Đường Huy từ từ lấy ra một thứ, là một quyển sách, đưa cho Cửu Thiên xem: “Cửu Thiên huynh, anh xem thứ này là gì?” 

Cửu Thiên nghe vậy thì liếc nhìn ba chữ trên bìa quyển sách đó, bỗng hắn sửng sốt, khẽ nói: “Võ Tàng Quyền!” 

Đường Huy lập tức cất quyển sách đi, cười nói: “Không sai, chính là một trong ba cuốn thiên thư, Võ Tàng Quyển. Cửu Thiên huynh, anh chắc không xa lạ với thứ này nhỉ” 

Ánh mắt của Cửu Thiên lập tức thay đổi, nhìn Đường Huy, khóe miệng nhếch lên nụ cười, nói: “Tôi đương nhiên không xa lạ. Đây là đồ của Cửu Tiêu môn, một trong những cuốn thiên thư bị thất lạc năm đó, thì ra nó ở trong tay Bát Phương Tiền Trang” 

Đường Huy gật đầu nói: “Phải. Thứ này luôn do ông tổ của tôi bảo quản. Vốn là muốn tìm cơ hội trả cho Cửu Tiêu môn. Năm đó, chuyện mà ông tổ tôi đã làm với Cửu Tiêu môn, với sư phụ của anh – Càn Thánh Ngô Tân, thật sự xin lỗi. Vậy nên lần này định trả cho chính chủ. Có điều chúng tôi cũng giúp Cửu Tiêu môn bảo quản cuốn sách nhiều năm như vậy, một chút phí bảo quản nên có vẫn phải trả nhỉ? Cửu Thiên huynh đừng lấy làm lạ, chúng tôi mở tiền trang, rất để ý đối với những thứ này” 

Cửu Thiên chắp tay sau lưng, giọng điệu trở nên hơi lạnh đi, nói: “Vậy các người muốn bao nhiêu phí bảo quản?” 

Đường Huy nói: “Cũng không nhiều, một Liên minh Nam Quốc mà thôi!” 

Cửu Thiên bỗng khẽ cười thành tiếng: “Mà thôi? Khẩu khí lớn đấy. Đây là gần một nửa Nam Vực rồi” 

Đường Huy nói: “Khẩu khí không nhỏ. Nhưng thiết nghĩ Cửu Thiên huynh sẽ suy nghĩ. Vốn dĩ Liên minh Nam Quốc này không liên quan gì tới anh. Tuy tôi không hiểu sao anh lăn lên được vị trí minh chủ tạm thời, điểm này tôi rất phục, nhưng chuyện của Nam Vực ấy mà, suy cho cùng người xuất thân Đông Giới như anh không có dây dưa quá lớn. Có Liên minh Nam Quốc, anh chẳng qua cũng chỉ thêm một chút minh hữu, thêm vài trợ thủ mà thôi. Nhưng lấy lại Võ Tàng Quyển, Cửu Thiên huynh có thể nhanh chóng xung kích cực hạn, bước vào Thánh cảnh. Đây lẽ nào không phải là chuyện càng quan trọng hay sao? Đối với cao thủ như anh mà nói, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc gia tăng thực lực?” 

Đường Huy dường như rất nắm chắc, giống như Cửu Thiên nhất định sẽ đồng ý. 

Cửu Thiên nói: “ừ, nghe thì đúng là đạo lý này. Đáng tiếc, Võ Tàng Quyển mà anh lấy ra là giả. Nói những điều này đều vô dụng!” 

Đường Huy cười ngại ngùng, nói: "Biết không qua được tuệ nhãn của Cửu Thiên huynh. Đây quả thật là tôi làm giả tức thời, nhưng lời tôi nói đều là thật. Chỉ cần Cửu Thiên 

huynh giúp Bát Phương Tiền Trang chúng tôi thôn tính Liên minh Nam Quốc, nhất thống Nam Vực. Vậy thì Võ Tàng Quyển thật, chúng tôi nhất định hai tay dâng lên!” 

Cửu Thiên nhìn sâu vào Đường Huy, nói: “Lấy ra Võ Tàng Quyển trước, tôi sẽ suy nghĩ lại.” 

Đường Huy cười nói: “Cửu Thiên huynh lại nói đùa rồi. Trừ phi là ông tổ của tôi đích thân đưa Võ Tàng Quyển tới, nếu không ai dám ở trước mặt Cửu Thiên huynh lấy ra thứ quan trọng như thế. Nếu anh có ý nghĩa khác gì đó, chúng tôi thật sự là chết cũng không biết chết như nào.” 

Cửu Thiên nói: “Nếu Bát Phương Tiền Thánh dám đích thân tới nước Trạch, sợ rằng tất cả mọi người của Liên minh Nam Quốc đều sẽ không dễ dàng để cho ông ta đi. Tôi cũng không mạo hiểm nổi.” 

Đường Huy thở dài một tiếng, nói: “Vậy thì không còn nói gì để nói nữa? Không thể mỗi người nhường một bước sao? Ví dụ như, chúng tôi cho thêm Cửu Thiên huynh một vài thứ? Anh muốn cái gì có thể đề xuất trước. 

Cửu Thiên cười nói: "Các người còn có thể bỏ ra được thứ có giá trị hơn Võ Tàng Quyển à?” 

Đường Huy suy nghĩ một lát, hình như ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lắc đầu. 

Cửu Thiên nhìn biểu cảm và động tác của hắn ta thì có thể nhìn ra, Bát Phương Tiền Trang chắc chắn còn có đồ tốt, chỉ có điều bọn họ e rằng không chịu lấy ra. 

Hai người đi vào trong một đình ngắm cá bị tàn phá, phất tay quét bụi đi, ngồi xuống ghế đá. 

Đường Huy thấy dáng vẻ thong dong của Cửu Thiên thì bỗng cười khổ, nói: “Cửu Thiên huynh, xem ra anh căn bản không định đổi lại Võ Tàng Quyển. Tôi thấy anh hình như không có bao nhiêu khát vọng đối với Võ Tàng Quyển. Có phải anh ở trong Thần Hoàng nhất mạch đã tìm được thứ liên quan tới Võ Tàng Quyển, vậy nên không quá cần quyền sách hay không?” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Đường Huy huynh. Đừng thăm dò công pháp của tôi. Cho dù tôi biết, tôi cũng sẽ không nói cho anh. Thứ như Võ Tàng Quyển, nó không chỉ là một trong ba cuốn thiên thư, thật ra, cái quan trọng hơn là nó đại biểu cho quá khứ huy hoàng thật sự của Cửu Tiêu môn. Nói từ điểm này, nó mới có thể đáng tiền hơn công pháp khác. Tôi muốn lấy lại Võ Tàng Quyền nhưng tôi sẽ không dùng Liên minh Nam Quốc để đổi, cho dù tôi có thể làm được. 

Đường Huy nghe ra ý trong lời của Cửu Thiên, vẻ mặt không khỏi khó coi vài phần. 

Ý trong lời này của Cửu Thiên là nói, đợi sau khi hắn có thực lực sẽ đặc biệt tới Bát Phương Tiền Trang đòi lại Võ Tàng Quyển. Hắn sẽ không đổi, sẽ chỉ đánh, đánh cho anh phục, đánh cho tới khi anh lấy ra công pháp mới dừng. 

Sự tự tin này, sự ngông cuồng này, sao có thể không khiến Đường Huy biến sắc. Bởi vì hắn ta cũng biết rõ Cửu Thiên rất có khả năng làm được điểm này. 

Ngay cả ông tổ của hắn ta – Bát Phương Tiền Thánh và Hoàn Vũ Thiên Thánh đều nói, Cửu Thiên chính là Thần Tiêu Võ Thánh thứ hai. 

Đường Huy trầm mặc hồi lâu, đầu tiên thu liễm cảm xúc của mình. 

Sau đó trên mặt nở nụ cười, hắn ta nói: “Được rồi, Cửu Thiên huynh. Nếu chuyện này không thành, vậy chúng ta nói chuyện thứ hai. Nếu Cửu Thiên huynh đã trở thành minh chủ của Liên minh Nam Quốc, vậy thì chuyện của Tây Lĩnh và Đông Giới, Cửu Thiên huynh chắc cũng biết rồi nhỉ, không biết Cửu Thiên huynh có dự định gì?” 

Trong lòng Cửu Thiên khẽ động, lúc này mới tính là nói tới vấn đề chính. 

Tên Đường Huy này cầm một Võ Tàng Quyển giả thăm dò hắn lâu như vậy, bây giờ mới bắt đầu nói chuyện chính, người này cũng tính là một người giỏi. 

