiên lắc đầu bất đắc dĩ. A Vân và Nha Đầu tin tưởng hắn đến mức hắn không biết phải nói gì mới tốt. 

Có lẽ hắn đúng, cũng có thể A Vân đúng, ai biết được. 

Nhìn A Vân bước vào khoang thuyền và đóng cửa khoang thuyền lại. 

Cửu Thiên mới nói với mấy cường giả phía sau: “Tăng tốc về phía trước, mục tiêu là nước Đỉnh Vực!” 

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ ánh sáng bừng lên, lập tức xé toạc đường hầm không gian, nhoáng một cái biến mất. 

Lần này, thời gian ở lại trong đường hầm không gian rõ ràng lâu hơn trước một chút. 

Khi đám người Cửu Thiên xuất hiện lần nữa, thứ lập tức hiện ra trong tầm mắt là nước Đỉnh Vực đã bị bao vây hoàn toàn. 

“Dừng lại!” 

Cửu Thiên đưa tay ra, bảo tất cả phi thuyền lập tức dừng lại. 

Nhìn từ xa, đập vào mắt Cửu Thiên là hai phe rõ ràng. 

Bên gần với Cửu Thiên nhất là lớp màn ánh sáng phòng thủ tràn ngập khoảng không, đang tỏa sáng với đủ loại ánh sáng của nước Đỉnh Vực. 

Bên kia, đội hình dàn ra, tất cả những con rối xếp chồng lên nhau, trông giống như trận doanh của Ma tu ở các nước khác. 

Vô số con rối đó sắp bao vây nước Đỉnh Vực không kẽ hở. 

Nhưng hiển nhiên, đại bản doanh của bọn Ma tu vẫn còn khá xa. Cửu Thiên không để ý nhiều đến đám rối bao vây bên ngoài. Ma tu không thể nào tùy tiện bày sức mạnh thực sự của mình trước khi không mạnh mẽ tấn công. 

Những con rối này được đặt ở đây để người dân nước Đỉnh Vực nhìn mà thôi. 

Dù sao có những con rối này ở đây, chỉ cần người của nước Đỉnh Vực dám ra ngoài. Chắc chắn sẽ bị phát hiện. Dễ sử dụng hơn nhiều so với lính trinh sát gì đó. Dù sao thì những con rối kém cỏi dùng ma khí tạo thành này cũng không đáng giá bao nhiêu. 

Chỉ cần một ma tu có đủ thi thể và sức mạnh, hắn có thể tạo ra mười mấy, hai mươi cái trong vài ngày. 

Cửu Thiên đánh giá tình hình nước Đỉnh Vực từ xa. 

Phía sau hắn, hai vị nguyên lão cũng bước tới. 

Hai người này là cường giả cực hạn của Liên minh Nam Quốc. Chẳng qua không phải là cường giả cực hạn đã thoát khỏi thiên địa áp chế và có thể tùy ý sử dụng sức mạnh của mình như Chân Thánh. 

Mà là cường giả cực hạn vẫn đang chống chọi với thiên địa áp chế, chưa tìm ra cách nào, cũng không dám sử dụng toàn bộ sức mạnh. 

Hai người thậm chí còn khiêm tốn đến mức không tự phong thánh, một người được mọi người ở Liên minh Nam Quốc cung kính gọi là Phùng lão, người còn lại được cung kính gọi là Lư đại sư. 

Bình thường họ đều chuyên tâm tu luyện ở nước của mình. Không tham dự cả hội nghị các nước ở nước Trạch. Nếu không phải chuyện lần này có ảnh hưởng to lớn đến thế giới. Những cường giả cực hạn như họ không thể không gánh trọng trách này thì hai ông lão vốn đã tuổi xế chiều, sắp đến cuối đời, nếu không thoát khỏi thiên địa áp chế sẽ chết như họ cũng không ra mặt. 

Phùng lão chống trượng, khom lưng, mở đôi mắt đục ngầu nhìn bọn ma tu: “Xem ra nước Đỉnh Vực vẫn chưa bị thất thủ, vậy vẫn tốt. Chứng tỏ ít nhất một nửa giang sơn Tây Lĩnh vẫn còn. Suy ra, hai nước lớn Thương Minh và nước Huyền chắc cũng không sao, cứ như vậy bọn họ vẫn có một ít năng lực phản công!” 

