Tây Lĩnh, nước Đỉnh Vực.
Nguyên khí thiên địa của nước này có hình như cái đỉnh, ngày xưa nói là nước Thiên Đỉnh. Lại vì xuất hiện một Vực Thánh cường giả tuyệt thế, cố ý đổi thành nước Đỉnh Vực.
Cũng chính vì Vực Thánh, nước Đỉnh Vực mới có thể thoát khỏi nghìn nước Tây Lĩnh, trở thành ba đại cường quốc ở Tây Lĩnh có tiếng tăm lẫy lừng.
Sau khi Vực Thánh bị thiên địa diệt, để lại vô số truyền thừa, lúc này mới khiến nước Đỉnh Vực đời đời có cường giả, truyền thừa tới nay.
Cương thổ của nước Đỉnh Vực cũng to ra, lực lượng thiên địa cũng trở nên tinh khiết mà nồng đậm sau khi cao thủ đời đời luyện hóa.
Sau đó trôi qua hàng nghìn năm mới có sự cường thịnh như hiện nay.
Ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Bên ngoài hư không của nước Đỉnh Vực, lúc này đều là cường giả phòng thủ nghiêm ngặt.
Bọn họ ở trong hư không, kiến tạo rất nhiều chiếc thuyền khổng lồ lơ lửng.
Những chiếc thuyền khổng lồ này có thể bay thì thôi không nói, nó còn liên kết với nhau, giống như kết thành bức tường.
Bên ngoài chiếc thuyền khổng lồ còn tản ra màn bức ánh sáng trận pháp với ánh sáng bảy màu.
Bức màn ánh sáng bình thường, nhiều nhất cũng chỉ dày như bức màn nước.
Nhưng bức màn ánh sáng ở đây lại dày trăm trượng, cho dù là cự long loan phượng cũng không bay vào trong được.
Bức màn ánh sáng hình vòm, bao trùm cả nước Đỉnh Vực, thật sự làm tới mức một giọt nước cũng không lọt.
Mà bên ngoài bức màn ánh sáng, chỉ dựa vào mắt thường nhìn thôi thì có thể nhìn thấy đại quân ma tu sẵn sàng đợi chiến đấu.
Đen kịt cả vùng, ba tầng trong, ba tầng ngoài. Tất cả đều là quân đoàn con rối và ma khí ngập trời.
Trong nước Đỉnh Vực, đất nước rộng lớn đã kín người.
Đô thành Quân Uy là biển người. Nhưng đã không còn cảnh tượng phồn hoa, chỉ có sự tan tác khi chiến đấu và sẵn sàng đợi chiến đấu. “Một nhóm luyện khí sĩ mau đi hỗ trợ trị thương. Bây giờ tôi cần gấp tình hình ma tu ở bên ngoài. Chi viện của các nước khác vẫn chưa tới sao?”
Trong đám người, một cô gái mặc áo giáp tướng quân, cưỡi phi long từ trên thành trì lướt qua, hét to với đám người ở bên dưới.
Ngay lập tức, luyện khí sĩ đang trị thương ở bên dưới dùng nguyên khí khuếch tán hét lên: “Liễu Chỉ tướng quân, dược liệu sắp không đủ rồi.
Liễu Chỉ lớn giọng nói: “Dược liệu không đi, đi tới chỗ quân nhu lấy, kêu bọn họ phải người đi hái thêm, không làm được thì kêu hắn cút!”
Các luyện khí sĩ lớn giọng đáp lại, bóng dáng của Liễu Chỉ xẹt qua, bay về phía trung tâm thành trì.
Mái tóc dài bay bay, tay cầm đá nguyệt nha, khí chất yên tĩnh trên người Liễu Chỉ lúc đầu đã biến mất hoàn toàn. Liễu Chỉ của lúc này, không còn là Vạn Diệp Thiên Liên - Liễu tiên nữ dung mạo động lòng người, tu vi kinh người như ở cuộc thi đấu vạn phương chư quốc nữa, mà là liên quân Tây Lĩnh, Nguyệt Sát tướng quân xông giết ở tuyến đầu.
Phi long dừng ở trước hoàng cung, Liễu Chỉ trực tiếp từ trên trời đáp xuống, giống như một tia gió đáp xuống trong hoàng cung.
Cấm quân thủ vệ thấy Liễu Chỉ thì hành lễ. Trong hoàng cung, các quốc chủ của các nước khác không ngừng đi lại xung quanh, cũng hơi cúi người với Liễu Chỉ.
Khoảng thời gian này, biểu hiện của Liễu Chỉ đã có được sự tôn trọng của tất cả mọi người.
Đi một mạch vào sâu trong hoàng cung, Liễu Chỉ tới trước điện Thiên Đỉnh. Nơi này chính là đại điện nghị sự của nước Đỉnh Vực, Liễu Chỉ đi thẳng vào mà không bị cản trở.
Cô ta vừa lộ diện, các vị quốc chủ đang bàn luận rần rần ở bên trong cũng dừng nói.