Cửu Thiên nói: “Dự định ư? Không có dự định gì. Bát Phương Tiền Trang các người và nước Hoàn Vũ bất động, Liên minh Nam Quốc sao dám động. Tôi muốn hỏi thử Đường Huy huynh, các người định làm như nào?” 

eyJpdiI6IjIybGJES0ZBV1BOVVF1TVQ2WHV2U3c9PSIsInZhbHVlIjoiZHdjNlZha0RJbzJYVm1rWFI4RTNSZ1BTa2hpNlwvaVdQekI3SUR0UXV5MVhVV3lkSUpTRUg2WXFNbWJsakpkSWhGNEJVOXAxN01MdldnR2NBYWZhXC8xSHVKUllsQlo2OW9rRnFsNmlTTVVmaTUxZG12R0xMNGlpRGR0ZDNzMFhKSnViXC9WNHVqYTVqT2htSDVYRGxsejRHUE5sSjFaZnhHV0VBYkRVSFZyOFVLVHZibmNTVnNNN1pPNmkxaWZuWEtYNVVuZ3VxU21FU1llNG9hUVZzZkg2dXhDQlFjM05IQkxlbGFPOGJVRTh5dnBaXC9saW9jR01hREdVUEE4ZGl2b29IWnV0NWpqZlNDMjRPZkVNRVpaV2Y1ZitIUUJkVFB3NmZ6TFhGQmFsdDdTRnFvM0RlZklWQVV3NnJnR1NqUmVIOUlHZlJcLzcyZnNqVWlMMFV6UWpCakR0dFNYT2N2UWpieE5ydHlhT3BDMUFpWk1vdEtcL1RzeEJtdXFkVmxQOEx5czFab3gzZGhiV0FteG9uTUhQQTlJZWplMU9id2pMbmRqVmJBOGsrSWRXb1dYUGRIcXJvZUlrUXlaSUhtazhtck5VZmpUWERrSkJSUWJlMkhJMlhJVVJiXC9VZXFIbjh4Um1mRTFNb3c5KzFoZ2lpU28zV2NvRUtLZitWclJyQytqWVF0TU9ob0ExNkI2OHhFR1hIYU10NU9qdCszSXlyZmVPWmFnMW14aG8xd3VOaE9tTkJscU1tQjROWW9ONmk2WFFkb1grSWdVeDFtdmg3ckd1RW5jOGRxbExKTUFiaEJPTWJwT2ZJa1J2SXoxNEc1dXdzMWlmU0VpeWRvNGsxbHBESFJPWkxwT2lqd2g3NDUxXC9RenlOY282TVJjcnE4SHZWaWxndmtNUWxzNlF2OEZ4dTZBcE1DVXdEWXZsSGhuUmxDaXc0Q3dxTDk3SnJueE9UT1MrMVBTcEJGRjlyT3pqczFlSWNPVExrSEpyTno5ejIrb3E1MU1QQWxMR01mcm1SZXRGXC91bWhEdHVHeWk2NDVDZkw4UWFuSUo0a0xwNFVVTnc0bml3MmlGWUh2alZyemtZdDRLYVBBTzJwWkJjNlVNMWhld1c1aG5vMjdcL3JTVEZMWGxXQ3p5Z3I3SG5KQXBGYllsRkVJWFZVdkh0djkxT3JOdXlhdDNWdE5haFhvQ0d1RklveVF1dk52NndHeU54ekIrbDZVVTNoSDZIS2JzQjJXYjZqeVY4XC9KR2pwXC9abWt1T3Qwdmp6TitTb0dONFRrZWhPRWl2c2ZIeitiQjQ0cDQrbFVDeXN3NTVQdTVuckVrZUtjNmhkRFhQMWl6bHowN0w2Tlhac3ZtNXRFdFZyc0RJMjdCSFd1NVRQN1hwWFJGTnNPVElKdWVLanl4UnI2NWxVc2J5bkZVUEE3end5eXRrQ281NG5PVjZpdEVtQmdDV0hac2RhWXYyMWtnNWxKTGJtMnNcL1VESkpxTW45algrbmM4ZitDNlR2RDdLVVwvUU54ZnBtbjFsUXBUKytEMjJLV1FBd094RGR5ZWRRKzg1TzNGOFZaVTg1a05nd3dnMWJXK1dxVG4xUSs2UVBuQkhrWldsbEoyaVVmUTZPZUVqTUJFeVRMbEl1RGxBOUhJT0k2QVkxV3RwMGtwMEY1QXJJUG8ydkNLRGxFeWxXdFZ2cUZ5SDR4Uzd5Q1dGSCIsIm1hYyI6ImU3NjUwOTgwMWM4NjBhOWExZmQwMzJkYzE0NjgyODJlNTdlMDNhMDUyMDQ4NmI3NjIyOWE3N2IyYTMzYjliY2IifQ==
