“Tôi cảm thấy không phải là khoác lác, nếu như không phải do Quỷ Yểm Ma Vương bị đánh bại, Nam Vực có dám xuất quân đến hỗ trợ chúng ta không? Liên minh Nam Quốc tại sao dám để Cửu Thiên dẫn đội?” 

Quốc Chủ Đỉnh Vực trầm ngâm nói. 

Quốc Chủ Thương Minh nói: “Cậu Cửu Thiên này quả thực rất mạnh. Nhưng mà nói cậu ta có thể một mình chiến đấu với Quỷ Yểm Ma Vương, tôi thực sự không tin chút nào. Tôi nghĩ cho dù Quỷ Yểm Ma Vương bị đánh bỏ chạy. Hẳn là Chân Thánh, hoặc là bọn Bát Phương Tiền Thánh ra tay mới đúng” 

Quốc Chủ Huyền Quốc lắc đầu nói: “Cái ông này, sao cứ không chịu tin sự thật người ta đã kể chứ? Chẳng lẽ trong tình huống này mà người ta còn có thể lừa ông..” 

Ba vị quốc chủ tranh cãi không ngừng, những quốc chủ khácai cũng bắt đầu ào ào bàn luận. 

Liễu Chỉ nghe mà có hơi váng đầu. 

Đây là một trong những nhược điểm của liên minh tác chiến. 

Việc gì cũng cần phải tranh luận đi tranh luận lại, dù có tranh luận cả nửa ngày cũng không đưa ra được kết quả. 

Chỉ khi nước tới cổ rồi, phải hành động gì đó thì mới có ý kiến thống nhất. 

“Cửu Thiên. 

Liễu Chỉ khẽ gọi tên Cửu Thiên, suy nghĩ của cô ta bay về thời điểm lúc ở nước Kình Thiên. 

Cô ta cũng là một trong những người đi theo Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh tới nước Kình Thiên. 

Chỉ là cô ta luôn đứng phía sau Quốc Chủ Đỉnh Vực. Tuân theo sự sắp xếp của Quốc Chủ Đỉnh Vực. Vì vậy, không tới lượt cô ta phải lên tiếng. 

Khi đó, cô ta đã chúng kiến sự kiên cường của Cửu Thiên khi đối mặt với Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh. 

Cũng đã từng chứng kiến cảnh Cửu Thiên suýt chết khi cố bảo vệ Linh Bối. 

Trong ấn tượng của Liễu Chỉ, Cửu Thiên là một người đàn ông ngay thẳng, kiên cường và có tiềm năng vô hạn. 

Một người như vậy chắc chắn sẽ để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mọi người. 

Sau này, danh tiếng của Cửu Thiên ngày càng lớn. Bắt đầu từ danh hiệu Cực Hạn Võ Tôn, cho đến khi hắn trở lại Đông Giới và được Đông Giới bầu làm người chưởng quản Đông Giới. Còn tiết lộ rằng hắn là hậu duệ đời này của Cửu Tiêu môn. Kết quả là không ai không biết đến Cửu Thiên. 

Bây giờ, Cửu Thiên lại tới Nam Vực, trở thành lãnh đạo của Liên minh Nam Quốc của Nam Vực. 

Nếu là người khác, e rằng sẽ có người đặt câu hỏi về tính xác thực của chuyện này. 

Nhưng chỉ có Cửu Thiên, hắn làm gì mọi người cũng đều bằng lòng tin tưởng. 

Ngay cả khi chuyện này nghe có vẻ không thể nào. 

Liễu Chỉ cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, trông hơi ngây ngốc. Quốc Chủ Đỉnh Vực đột nhiên lớn tiếng gọi: “Liễu Chỉ, cô lui xuống nghỉ ngơi đi. Đám người Cửu Thiên có thể đến bất cứ lúc nào. Cô cũng phải điều chỉnh lại thân thể, chuẩn bị cho một trận chiến quyết định. Tây Lĩnh có thể đuổi Ma tu đi hay không, có lẽ phải dựa vào trận chiến này! Cô cũng đi thông báo cho các tướng quân khác đi. 

Liễu Chỉ hiểu ý gật đầu, xoay người rời đi. 

Đi ra khỏi hoàng cung, xoay người leo lên con rồng bay của mình. 

Liễu Chỉ vẫn đang nghĩ tới Cửu Thiên. 

Bay thẳng về nhà, cô ta có nhà riêng ở nước Đỉnh Vực. 

Nhà họ Liễu vốn là một gia tộc lớn ở nước Đỉnh Vực. Dù không phải hoàng tộc nhưng cũng là tước vị cha truyền con nối. 

Chính vì điều này mà cô ta có được đặc quyền cưỡi rồng và bay lượn tự do trong nước Đỉnh Vực. Đây là điều mà các vị tướng quân khác không có. 

Cả chặng đường bay về vốn rất suôn sẻ. 

Nhưng đột nhiên, một ánh sáng lướt qua trước mắt cô ta. 

Tốc độ ánh sáng đó quá nhanh khiến Liễu Chỉ vẫn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. 

Một hình bóng đã đến ngay trước mặt cô ta. 

Đá Nguyệt Nha trong tay Liễu Chỉ đột nhiên tỏa ra ánhgi sáng chọi lại. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô ta nhìn thấy một đôi đồng tử cực kỳ tối tăm. 

Sau đó cô ta đơ người. 

Xuất hiện trước mắt cô ta là một lính trinh sát. Nhưng tên lính trinh sát này trông rất đáng sợ. Đôi mắt đen như mực, thần sắc dữ tợn. 

Liễu Chỉ không thể cử động toàn thân, ngay cả con rồng bay dưới chân cô ta cũng bị bất động. 

Nghiến răng nghiến lợi, Liễu Chỉ nói từng chữ một: “Ngươi là ai?” 

Tên lính trinh sát khàn giọng nói: “Cô thật sự không biết ta là ai sao? Khó lắm mới lẻn được vào đây, cứ phải để ta dùng thủ đoạn này!” 

Nói rồi, một cái bóng lơ lửng phía sau lưng lính trinh sát. 

Nhìn thấy hình dạng của ảo ảnh này, Liễu Chỉ suýt nữa kinh ngạc kêu lên. 

Bởi vì ảo ảnh này chính là Ám Nguyên Thánh Nữ! 

Mẹ kiếp, Ám Nguyên Thánh Nữ đã giả làm trinh sát lẻn vào nước Đỉnh Vực. 

Một khi ả ta bước vào, nếu các vị quốc chủ trong nước Đỉnh Vực không có phòng bị, chắc chắn sẽ bị ả ta giết từng người một, sau đó Tây Lĩnh sẽ... 

Nghĩ tới hậu quả, Liễu Chỉ bắt đầu điên cuồng vùng vẫy. 

Ám Nguyên Thánh Nữ lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Không cần giãy dụa, rơi vào trong tay của ta thì trở thành nô lệ của ta, tạm thời mượn thân thể củame cô” 

Nói rồi, những luồng khí đen trong con người lính trinh sát bắt đầu tràn vào cơ thể Liễu Chỉ. 

Bằng mắt thường có thể thấy, con ngươi của Liễu Chỉ bắt đầu trở nên đen kịt, linh hồn nguyên bản của cô ta bị ép lại, hóa thành một đốm sáng nhỏ, cứ thế chìm vào đan điền. 

Cách đoạt xá này của Ám Nguyên Thánh Nữ đúng là mới thấy lần đầu. 

E là cho dù Quỷ Yểm Ma Vương có ở đây, cũng không thể cao minh hơn ả ta bao nhiêu. 

Trong chốc lát, con ngươi của Liễu Chỉ hoàn toàn biến thành màu đen. 

Tuy rằng cô ta cũng là Tôn Giả, nhưng trước mặt Ám Nguyên Thánh Nữ cô ta gần như không có bất kỳ năng lực phản kháng nào. 

Trong ba vị Ma Vương, Ám Nguyên Thánh Nữ là người không thể chọc nhất. 

Cho dù Quỷ Yểm Ma Vương có nhìn thấy Ám Nguyên Thánh Nữ thì cũng phải nhường cô ta vài phần, điều này là hiển nhiên. 

Khi toàn bộ khí đen xâm nhập vào xong, cơ thể của lính trinh sát biến thành một tro bay giữa không trung và biến mất. Giống như chưa từng xuất hiện. 

Con rồng bay dưới người của Liễu Chỉ dường như cũng bị thuần hóa, trong con người lộ ra chút khí đen. 

Liễu Chỉ đơ người giữa không trung hồi lâu, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười khó coi. Nụ cười của cô ta giống như bị ép buộc bởi một người đã nhiều năm không cười, trông rất kỳ cục. 

Nụ cười như vậy trước đây chỉ từng thấy ở một người. 

Đó chính là Ám Nguyên Thánh Nữ! 

Rõ ràng lúc này Liễu Chỉ đã bị Ám Nguyên Thánh Nữ hoàn toàn đoạt xá. 

Nhưng khi Ám Nguyên Thánh Nữ di chuyển cơ thể của Liễu Chỉ, lại cảm thấy không quen lắm. 

“Xem ra phải cần mười mấy ngày nữa mới thích ứng được cơ thể!” 

Ám Nguyên Thánh Nữ lẩm bẩm. 

Cô ta quay đầu nhìn về phía hoàng cung, khí đen trong mắt nhanh chóng thu về, trở lại hìnhmm dáng như thường ngày của Liễu Chỉ. 