Đỉnh Vực quốc chủ ngồi ở trên cùng, còn đứng dậy nói: “Nguyệt Sát tướng quân trở về rồi, tình hình sao rồi”
Bên dưới Đỉnh Vực quốc chủ là quốc chủ của Huyền quốc, quốc chủ của nước Thương Minh thuộc ba đại cường quốc ở Tây Lĩnh cũng nhìn Liễu Chỉ đầy mong chờ.
Liễu Chỉ lắc đầu nói: “Tình hình không ổn, thực lực của ma tu vẫn đang không ngừng gia tăng. Phàm là cường giả bị ma tu giết chết, xác của bọn họ một khi bị ma tu tóm đi, không quá mười ngày thì có thể được luyện chế thành con rối lợi hại. Sau đó phái tới công kích chúng ta. Quân đoàn con rối của bọn họ cũng càng mạnh, một khi đợi sau khi bọn họ tập trung đủ số lượng thì sẽ phát động lần cường công nữa với chúng ta!”
Đỉnh Vực quốc chủ nói: “Có thể xông ra giết bọn họ trước không? Đánh cho bọn họ không kịp trở tay!”
Liễu Chỉ nói: “Không được, trong ma tu, người ngồi tọa trấn là Ám Nguyên thánh nữ và năm đại trưởng lão. Bọn họ đã bố trí bẫy trận pháp đáng sợ, chỉ đợi chúng ta chui vào. Người thám thính chúng ta phải đi, hình như không ai có thể quay về.
Quốc chủ của Huyền quốc lạnh nhạt nói: “Đánh cũng không được, không đánh cũng không được. Thật là phiền phức.
Thương Minh quốc chủ nói tiếp: “Phải đó. Xem ra là phải đợi tiếp rồi. Đỉnh Vực quốc chủ, truyền lệnh xuống đi. Khoảng thời gian này, tất cả liên quân, không được hành động, đồng thời phái thêm người thám thính, tăng cường phòng thủ
Liễu Chỉ thấy dáng vẻ của ba vị quốc chủ dường như không quá lo lắng thì có chút khó hiểu.
Cô ta quay đầu nhìn, vẻ mặt của các quốc chủ khác cũng không khó coi như lúc đầu: “Sao thế? Lẽ nào sự việc có cơ hội xoay chuyển rồi sao?”
Đỉnh Vực quốc chủ bỗng mỉm cười, nói: “Cơ hội xoay chuyển thì không. Nhưng chúng ta lại đợi được viện quân rồi. Liễu Chỉ, người của Liên minh Nam quốc ở Nam Vực đang tới đây, Lê tông chủ và Đan Thánh quốc chủ của Đông Giới cũng phải các cao thủ trẻ tới. Đợi nhân mã hai bên tới, chúng ta có thể tổ chức một lần phản công thử xem!” Liễu Chỉ kinh ngạc nói: “Nam Vực, Đông Giới đều phái người tới sao? Người dẫn đội là ai, cũng có cường giả Cực Hạn ư?”
Liễu Chỉ hỏi ra vấn đề then chốt nhất. Cục diện bây giờ đã không phải là chuyện mà những cao thủ bình thường có thể xoay chuyển nữa. Buộc phải là cường giả Cực Hạn mới có năng lực nghịch chuyển càn khôn.
Tây Lĩnh bọn họ cũng không phải không có cường giả Cực Hạn, nhưng khoảng thời gian này, sau khi giao thủ mấy lần với ma tu thì người bị thương thì bị thương, người chết thì chết.
Trong đó, Ngu Thánh của nước Thương Minh, liều mình giết được hai trưởng lão của ma tu thì cũng chết.
Tả Đạo Võ Thánh của Huyền quốc, liều mình giết một trưởng lão của ma tu, bây giờ bị thương nặng, vẫn đang nghỉ dưỡng.
Còn về Lộc Thánh của nước Đỉnh Vực, còn chưa ra tay thì bị Ám Nguyên thánh nữ đánh lén trước, suýt nữa tử vong. Người hiện nay có thể tác chiến chỉ còn mấy vị Võ Thánh tới từ các nước khác ở Tây Lĩnh còn chưa thoát ly áp chế của thiên hạ, sức chiến đấu thật sự có hạn.
Đỉnh Vực quốc chủ nói: “Người dẫn đội của Nam Vực là Cực Hạn Võ Tôn, Cửu Thiên! Đông Giới ấy à, nghe nói là Thú Thánh của Tây Lương dẫn đội
Liễu Chỉ nhíu mày, nói: “Cửu Thiên ư? Anh ta cũng không phải Võ Thánh, anh ta dẫn đội gì chứ. Bát Phương Tiền Thánh, Hoàn Vũ Thiên Thánh của Nam Vực đâu? Cho dù hai người bọn họ không tới, không phải Liên minh Nam quốc còn có một vị Chân Thánh hay sao?”
Thương Minh quốc chủ nói: “Loại chuyện vô căn cứ như này cũng có thể tin à? Cửu Thiên mới bao nhiêu tuổi, có tài có đức gì, có thể đánh bất phân thắng bại với Quỷ Yểm ma vương chứ. Nói phét cũng quá!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất