Cũng là một kích toàn lực, cũng không tránh né, đối kháng một chiêu. 

Cửu Thiên bình an vô sự, mà đám người Thanh Vân quốc chủ trọng thương gần chết. 

Sự chênh lệch lớn như vậy, không chỉ là do nhục thân của Cửu Thiên mạnh hơn bọn họ quá nhiều. Trong đó còn có công lao của Cửu Tiêu Huyền Thiên Y trên người Cửu Thiên nữa. 

Chiếc áo chỉ tông chủ của Cửu Tiêu môn mới có thể mặc này, khi đối đầu với đại trưởng lão, La mù, thậm chí Linh Bối cũng không có tác dụng quá lớn. 

Bởi vì thực lực của những cao thủ đó không phải là cái mà một chiếc áo cỏn con có thể ngăn chặn. 

Nhưng đối đầu với những người này, Cửu Tiêu Huyền Thiên Y bùng nổ lực phòng ngự đáng sợ. 

Chỉ cần là lực lượng không đạt tới cấp bậc lực lượng đại đạo thì đều bị chiếc áo chặn lại. 

Còn những lực lượng còn lại thì căn bản không thể làm gì được Cửu Thiên. 

Đổi câu khác, mặc chiếc áo này trên người, Cửu Thiên hoàn toàn không sợ người dưới Võ Tôn đỉnh phong. 

Cho dù là một kích liên thủ của đám người Thanh Vân quốc chủ, cũng không có tác dụng quá lớn. Bọn họ dù sao không phải là cường giả nắm giữ đại đạo, lực lượng dung hợp tốt hơn nữa cũng không thể phá được phòng hộ của Cửu Tiêu Huyền Thiên Y. 

Nhìn sang đám người Thanh Vân quốc chủ đối diện với một kích của Cửu Thiên, bọn họ mới biết cái gì gọi là lực lượng đại đạo đầy đáng sợ. 

Kiếm này của Cửu Thiên không dùng Sinh Linh Đại Đạo. 

Mà sử dụng Tử Linh Đạo! 

Dù sao bây giờ hắn càng lúc càng quen thuộc với Tử Linh Đại Đạo trong Tử Linh châu. 

Kết hợp với thần hồn chi lực từng tăng mạnh của hắn, uy thế của một kiếm này của Cửu Thiên, cho dù là cường giả cực hạn cũng phải chạy trốn một cách nhếch nhác. 

Đó là thứ mà đám người Thanh Vân quốc chủ có thể ngăn chặn sao!? 

Uy thế của một kiếm, khủng bố vô cùng. 

A Vân nhìn mà vội vàng bịt mắt của Nha Đầu lại, quay đầu đi, cảnh tượng quá máu me. 

Đường Hiểu Đồng thì tốt hơn một chút. Tuy là con cháu thế gia nhưng ít nhất cô ta từng thấy người chết, không tới mức giống Nha Đầu! 

Có điều hiện nay Đường Hiểu Đồng có vẻ mặt sững sờ, con ngươi sắp trợn ra ngoài. 

Ánh mắt của cô ta không dừng trên người Cửu Thiên, mà dừng trên trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên. 

Giống như thanh kiếm này đẹp hơn người rất nhiều. 

“Thanh, thanh kiếm này là... 

Hô hấp của Đường Hiểu Đồng bắt đầu trở nên dồn dập, mặt đỏ bừng, cơ thể run rẩy. 

Ở bên cạnh, A Vân thấy trạng thái của Đường Hiểu Đồng không đúng lắm thì vội vàng đỡ cô ta, nói: “Cô Đường, cô không sao chứ?” 

Đường Hiểu Đồng vô cùng kích động nhìn Cửu Thiên, nói: “Tôi không sao, tôi không sao. Cô gọi anh ta là Cửu công tử, anh ta họ Cửu có đúng không?” 

A Vân gật đầu, nói: “Phải. Điều này có gì kỳ lạ sao?” 

Đường Hiểu Đồng trợn ngược mắt, suýt nữa kích động tới mức ngất đi. 

Nha Đầu cũng vội vàng đi tới, đỡ lấy Đường Hiểu Đồng nói: “Chị gái này bị sao thế, bị bệnh à?” 

Ở bên này, Cửu Thiên không phát hiện vì một kiếm này của hắn, có một người không trúng kiếm cũng sắp ngất xỉu. 

Tay cầm trọng kiếm Vô Phong, Cửu Thiên đi tới trước mặt của Thanh Vân quốc chủ. 

Trong mắt Cửu Thiên mang theo sát khí, đanh giọng nói: “Tôi biết ma tu như các người đều rất sợ chết. Tôi có thể cho các người cơ hội sống tiếp. Bởi vì các người theo tôi thấy chỉ là lũ kiến hôi thôi. Nhưng bây giờ, ông phải nói tất cả kế hoạch cho tôi. Thiếu một chữ, hôm nay các người không sống được nữa!” 

Ánh mắt lạnh lùng quét qua người của những người trọng thương gần chết đó, Cửu Thiên nhạy bén phát hiện quốc chủ nước Vân đã hoàn toàn chìm đắm vào trong sự sợ hãi 

của cái chết. 

Ông ta vừa nôn ra máu, vừa run rẩy toàn thân. 

Cửu Thiên cắm trọng kiếm Vô Phong ở trước mặt ông ta, nói: “Nói!” 

Quốc chủ nước Vân liên tục nói: “Tôi nói, tôi nói! Đừng giết tôi, tôi chỉ là muốn sau khi gia nhập ma tu thì có thể sống lâu hơn một chút thôi. Kế hoạch của chúng tôi đầu tiên là lẩn vào trong Liên minh Nam Quốc làm nội gián, sau đó nhân cơ hội chia rẽ Liên minh Nam Quốc, âm thầm giết cường giả của Liên minh Nam Quốc, cuối cùng trong ứng ngoại hợp xử lý... 

Phập! 

Một thanh trường đao đột nhiên đâm vào tim của quốc chủ nước Vân. Trên đao xẹt qua phù văn, cơ thể của quốc chủ nước Vân trực tiếp bị nổ thành mảnh vụn, huyết vụ bắn 

ra! 

Cửu Thiên bỗng cắm một kiếm vào người của Thanh Vân quốc chủ, trường đao trong tay Thanh Vân quốc chủ bỗng buông ra, mang theo tiếng thở dốc rất khẽ, nói: “Trọng kiếm Vô Phong, tôi biết cậu là ai rồi. Không ngờ cậu lại ở đây. Chết trong tay cậu, tôi không oan. Nhưng cậu đừng hòng biết kế hoạch của chúng tôi. Tất cả đều nằm trong tầm mắt của Ma Thần!” 

Nói xong, những ma tu vốn còn sống ở bên cạnh Thanh Vân quốc chủ như đột nhiên chịu lực lượng nào đó tập kích, tất cả nghẹo đầu, mất đi sự sống. 

Cửu Thiên nhìn Thanh Vân quốc chủ, từ từ khuỵu xuống, nói: “Hừ, thật ra kế hoạch của các người là trong ứng ngoại hợp, xử lý Chân Thánh. Sau đó nghĩ cách khiến Liên minh Nam Quốc đánh nhau với Bát Phương Tiền Trang. Nhưng bây giờ kế hoạch có thay đổi, trong ma tu có người quen cũ tới. Quỷ Yểm ma vương, đúng không?” Thanh Vân quốc chủ sững sờ nói: “Sao cậu biết?” 

Cửu Thiên đứng dậy, cười nói: “Tôi không biết, tôi chỉ đoán thôi. Nhưng cảm ơn ông, bây giờ tôi biết rồi. Quỷ Yểm ma vương, vậy mà thật sự tới rồi!” 

Thanh Vân quốc chủ trợn to hai mắt, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn. 

Ông ta dường như còn muốn nói cái gì đó nhưng không nói ra được. 

Trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên lóe lên ánh sáng. Kiếm hồn hoàn toàn chém tiệt sự sống của Thanh Vân quốc chủ, hai mắt trợn tròn, Thanh Vân quốc chủ cũng coi như 

chết không nhắm mắt. 

Cửu Thiên thu hồi trọng kiếm Vô Phong của mình, nhíu chặt mày! 

Quỷ Yểm ma vương tới rồi, nếu ma đầu như này tới đây, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn. 

Cửu Thiên dường như đã nhìn thấy cả thành Đại Hoang, thậm cả cả nước Trạch bốc lên ngọn lửa hừng hực. 

Cửu Thiên nhẹ nhàng lau máu trên thân kiếm, ánh mắt vô cùng sắc lạnh. 

Lần này, hắn muốn xem thử, hắn và Quỷ Yểm ma vương hiện nay ai thắng ai thua. 

Hắn của lúc đầu, đối phó Long Đồ ma vương suýt nữa mất mạng. Còn là gương Hạo Khí Trừ Ma của Nam Cung Lệ và diệu kế của Lê tông chủ mới khiến hắn giết được tên đó. 

Lần này, đối đầu với Quỷ Yểm ma vương thì không có những ngoại lực đó để dùng nữa. 

Tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân mình, nhưng Cửu Thiên lại cảm giác tại sao mình phấn khích như vậy. 

Cả người đều như muốn thiêu đốt vậy! 

Tâm niệm khẽ động, ngọn lửa đốt thi thể của đám người Thanh Vân quốc chủ thành tro. 

Cửu Thiên quay lại trước mặt ba người Đường Hiểu Đồng. 

Nhìn thấy Đường Hiểu Đồng vẫn ở trong trạng thái trợn ngược mắt, Cửu Thiên nhíu mày hỏi: “Cô ta bị sao thế?” 

A Vân lắc đầu nói: “Không biết, Cửu công tử, cô ta không phải bị thương chứ?” 

Cửu Thiên đặt tay lên trán của Đường Hiểu Đồng kiểm tra một phen, lắc đầu nói: “Không có. 

Vừa nói xong, Đường Hiểu Đồng kéo tay của Cửu Thiên xuống, kích động nói: “Cửu... Cửu Thiên! Anh là Cửu Thiên có đúng không? Cực Hạn Võ Tôn, Cửu Thiên!” 

eyJpdiI6IkhCTTArVTEyTWJQVmdjVitFTDBycnc9PSIsInZhbHVlIjoiWkFiOTlcL3F4V2RKVENBdjJFSjdjbXBKZ1BpdEJLc1Zkbm1tVENzTGhaZ1ErbDRFQXVLRTZaOEJrWU1iQUlXMGdQYUY1bHVraThnWHN6U0IzMlZ0dEd6a1JHeW1ndGQ2Qzg4bGR4dUl4bXFIMHNhOU9sbDhFVTNmaTZyOE1NZXBPKzVJQ0ZkMnNWRDl5ZmxBaUVtQnVudz09IiwibWFjIjoiNDM0ODEzOGRjMWRlZjhlYzgyYjUzNWY3YzVhMDhhOGU2NDNlNTg2ZmIyY2UwMDlmOTkwYTExMTNlYjk3MGYzNCJ9
eyJpdiI6ImxHRHBQcnlcL1I3c1U1N0tDMVA3QXpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJIXC9vXC9xaU1MdVhYeTBCSEt3K0pDMWdVSXl4dUxPVkg5RVJ0bWRDT2pGNThiOUE5ajh4WDhoRWVHUU9RTW5OMXl3Zm1BRTNiMUhvS2NuVURBZ1wvbytTVXlBbzNBNlBYVGZLSk1qUHlQdVo4YVlYaGZDYjdOWmg0Mjd3STU4d3NncEVyeTZ6aXBIUnlFYTg2RURFUDZXQVllaHNTSENQRFp5OG12Rm9lek5mekRTOW8xNEZWQ1NUcEFuamhSazR4WGdrNXlSbmRcL0dVSkN3RXRcL2NmeXFjanVKdVltV1BmbUVMeWRsTXFVQVBSVT0iLCJtYWMiOiJhMzMxMTk0NDJhNDY0ZjI4ZmU1ZjEzMWUzNjcyZGM0NGVjYWFmMTE4YTdhYThjYTIxNTdkN2E5YjBkMWEwNTg4In0=

Đường Hiểu Đồng nghe vậy thì lại trợn ngược mắt, lần này hoàn toàn hôn mê.

Ads
';
Advertisement
x