Buổi tụ họp giải tán trong không vui, các vị quốc chủ lũ lượt rời đi, chưa hết, có không ít người bàn luận về biểu hiện vừa rồi của Cửu Thiên. 

Người trẻ tuổi lợi hại như vậy, bọn họ thật sự chưa từng gặp. 

Mọi người bắt đầu suy đoán người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai. 

Nhưng hướng suy đoán của bọn họ có chút không đúng, đều đoán về phía Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ. 

Nhiều nhất cũng chỉ là vài cường giả ở trong Nam Vực. 

Cũng là do những quốc chủ của Liên minh Nam Quốc này đều không tới tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, nếu không thật ra rất dễ nhận ra Cửu Thiên. 

Tuy Cửu Thiên không lấy trọng kiếm Vô Phong mang tính biểu tượng của mình ra, nhưng diện mạo của hắn, chỉ cần là người từ cuộc thi đấu vạn phương chư quốc trở về thì đều sẽ không quên. 

Đại điện từ từ đóng lại, đám người Thanh Vân quốc chủ sa sầm mặt mũi, cũng rảo bước rời đi. 

Tình hình đã có hơi khác so với bọn họ tưởng tượng. 

“Thanh Vân quốc chủ, phải làm sao đây? Đường Hiểu Đồng biến mất rồi, kế hoạch của chúng ta phải gác lại một nửa. 

“Quốc chủ nước Vân, tình hình hiện nay không phải là chuyện chúng tôi có kế hoạch gì hay không. Tên oắt ra tay vừa rồi, thực lực tu vi khủng bố tới mức đạt tới cấp bậc Võ Thánh. Tuyệt đối là vị cường giả nào đó tới đây, giả heo ăn thịt hổ. Việc bây giờ chúng ta cần làm là lập tức báo lên trên. Nếu không xảy ra chuyện, chúng ta đều không gánh nổi” 

“Rất đúng, rất đúng. Tình hình quả thật có thay đổi, nếu có Võ Thánh giúp Đường Hiểu Đồng, mà Đường Hiểu Đồng lại biết thân phận của chúng ta, vậy chúng ta chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?” 

“Bây giờ ông mới biết à? Tôi thấy, tất cả chuyện này đều phải phát động sớm. Để muộn sinh biến!” 

Mấy người Thanh Vân quốc chủ khẽ bàn luận. 

Vẻ mặt bọn họ nghiêm nghị, bọn họ đã cảm thấy được sự thay đổi của sự việc, sắp vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ. 

Không thể không nói, dự cảm của bọn họ vẫn rất chuẩn. 

Bọn họ tính đi tính lại cũng không tính được trên trời lại rơi xuống một Cửu Thiên. 

Mà lúc bọn họ bàn luận, cách đằng sau không xa, đám người Cửu Thiên và Đường Hiểu Đồng thật ra điềm tĩnh đứng ở đó. 

Thiên địa chi lực cũng được, đạo chi lực cũng được, ánh sáng hay gió đều vòng qua bên cạnh đám người Cửu Thiên. 

Bọn họ đứng ở đó nhưng không ai có thể phát hiện. 

Chỉ dựa vào chiêu này đã kinh hãi thế tục rồi. 

Đường Hiểu Đồng ở bên cạnh Cửu Thiên cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn hồn. 

Cô ta vừa rồi là đi theo Cửu Thiên đi ra khỏi đại điện. 

Không sai, từng bước từng bước, rất đơn giản, rất nhẹ nhàng mà đi ra. Không ai phát giác! 

Cuồng phong gì đó chẳng qua chỉ là che đậy tai mắt, dẫn dụ sự chú ý của bọn họ đi chỗ khác. 

Tình hình thật sự là Cửu Thiên dùng canh khí của mình phối hợp với công pháp Đạo Diệt, ngưng tụ ra một chỗ không lớn như này. 

Không ai thấy, cũng không ai phát giác. 

Bây giờ hắn thậm chí có thể làm được kiểu dẫn mấy người cùng đi, cũng không thành vấn đề. 

Cửu Thiên chắp tay sau lưng, nhìn bóng lưng của Thanh Vân quốc chủ, nói: “Quả nhiên, không có ma khí cũng không thể đại biểu bọn họ là người tốt. Sự khác biệt giữa ma tu và không phải ma tu chỉ nằm ở lòng người mà thôi, chứ không đơn giản có ma khí hay không” 

A Vân và Nha Đầu thật sự rất bội phục Cửu Thiên. 

A Vân dùng ánh mắt nóng bỏng như lửa nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu công tử, sao anh biết bọn họ chắc chắn có vấn đề? Khi cô Đường không tra ra trên người bọn họ có ma khí, 

tôi cũng cho rằng bọn họ là người tốt đó!” 

Lúc này Đường Hiểu Đồng mới hoàn hồn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ không phải người tốt gì cả. Ma tu đáng hận, bây giờ càng lúc càng lợi hại, ngay cả ma khí cũng không có!” 

Cửu Thiên vội vàng nói: “Cô Đường, cô nhỏ tiếng một chút. Cô muốn để người ta biết chúng ta chưa rời đi hay sao? Không phải là ma tu hiện nay càng lúc càng lợi hại, mà là bọn họ cố ý như vậy. Mấy quốc chủ không có ma khí mới tiện làm việc. Hơn nữa, tôi rất muốn biết bọn họ thật sự là mấy vị quốc chủ ban đầu hay không? Rất có khả năng là bị đoạt xá hoặc dứt khoát giống như nước Kình Thiên, trộm long đổi phụng” 

Nha Đầu kéo áo của Cửu Thiên nói: “Anh Cửu, vậy anh tiếp theo định làm như nào. Muốn loại bỏ toàn bộ bọn họ hay sao?” 

Cửu Thiên nói: “Loại bỏ ư? Không nhanh như thế, bọn họ không phải bây giờ muốn hành động hay sao? Để cho bọn họ hành động đi. Động tĩnh càng lớn mới càng dễ xử lý. Chúng ta còn phải cho bọn họ thêm một mồi lửa!” 

Nói xong, Cửu Thiên khế phất tay, mọi người bay về phía trước. 

Đường Hiểu Đồng ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể đi theo Cửu Thiên. 

Cô ta mở mắt nhìn Cửu Thiên, trong mắt dường như có chút cảm xúc khác lạ. 

Cửu Thiên liếc nhìn Đường Hiểu Đồng nói: “Cô Đường. Cô nhìn tôi làm gì. Sao hả, cô không muốn đi cùng tôi à? Nhưng bây giờ, nếu cô ra ngoài, Liên minh Nam Quốc sẽ bắt cô, những ma tu đó còn sẽ lấy mạng của cô. Cô phải suy nghĩ hậu quả, nếu cô bị lột sạch quần áo ném ra phố, để người khác cười nhạo. Vậy thì Bát Phương Tiền Trang và Liên minh Nam Quốc chắc chắn sẽ khai chiến đấy!” 

Đường Hiểu Đồng nghiến răng nói: “Tôi không biết hậu quả sao? Cần anh nói cụ thể vậy à. Anh rốt cuộc là ai, cho dù là anh tôi – Đường Huy cũng không siêu bằng anh 

Cửu Thiên chỉ cười không nói, Đường Hiểu Đồng càng nghi ngờ nhìn Cửu Thiên. 

Sau đó, Đường Hiểu Đồng nói: “Ê, anh có cần suy nghĩ gia nhập Bát Phương Tiền Trang chúng tôi không. Tôi cho anh đãi ngộ đặc biệt, bảo đảm cho anh một chức vị có tiền có thể diện. Từ nay về sau, bất luận muốn thứ gì cũng có, bảo đảm tu vi của anh có thể tăng thêm mấy bậc!” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Cô Đường. Chuyện này thì thôi đi. Tôi quen sự mộc mạc đơn giản rồi. Bát Phương Tiền Trang không chứa được tôi.” 

Đường Hiểu Đồng khinh bỉ nhìn Cửu Thiên nói: “Không có chút lòng cầu tiến nào, dù sao bây giờ anh cũng không thể gia nhập Liên minh Nam Quốc nữa, tới Bát Phương Tiền Trang có gì không tốt. Tới lúc đó kêu ông tổ của tôi chỉ điểm cho anh. Nói không chừng anh cũng có thể trở thành cường giả đương thời. Tu vi hiện nay của anh không tệ, sao không tiến thêm một bước nữa. 

Cửu Thiên cười nói: “Ông tổ của cô ư? Người mà cô nói là Bát Phương Tiền Thánh à? Ha ha, ông ta không có tư cách chỉ điểm tôi!” 

Đường Hiểu Đồng hừ một tiếng, nói: “Đồ cuồng vọng. Chẳng trách người ta nói, nước đầy ly không được lắc, nước nửa ly lắc thoải mái. Thì ra là nói loại người như anh. Đừng tưởng anh có chút bản lĩnh thì cảm thấy mình rất mạnh. Nói cho anh biết, người như anh cũng chỉ giỏi hơn người cùng trang lứa một chút xíu mà thôi. 

Cửu Thiên mỉm cười càng vui, gật đầu liên tục nói: “Lĩnh giáo, lĩnh giáo. Cô Đường, chúng ta có phải nên làm chuyện chính không?” 

Đường Hiểu Đồng nói: “Chuyện chính? Chuyện chính gì? Anh lẽ nào không phải muốn đưa tôi trở về à? Còn chuyện gì trọng quan hơn chuyện này? Ê, anh muốn làm cái gì?” 

Bỗng nhiên Đường Hiểu Đồng nhìn thấy Cửu Thiên bay lên cao, thẳng tới tầng mây. 

eyJpdiI6IkRBK2E1cGVqMlF2aGNqeVJnQm1RUFE9PSIsInZhbHVlIjoiaWtqeHRiNWJjNnljblBRY05Ba0RuR1wvemgydERIMVFUdGxOZVRzSGowNENXQ09lSHlkZUpjKzcrUytJelpkOVhiT0xWVnBVU0RyMzFodVBoSEdMdDJCS3VMNHdaNlAwdnhDQVNuNE1lZGZJVDl2VzlrOWFsUURTMldGVGJXMDhsYzlcLzhLOTZ3MGxxM2lmRlBoZWRvb1k0SW12RkFlZXUzZjhXY3VxWk5jUzB3V3J0b2txS1lQQ0o5RXA0SU9pVXVwT3AwbHp5dFpyS0RvVmxTRFMyaDZpUEFjSGdKejRLdE5ZZXF6SGRYU3ptaWVEQndtMlwvekZmYkozRVl5UUR5eUFMXC9KRkVSSUxieHF0R2NUOTZcL1FcL1g1SGFqdUpqYnhLSlwvK3N3YlZ1bHJUZEpSdlJTSjY0YVhTc2RGM1RlSTRnIiwibWFjIjoiNTI1ZWZiN2ZmNWMwZjU5NDllZDgyYjg5YWMyMmRmMWRhNzg2Y2YwNjk2MDI4YWEyMTI2MjA0M2Q4MDU3ZWNhZiJ9
eyJpdiI6Ik0rMkJNbzdabnVlVWVIQzlFRmtNemc9PSIsInZhbHVlIjoiUkpqZVRVaWJFYXJwblBlb1VWdGd4NEFFOXNJOUhnU2kwMGc5amhBSDEzRWpLdTdqb0N3S2VqK2JWM1gxZERlT2RcL1FOSllIN3NweGdlNUl2ZDY1S0JoT2Z4WCtBNnY4eVlGamQwTDFvOU9vN3NjbEx1V2xxa1BTY0Njb0NpSDZkMVVqdzR2c0lRTG9MZ3prVkZTZEF5SE5LSU9mUloyUzQ2Q3hIS0FucU1OODZQNWxsaGEyT25uYW0reGo0Tk85bVwvK2JhbTN4anl6Q1g3NUc5dlBIS2xmYVdqZGswdml1RW9ZRmxrQ1Mya2RERzh2eEVuRHhua1BMWUNIK2E2SE9uR3loY1RXRW5zZE1odTNQQkowVXdmdz09IiwibWFjIjoiNWU4NGIzOGI3YjA1ZDdiZjYwZDZhNWQyZTkxOTEyOWMzNGRmOTZlMTZjNGE5NjZiZGNmNTIxZTA3OThlNmU0YyJ9

“Không có gì, nhìn xem đám người này, rốt cuộc muốn làm cái gì mà thôi!”

Ads
';
Advertisement
x