Lư đại sư vuốt chòm râu dê của mình, ngẩng cao đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng tình thế không lạc quan, ông nhìn đám ma tu này, chúng kiêu ngạo đến mức đã bao vây hoàn toàn nước Đỉnh Vực. Điều này cho thấy thực lực của ma tu, hẳn phải mạnh hơn Liên minh Tây Lĩnh” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Hai vị tiền bối đều nói đúng, tình hình không lạc quan, nhưng cũng không cần quá bi quan. Chúng ta tiến vào nước Đỉnh Vực trước, liên lạc với Liên minh Tây Lĩnh mới là thượng sách. Chỉ dựa vào số người ít ỏi của chúng ta, ở bên ngoài cũng không thể làm được gì nhiều. Trước tiên phái một người đi vào thông báo cho liên quân Tây Lĩnh, bảo bọn họ mở màn sáng cho chúng ta vào” 

Lư đại sư nói: “Vậy để ta đi, bên ngoài ma tu rất nhiều, ta sợ phái người tu vi quá yếu đi, ngày cả quân đoàn con rối cũng không đối phó được, như vậy sẽ phiền toái lớn!” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng Lư đại sư, ngài đi một mình không an toàn lắm. Phùng lão, hay ngài đi cùng Lư đại sư một chuyến đi. Chúng ta phải để bọn họ mở màn sáng càng sớm càng tốt, mở màn phòng ngự để chúng ta đi vào. Chúng ta ở đây càng lâu, sẽ càng có nguy cơ bị ma tu phát hiện. 

Phùng lão và Lư đại sư gật đầu không nói gì thêm. Trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng bay đi, tốc độ không hề chậm hơn thuyền hư không. 

Ở tu vi của hai người, cho dù không dám sử dụng sức mạnh của bản thân, cũng vẫn mạnh hơn những võ tôn bình thường rất nhiều. 

Mỗi một động tác nhấc tay, giơ chân đều có thể dẫn đến thiên địa chi đạo, những con rối rác rưởi ở bên ngoài nước Đỉnh Vực này làm sao có thể chịu được sát thương này! 

Chỉ trong chốc lát, Cửu Thiên và các cao thủ của Liên minh Nam Quốc đã nhìn thấy hai người như hai luồng sáng chói lòa lao vút qua, bất cứ nơi nào đi qua đều tiêu diệt được hàng nghìn hàng vạn con rối. 

Cửu Thiên lập tức quan sát động tác của đám ma tu, quả nhiên đám ma tu cũng nhận ra được điều gì đó bất thường, bắt đầu tập trung thêm nhiều con rối về hướng này. 

Phùng lão và Lư đại sư không tốn quá nhiều sức lực đã đến được bên ngoài lớp màn ánh sáng của nước Đỉnh Vực. 

eyJpdiI6ImhCdEFKTzhrdE95dU13Yzdmd01scGc9PSIsInZhbHVlIjoiY1wvUHJtUGVEekM5UnQySitiSFFvdGhxZk9aXC8rWlR4dmoyTjI3TXlFaUdOd3lUeTZkWXZwWkJGT1NIUnlxWU9keStJVHpJWGN6bVhLU1Y0b21DUWRsKzl4TzNCTVNndVlzMTJUSkJiSE5LakNCQW5zSGdkcW5OV0xWOW5paVwvYjd4U0c1WmFDU1dlTmp4UzhSclRGaU9xczY3b21sWnprU1wvUk5qWFQwS2RcL3k4M2lFV2ozY0J4THU0WWhhaEhSOStOWlltXC9IZlg4ZGk2cWVqbk5xeGlZdldlMVwvT1wvUWtFZlE3T0lBOXdmTG5BPSIsIm1hYyI6ImI0Mjg0NjM1NjExM2I2N2Q0NDlkNTFkODM5OTM4NTQxMzFmNGY2ZjhmZmVjNzc0OGRhNzczOTRlMmU4ZDYxNjUifQ==
eyJpdiI6IlV2RmtpQ0M3Z0UxV2txSGVZXC91U3JnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZnYVg0QlYwQ2sxQlZGWGE4YjA0YlBnbFJRaWtadEl5bXhrSzJlT2pTOW85TDhtRWNNdnlpMmxxdlk4SElPRmhTRWtDSlJNOXpQeW05a0FmRFJvVjdoQjYrMnRiazZ6QTZSV1hVZ3ZcL1IxUEk2ZlYraFdKbHNWd3lqMjRjTmtTR3g1aFwvT2hKOVwvdUxRK2Z3dUI1YzkrSTdiRGNTXC95TW1qWXNpQXUyWEdxRktsVnhNZ0VCMFhXTG9DVHJXVm4zZ0FRakZrTTZLeWxYRzhsTFlzbTZSSlJoeU92VDJmYzQwdXQ5T2FjcVNsdlI0OVlROXN1MTBRcFpYWitXM1ltMmdGcWlSb1JMWjZRNTJmUSswXC9rTUpBRmc9PSIsIm1hYyI6Ijc3MTI5NjgzOGI4NDQ0MjZkMmY1NjAxZmQwNDliMmZhODU2ZjczM2ZhMGI4MDQ5MDVhYzRjYjA0NTExMGFmMjcifQ==

“Liên minh Nam Quốc đã đến, Liên minh Tây Lĩnh, nhanh chóng mở cửa đất nước!”

Ads
';
Advertisement
x