Cùng lúc đó, ở Đông Giới, nước Đan Thánh.
Thành hư không vẫn sừng sững, bốn thánh thú canh cửa cũng vẫn thế.
Nhưng bên ngoài hư không lại trôi nổi vô số cơ thể và binh khí tan nát.
Máu đang bay lơ lửng ở trong hư không đen xì, ma khí nồng đậm mãi không tan đi, rõ ràng đều là xác của con rối ma tu.
Thanh long, bạch hổ, huyền vũ, chu tước, bốn thánh thú ngạo nghễ đứng đó, có chúng ở đây, những con rối ma tu này muốn vào trong nước Đan Thánh thật sự là si tâm vọng tưởng.
Trong nước Đan Thánh, trăm nước tề tụ.
Gần như các nước có chút lực lượng trong Đông Giới đều phái người ở lại trong nước Đan Thánh.
Bởi vì cả Đông Giới, hiện nay cũng chỉ có nước Đan Thánh là an toàn nhất.
Ma tu tới lần này vừa hay chứng tỏ điểm này.
Ma tu cuồn cuộn đi vào trong Đông Giới, rõ ràng chuẩn bị làm chuyện lớn.
Đáng tiếc, còn chưa vào trong nước Đan Thánh thì trực tiếp bị bốn thánh thú cản lại.
Chỉ thanh long thôi đã giết cho ma tu bỏ lại mũ giáp, xác của con rối ma tu phủ kiến hư không.
Những thứ này, nhiều tới mức không ai muốn quét dọn.
Chỉ đợi lần sau khi người của nước Đan Thánh ra ngoài, thuận tay đốt đi.
Trong nước Đan Thánh, lục trọng thiên, thành Vân Trung.
Đan Thánh quốc chủ dạo này rất bận, không chỉ là vì vừa kết thúc giao chiến với ma tu, cần đếm số người tử vong mà phiền lòng.
Còn vì quốc chủ tới đây quá nhiều, người mà bọn họ dẫn tới cũng không ít.
Những người này ở trong nước Đan Thánh, cả ngày đều sẽ gây ra chuyện, thật sự làm cho Đan Thánh quốc chủ phiền chết đi được, đau hết cả đầu.
So sánh ra thì Lê tông chủ thông minh hơn nhiều.
Sớm đã trốn tới thất trọng thiên của nước Đan Thánh.
Ông ta thích nơi này, đâu đâu cũng là hoang thú tuyệt thú không tìm được ở chỗ khác.
Theo Lê tông chủ thấy, những hoang thú này đều là sức chiến đấu. Chỉ cần dạy dỗ, dẫn ra ngoài thì có thể giao chiến, nếu sau này bồi dưỡng hẳn hoi, nói không chừng có thể có một con có thể đạt tới cấp bậc như bốn thánh thú.
Lê tông chủ ngồi xe lăn gỗ, di chuyển trong thất trọng thiên.
Nói ra cũng thần kỳ, nhiều hoang thú như vậy, mở mắt nhìn ông ta đi dạo khắp nơi lại không con nào công kích ông ta.
Thậm chí có một số hoang thú, thức ăn mình không dễ gì tìm được còn chia cho Lê tông chủ ăn.
Giống như muốn nịnh nọt Lê tông chủ!
Đằng sau Lê tông chủ chỉ có một người đi theo đơn giản vậy thôi.
Huyễn Tầm!
Từ sau khi nhận được thư, kêu Lê Nhân Long tới Nam Vực thì do Huyễn Tâm giúp đẩy Lê tông chủ đi khắp nơi.
Lê tông chủ nhẹ nhàng dừng lại ở trước một hẻm cốc. Bên dưới, một con chim như rồng như chim ưng lượn quanh trước mặt Lê tông chủ.
Lê tông chủ nhẹ nhàng đưa tay ra, con chim đó vậy mà tự ngoan ngoãn đậu trên tay Lê tông chủ, để mặc Lê tông chủ vuốt lông của nó.
Một màn này, nếu để người của nước Đan Thánh nhìn thấy, nhất định sẽ kêu thất thanh.
Bởi vì hoang thú như rồng như chim ưng này, rõ ràng là U Minh Long Ưng nổi tiếng ở trong thất trọng thiên.
Tính khí nóng nảy, dữ tới mức nổi tiếng luôn mà.
Nhưng bây giờ nó giống như một con chim nhỏ ngoan ngoãn, dùng đầu của mình cọ nhẹ vào tay của Lê tông chủ.
Lê tông chủ nở nụ cười, ngước mắt nhìn trong phong cảnh của cả thất trọng thiên, ông ta cười nói: “Ta thích nơi này. Huyễn Tầm, nếu sau này ta chết, cô nói với Lê Nhân Long, nơi này có thể coi như là trại chăn nuôi để Ngự Thú Trai chúng ta bồi dưỡng hoang thú, thậm chí đặt đại bản doanh ở đây cũng không phải là chuyện không thể Huyễn Tầm nhíu mày nói: “Tông chủ, đây là nước Đan Thánh. Người ta chịu sao?”
Lê tông chủ cười nói: “Người khác nói, Đan Thánh quốc chủ chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng Ngự Thú Trai chúng ta đi nói, hắn nói không chừng sẽ đồng ý. Con người của Đan Thánh quốc chủ thật ra là một người mạnh miệng, trái tim đậu phụ. Cô nhìn hắn đối xử với Phong Tuấn Kiệt đó thì biết. Rõ ràng là người do Thần Hoàng nhất mạch của Cửu Tiêu môn phái tới chiếm vị trí nhưng Đan Thánh quốc chủ đối xử với cậu ta vẫn rất lịch sự. Thậm chí định lấy đại cục làm trọng. Còn cả mấy vị sư huynh của Cửu Thiên và người hầu Thập Tam của cậu ta. Cô từng thấy Đan Thánh quốc chủ làm khó bọn họ lần nào chưa?”
Huyễn Tâm nói: “Bây giờ người của nước Võ Đỉnh đã quật khởi rồi. Những sư huynh đó của Cửu Thiên cũng đều là anh tài. Tôi thấy bọn họ sau này cũng sẽ trở thành cường giả một đời!”
Lê tông chủ nói: “Đợi khi bọn họ trở thành cường giả, cả thiên hạ nói không chừng không còn nữa rồi. Thời khắc như này, những người trẻ này là không dựa vào được. Đương nhiên Cửu Thiên là một ngoại lệ. Đúng rồi, lần trước ta bảo cô và Lê Nhân Long cùng tới Nam Vực, tại sao cô không đi? Đi theo bên cạnh Cửu Thiên, không phải rất tốt sao?”
Huyễn Tầm lắc đầu nói: “Tông chủ, thực lực của tôi quá kém. Tới chỗ nguy hiểm như vậy, cho dù gặp được Cửu Thiên, cũng sẽ tăng thêm gánh nặng cho cậu ta. Tôi không muốn làm gánh nặng của cậu ta, vậy nên không bằng không đi. Một mình cậu ta đi khắp thiên hạ. Cho dù gặp phải Bát Phương Tiền Thánh hay mấy đại ma đầu cũng sẽ không
có chuyện.
Lê tông chủ nói: “Cậu ta sẽ không một mình đi khắp thiên hạ đâu. Liên minh Nam quốc, ha ha, trợ thủ từ trên trời rơi xuống, lại để Cửu Thiên nhặt được rồi. Cục diện thiên hạ hiện nay càng ngày càng rõ. Bây giờ Cửu Thiên chắc chắn phải xuất phát tới Tây Lĩnh. Huyễn Tâm, cô gọi đám sư huynh của Cửu Thiên và người hầu của cậu ta, với cả đám người Diệp Nam Thiên, Nam Cung Lệ thu dọn, chuẩn bị cùng tới Tây Lĩnh một chuyến đi!”
Huyễn Tầm kinh ngạc nói: “Tông chủ, bây giờ tới Tây Lĩnh sao? Tất cả mọi người đi hết sao?”
Lê tông chủ lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải tất cả mọi người hết. Chỉ có những người trẻ như các người đi thôi. Cuộc chiến ở Tây Lĩnh khá quan trọng. Nhưng tôi và Đan Thánh quốc chủ còn phải trông coi cả Đông Giới, không có thuật phân thân. Vậy nên chỉ có thể tách những người trẻ như các người tới đó một chuyến. Thứ nhất, đại diện cho Đông Giới chi viện Tây Lĩnh. Thứ hai, sau khi tới đó, nghe theo chỉ huy của Cửu Thiên, tạo thế cho Cửu Thiên. Tuyệt đối không thể để người của Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ đánh chủ ý vào Cửu Thiên. Chuyện này, cô cũng phải nói trước với những sư huynh đó của cậu ta. Ta đoán chắc đám người Bát Phương Tiền Thánh sẽ nhân cơ hội lần này ra tay với Cửu Thiên. An nguy của Cửu Thiên hiện nay quả thật có hơi khiến người ta lo lắng”
Huyễn Tầm nghiến răng nói: “Tôi cũng phải đi sao?”
Lê tông chủ nói: “Đó là đương nhiên. Cô sẽ đại diện cho cả Ngự Thú Trai. Đúng rồi, cả đồ cho cô, vào thời khắc mấu chốt, cô sẽ dùng tới.
Nói xong, Lê tông chủ lấy ra một thứ, thì ra là tinh hạch cùng kỳ trong bốn đại hung thú lần trước không sử dụng.
Thần vật như này, Lê tông chủ lại đơn giản đặt vào tay của Huyễn Tâm, Huyễn Tâm mờ mịt nhìn thứ này, căn bản không biết thứ này rốt cuộc có tác dụng gì.
Lê tông chủ nói: “Cầm theo nó. Tin ta. Thứ này sẽ cứu các người một mạng vào lúc then chốt nhất.
Huyễn Tầm gật đầu hiểu ý, cất đồ đi. Huyễn Tầm khựng lại một chút rồi nói: “Tông chủ, tôi còn muốn hỏi một chuyện.
Lê tông chủ quay đầu liếc nhìn Huyễn Tầm, bỗng mỉm cười nói: “Cô nói xem!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất