Cửu Thiên nhìn sâu vào Đường Huy: “Có vài chuyện, suy nghĩ nhiều một chút sẽ tốt hơn suy nghĩ ít. Đường Huy huynh, chuyện hôm nay chúng ta nói chuyện, chỉ có thể tính là bản nháp. Cụ thể như nào, vẫn mong Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ phái thêm ít người có thể chịu trách nhiệm tới đây cùng nhau thương lượng. Nếu sự việc đã khẩn cấp, vậy thì phải có động tác nhanh một chút. Anh cảm thấy sao?” 

Đường Huy gật đầu nói: “Vậy được. Vậy bây giờ tôi quay về làm việc. Có điều vì để tiện cho sau này nói chuyện, tôi có một thứ giao cho Cửu Thiên huynh. 

Nói xong, Đường Huy lấy ra một chiếc nhẫn khảm đá quý, đưa cho Cửu Thiên. 

Chiếc nhẫn lập lòe ánh sáng, bên trên có phù ấn trận pháp. 

Cửu Thiên nhận lấy chiếc nhẫn, nhìn hai cái, nói: “Vật không gian, lại có trận pháp của bức màn ánh sáng ngũ hành. Thứ này có thể truyền tin bao xa?” 

Đường Huy cười nói: “Chỉ cần Cửu Thiên huynh không cố ý làm hư hỏng. Trong tứ giới đều có thể tùy ý truyền tin. Đây cũng là một trong những bảo vật của Bát Phương Tiền Trang chúng tôi. Tặng cho Cửu Thiên huynh coi như một phần thành ý. 

Cửu Thiên khẽ gật đầu, cái này quả thật là đồ tốt. 

Đường Huy thấy Cửu Thiên đeo nhẫn vào tay, lập tức nụ cười trên mặt sâu hơn, nói: “Cửu Thiên huynh chỉ cần muốn nói chuyện với người quản lý của Bát Phương Tiền Trang chúng tôi thì truyền lực lượng vào, mở bức màn ánh sáng trong chiếc nhẫn là được. 

Cửu Thiên hỏi: “Vậy các người muốn tìm tôi cũng có thể sao?” 

Đường Huy nói: “Đó là đương nhiên, nếu Bát Phương Tiền Trang chúng tôi có việc tìm anh. Chiếc nhẫn sẽ phát sáng phát nhiệt, Cửu Thiên huynh cũng truyền lực lượng vào mở nó ra là được. 

Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, dường như rất hài lòng về chiếc nhẫn, khẽ vuốt vẻ một phen. 

Đường Huy đứng dậy nói: “Vậy thì Cửu Thiên huynh, cáo từ!” 

Đường Huy dứt lời thì rảo bước rời đi. 

Giống như sợ chậm một bước, Cửu Thiên sẽ gọi hắn ta lại vậy. 

Cửu Thiên dõi mắt theo Đường Huy, sau đó lại tháo chiếc nhẫn ra. 

“Thứ này e rằng là một cái bẫy!” 

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, lắc đầu nói. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp từ trong cơ thể của Cửu Thiên chui ra, cười nói: “Chủ nhân vĩ đại, có phải bẫy hay không giao cho ta là được. Đối phó thứ như này, ta rất có kinh nghiệm, cùng lắm thì thôn phệ!” 

Cửu Thiên nói: “Tạm thời không cần. Ta nghĩ Bát Phương tiền trang tặng thứ này cho ta, chắc chắn là sẽ có tác dụng vào lúc then thốt nhất. Bình thường ấy mà, bọn họ chắc chắn sẽ để chiếc nhẫn này cho ta ít chỗ tốt. Hỗ trợ tu hành, kiểu dạng công pháp giấu trong gì đó. Như vậy mới có thể khiến ta có thiện cảm với chiếc nhẫn này, hơn nữa đeo trên tay. 

Cửu Thiên vừa nói, vừa truyền lực lượng vào trong chiếc nhẫn. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên nhìn thấy trong chiếc nhẫn, quả nhiên là phủ đệ ngầm, bên trong bày không ít đồ tốt. 

Dược liệu, công pháp, những thứ này đều là những thứ cơ bản nhất. Cái thu hút ánh mắt của Cửu Thiên nhất là vô số bùa vẽ quỷ khắc trên bức tường của phủ đệ. 

Cửu Thiên không nhìn rõ chữ nào, nhưng có thể cảm nhận rõ được lực lượng của đạo vô cùng mạnh mẽ ẩn chữa trong số bùa vẽ quỷ đó. 

Nhìn kỹ một lúc, Cửu Thiên cũng không nhìn ra cái gì. 

Ngay lập tức Cửu Thiên thu hồi tâm thần. 

“Quả nhiên có bẫy, làm những thứ nhìn không hiểu đặt ở đây như này, khiến lòng dạ người khác ngứa ngáy, khiến ta không nhẫn tâm phá hủy thứ này. Bát Phương Tiền Trang làm việc, quả nhiên có đường đi nước bước. 

Cửu Thiên suy nghĩ một lát, dứt khoát ném chiếc nhẫn vào trong trọng kiếm Vô Phong của mình, chứ không phải đeo trên người. 

Thần hồn đi vào trong trọng kiếm Vô Phong, Cửu Thiên nhìn thấy kiếm hồn trong trọng kiếm Vô Phong và phủ đệ của Thần Tiêu Võ Thánh. 

Mở phủ đệ ra, quăng chiếc nhẫn vào. Sau đó Cửu Thiên lại đi dạo một vòng ở trong phủ đệ của Thần Tiêu Võ Thánh. 

Nhớ lúc hắn từ Thần Hoàng nhất mạch có được phủ đệ của Thần Tiêu Võ Thánh cỡ này, những trưởng lão của Thần Hoàng nhất mạch đó đều sắp đổ kỵ ngưỡng mộ tới phát điện. 

Nhưng nếu bọn họ thật sự vào trong phủ đệ của Thần Tiêu Võ Thánh xem, sợ rằng ai cũng sẽ buồn bã quay về. 

Bởi vì trong phủ đệ của Thần Tiêu Võ Thánh thật sự không có thứ gì. 

Con người của Thần Tiêu Võ Thánh hình như cũng không có hứng thú với công pháp, thần binh gì cả, đồ cất trong phủ đệ của ông ta đều là một số thứ rách nát linh tinh. 

Cái gì mà đá dạ quang phát sáng, mấy bức tranh mỹ nhân bị tàn phá và các loại đồng xu trải đầy dưới đất. 

Nhìn trông rõ ràng là Thần Tiêu Võ Thánh đi tới đây cũng tìm thứ gì đó làm kỷ niệm, sau đó thuận tay ném vào trong phủ đệ. 

Cũng chẳng trách Thần Tiêu Võ Thánh đều dùng nắm đấm, ông ta căn bản không có hứng thú với thứ như thần binh. Cũng khó trách, ông ta quăng phủ đệ ở trong pháp khí của một luyện khí sĩ, thì ra là không coi ra gì. 

Quá nhiều đồ linh tinh, Cửu Thiên cũng lười để ý. 

Để lại một chút thần hồn chi lực ở trong chiếc nhẫn, Cửu Thiên lần nữa thu hồi thần hồn. 

Như vậy cho dù chiếc nhẫn này thật sự có vấn đề gì, cho dù nó đột nhiên nổ tung, cũng tuyệt đối không làm Cửu Thiên bị thương được. 

Chút thần hồn chi lực này cũng có thể bảo đảm, nếu người của Bát Phương Tiền Trang thật sự dùng chiếc nhẫn này liên lạc với hắn, hắn có thể biết thông tin của đối phương tới vào lúc nào. Không tới mức chậm trễ sự việc. Dù sao mặc kệ như nào, hiện nay Bát Phương Tiền Thánh cũng được, Hoàn Vũ Thiên Thánh cũng thế, anh và bọn họ đều vẫn phải cùng nhau đối kháng ma tu. 

Cho dù bọn họ không đối phó nữa, lúc đó ít nhất cũng phải giả bộ rất hòa hợp. 

Điểm này, Cửu Thiên hiểu, người của Bát Phương Tiền Trang càng hiểu. 

Rời khỏi hoàng cung, Đường Huy đi thẳng tới trong thành Đại Hoang, hoàn toàn thoát khỏi sự giám sát của cao thủ trong cung, lúc này mới thở phào một hơi. 

Bản thân hắn ta cũng rất rõ, thái độ của những quốc chủ thuộc Liên minh Nam quốc đối với hắn ta rất không thân thiện. Lần này hắn ta tới tìm Cửu Thiên nói chuyện, vốn là 

mạo hiểm rất lớn. 

Quay đầu nhìn hoàng cung nước Trạch bị tàn phá, Đường Huy thầm nghiến răng. 

“Đáng chết, tên Cửu Thiên này tới đâu thì khá chuyện tốt của người khác tới đó. Kế hoạch bọ ngựa bắt ve chim sẻ trực sau không dễ gì mới nghĩ ra, vậy mà không còn. Mình còn phải cười với cậu ta, còn phải kết minh với cậu ta. Thật là xui xẻo!” 

Đường Huy rõ ràng có chút tức tối, nhưng lại không làm được gì. 

Đường Huy đưa tay, vẫy tay về phía con ngõ bị tàn phá nào đó ở bên cạnh. 

Ngay lập tức, mấy người đàn ông cao to dẫn Đường Hiểu Đồng đi ra. 

Đường Hiểu Đồng vẫn đang liều mạng giãy dụa, nhìn thấy Đường Huy nói: “Anh cả, anh làm gì thế? Còn đặc biệt cho người bắt em. Cẩn thận em quay về nói với ông tổ. 

Đường Huy nói: “Em gái tốt của anh, em đừng gây thêm rắc rối nữa cho anh của em được không hả? Em có biết, lần này em suýt nữa chết ở nước Trạch rồi không. Anh phải đưa em về, đừng phí lời nữa. 

eyJpdiI6ImR5ZU4xQVNSNUxoODZMY2UzT09rN0E9PSIsInZhbHVlIjoiN00rNkxJUGdlanN0V29FUHpFcmQ3MTJLaE5TeTZ4S25sQW5mXC92azFtbUFYeVwvM1pKT01iMk0zdkw2bFhtTXFsdFFheDZ5aExONDVJRDg5YlwveDlZbjV5clwvOGpicHhjaFJzTUFYSTd1c28rSVwvTXJiQmdcL0FEeTdUcEZVNHJoXC94cDRPRUxHNDBVNUpvd0UzT3JQeEhFaUQzQm1semZub2IrMXBqMEdXSVJFTHRPV3o1dWNGTjJySVQ3bGpPdWZnTTg5XC9JVzcwa0VyMVRWS205VHBKZ2VqajkyOWh4STNiXC9GdXBLZzgzXC9mZytEdWdDVkE0S1BtVG5OYnkwUEViOFMxK3NiRlBxeVFETWlEWE81NVNySEN5Z09CN3ZpNWxrZGtscFFWV1BlMlJnWTIxZXVaUlwvbTlsRjBDaWc0cmU0VnRPeHlBSitkMnJsZjNTWWJVUnhnOEE9PSIsIm1hYyI6IjUyZWRjODU2ZjRjMmUyYzUyMWY1MmMwNjlkZjkxYTAwZThmNTZjMDM3MWI5M2M4NzkzMGFmZTIzY2U4OWFjYTMifQ==
eyJpdiI6InN1Yk9mWTNVeE5aakVcL3ZrQVBlTEJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijh3bk5VNTJuUjBqYzlTMEsxTVAzdnIwdFpPYWxwWXlHUFwvcGJjM0lVNUVqZGJETU9HckswQTUrWlFHeUtJYWg3c2hYeWFqQUNcL29QYkZlbEU2Z0ErazB2NW1KbWFVa1wvYlR2Qlp0RjVKYUpVREFneUpWdEdUK0p5UlNxTGgxeTZwQjZqTkgzMDdcLzhaY1Z0QW5LRGpXUjAwOUNHeFdqTWVjN0pDKzdrbTZGMXM1RlwvUUdnRGJNYWVPeEJMR05kUmhGXC92NWVkcmN1ODIwSTh4cERJc1IrSThJYUxDakVnRXFJWDgzQko1ek95eEVhXC80SjBCNWt3Ukk0RjBmN0dsXC9SNVVJZlZsMzcrb3hJa0QyOFJSY0J2RUFJaGE1eXpNXC92eDU0ZUtQUTJXaGRJWGlMaDdSUHF2RGFDU0dEMmx6SGpKUlVHYmhlYW00K1hHUkF6Y25RR0xkbVJrVXRkTEJITml5T1FWWjhDWEhuSFZheFV3OVhYSVJLSXU1ZmZWZFRrUXFVWG1TcUZMSTR0dngwRndNa3V0NW9aMzQ5RnpVXC9HdFNvbmtUQ2ZRcmFvXC9xWnF6a09MekFYMDZiYlVwQ1dvaTVvYWxENm14ODU5R2F1Mk9HaWJoa2F3dHVmRVc4dmtuOTBFcjUxZU5VWjcyVGx0dmN6UW1NclwvTFQ4cTVJYjFnVVhaNFZiNWNUTEphYXJoRjRHRGl1V3dBbk1rTWRcL2pMSXozbzRUSlNXRHJ4ek4rdFkzc3hcL0lBV05xbEh6V3NBazZvdUZFSmZvSXh0Zzl0Q25penBBQT09IiwibWFjIjoiMjgwZmNkYThlMjY5NDY4M2Q2MjYzMGUwZTMwZjRmZTg3Mzk3MGMyNTE3OWZjZGNkMzI0MjYyNjQwZDg3NjY1NyJ9

Đường Hiểu Đồng nghe vậy thì lập tức trầm mặc, sau đó cúi đầu xuống, má đỏ ửng!

Ads
';
Advertisement
x