eyJpdiI6InNTMURIUkt6a3BBK1hDSTFMQk9ZUUE9PSIsInZhbHVlIjoiZGRKXC9sSVc5ZFJsZkhTQUVydFpOaytVdDlEdGtEalB5emVIWEpFS1dnMkZETTVcL1pwdUIrZmdqZTdHVlBRdmxDRlFZSFg1ZlJRbzFMaXBod1NmdEw4OWNzRkRWK0JkZWUxQzJCSkh4UUp6b3BKV052XC9Sd2pybjBacE14OFgzNml3OVFZbFhNeUVBYkhvNVMyZDlvdmV3K0NzNEtxRmdjSGc2c1V3K0tQWlpBajVPQm52VHh2RitFN3A1ZHVkdjFleDFvcStwWXVvNzl0RkpkbGI1aUd4a25oSGR6NzNIR0dNWjdRdm9yODdkZytkMDAzU0xTOElHQUcrNStHc3dCQVRsUEU2RFwvMWF4XC9KYmVDMGNhWTQ2OUVRYTZOR1wvSmpKU1crbTRlUVNvNXRzSXRBbk1xV0lyT3dYeTR0YnlRQjBSTjlzZlFrcGJ4TFNDUHdqMGRnZG91RytZQTZ0VjJ5Q2dWb2l1ZURwbVR4N1B4ZklOUVJjMUZyNExXQmJuUUJ0NHdUWnJKeEdJOXdRNVhpSDZaNUFqbUdObFllcHBPUUc0YjdsbGVtUCtWcUxzOHZLK2dwRFJzcDF2T3B6YitcL09xcTBEakU0ZFVUUDhXOXNCa2ZcL3NRTzliRWdhZk8xUHJEQ1JSVUx4a1ZFbUljY2hjMjdKTmVSMmNPenVvMG1MRkF0eVNqbkVOMkdYSFVsQWEzNm51Y2V4anJnZjR1a3ExQ0ZjOFJwWnZNM3k3RWVyZHMwdDVEaEFnS2Nna015Qk52U1lLK3BtTDkrd3JVUHZWYk1FU2hHRkNob3RORzJEdDV4cVY1bGJEb1ZYeng3VzJMY0FJNXBSckQrUDJJRWc1R1NicENsb0RlT2l4Z2ZISk1ScUgxb0F5SjNUTk9hQVdtT2wwbEdDZWVVZHBpNHdiWTF0Wlwvcm96OGN1WEpNd3MrbUk0dlwvN1NUNnJQZTdib1M4Z2JISDA1WjJBVCtrZG11Vm0rYjlJOE1sM0tMbHNDY0NoMnpsXC85aGZ2VmhxOXN4dHhZbTh3b1lKXC9IbGI0a0djRWs3VEFrdkMza3hrWUdJWEloUE1ZaUsxbWRFZDN5WFM3Q1ZacG42WEpqeXFjN2xDdFAzZDFUMkRwXC9taGh3ZVNsVk1pcENFTnY1RE1KMldGcDZNZGVod01hY1RzNUhJa2FXT3R5UUZ0U1ZIWWFhMHBqclwvc0l6RlBuUzFGZnJlZFE4SzNNSVBXdGpSeGh4c3ZaOTE1VGVqZmpxaDRJM0JwYSs0aURpMEsxUVhTbEQyNGlGTTlBWENZRU9zNVpnNDRMRnBBPT0iLCJtYWMiOiI1YWMyYTYyZTJlODYyMDc4Nzc4NDRmNjVlOTU0YjNiMTQ1MDY0ODU4YzE1OWI1ZTg5NjdkN2QxOTVhM2MwNjBhIn0=

Đường Huy gật đầu cười nói: “Điều này là đương nhiên, Cửu Thiên huynh nghĩ nhiều rồi.”

Ads
';
Advertisement
x