Mà ngay khi đất nước Đỉnh Vực đang lặng lẽ xảy ra những biến đổi mạnh mẽ. 

Cửu Thiên dẫn những cường giả từ Liên minh Nam Quốc đến phía bên kia bờ hư không. 

Nhìn vô số thú Hư Không trước mặt, Cửu Thiên bình tĩnh bước đi. Nhưng những cường giả của Liên minh Nam Quốc xung quanh họ đều sợ kinh hồn bạt vía. 

“Cửu Minh chủ, cậu chắc là không sao không?" 

eyJpdiI6IldYRGtqQjlNWnVFWHlLWVhCS2pNZmc9PSIsInZhbHVlIjoiTUNtMXYxbkxHWGhNMEdvY3k2Slo2VkVYMVBNa0FSYnpsN1ZibFhBN05IcWN5akU0OE4xbHpzWGVNZUtkb3I1ZmxvekpBRXZpakVLRHZaUWFLQmp3bFdEaVJvdnJ2bU53RkJLWTNLVlwvcUxzR1wvR2ZzZjRRNzRCdFlYUkdhMHNnd0xJVDAwNHJKMklZRVl0VHZzSCtQMVZyWDlMZUtETnNcLzZ4bXZJWkZoTk1GRFl0cGpNUEhObUFhXC9xSmxxVHBVVDdPb2ZUN3drSlZyaks0R0FZaFRJeGNTVXJ5MkZKQjBqc1ZRY1hIeEo0cUQ2TFVtaENiMFZwNVZqYVErcGxiQ3ZTY2x3SHB4WElFN3c1d2RJZDFYeHVWVzlGZEFXUXVkT05wUk5PTFRneDhnRjdFOE1nOFpDWGpqNG9qREYrdVMwYXNIQVMxbmdBbDVZc0l3Qk0rclJJOUU5M2tzSjg5SFRnWXc1K0NBV3Z2RT0iLCJtYWMiOiJlMjNjMTQ5ZWVmZTZiYzZmYjBiMTQ1NDg1ZjExNmE4NDJmNjJlZmYyMmI1MGI3OTM5YWIwMDAxYzBhODM2YjIxIn0=
eyJpdiI6IktMYTNMZTFiYlVLNlQxRUFVaHpmYXc9PSIsInZhbHVlIjoiY1hNVUlnSm5OcUcyNFwvK2NcL3BEcEozTDI4Sk9NMTBtOHVTZ3FwandKbTNFMGlmVGw2TlhTdlRPdCt0VDFWb1E0czdHZFwvdGswdkQ0OXlIUEdpSldGa2RPcG9rTGNYT1R3UW9yNDlqZCtDZTJFQ2NHSkpuWHY1SExuYmMxMWVKQ1FcL0dKSE8yd0pGakR2OWgyWXVuRkFPUmliM0Z5dUgxVHRUbkVDbTBuY2t6NUY0anFJSlg5Nkc4UHZTMkJVYjJqNzdueHRwTEdsbU15clB5ZnlFY09obHA5ajFaZG1PRGJUbTQxNEVKcnNpV2tld1ZWWkxIcDJWYThMcVlWbHNZbkhrRzNkTFlkVktZSEV5UGtpOXJVN01kNnNpa01NNDZUUGVZWFhvQWRxUmJEUnBPUk80SXFkN3V1VDdGUkhQZ3FlTVhaenlZWXFSaTA4TXBYc2VUUWx4UENFYVFJQlVJVDdpMHpraGVaNjFmc08wYkpqSGtVWkxUTWtZYnpXS0pPdzVNdkRVTlJ2cDl0RDM0a3dlcXdINGJoTHl4b1VXQ2szbzZYR0s5OEp1Rkc1RGd0dXpla203WVQ2XC85MktFWmJ5bkZkSmdhK01rTVRtSE1sK29xRnZycUlYVlc1QzlHSm5qVmZNb2hxOEtKbXVDWmNGWDQ4T0tmYVB4MlBFUkhBMzlBVWZPV3BZSU9YUEwxOFQ5Vm5rZm5xXC9xT1FLakJsSmxsSlBCZ1Z4d2t4eVZGKzZHT1lKNjZBMEF4RWl6Tk9MVkVGcjUzeVhEQkRidmZGWEVzYmQzdz09IiwibWFjIjoiOGNiZGE5YjllZmFmZGU3ZWY4MGQ2NTY3NTRlNWExMmU1NjhkM2YyNzkxY2U3MDM1MWNlNjYzMjVkNGUyNjRhZSJ9

Cửu Thiên nói: “Mười ngày à, khá nhanh đấy. Được rồi, chúng ta nhanh lên một chút”

Ads
';
Advertisement
x