“Không thể nào!” 

Đường Hiểu Đồng lớn giọng hét lên. 

“Kiếm của ông có vấn đề! Chắc chắn là kiếm của ông có vấn đề!” 

Đường Hiểu Đồng có vẻ hoảng hốt, cô ta không biết phải làm sao, cũng không biết tại sao mọi chuyện sao lại biến thành như này. 

Cô ta rõ ràng nhìn thấy đám người Thanh Vân quốc chủ và ma tu ở chung với nhau, tại sao trên người đám người Thanh Vân quốc chủ không có chút ma khí nào. 

Cô ta rõ ràng nghe thấy Thanh Vân quốc chủ đang tính kế cho ma tu, nhưng tại sao đám người Thanh Vân quốc chủ không phải ma tu. 

Thất Võ quốc chủ hừ lạnh một tiếng, cắm kiếm xuống đất. 

Khế phất tay ra đằng sau, lập tức thừa tướng của nước Thất Võ lấy một viên ngọc ra, đưa cho Thất Võ quốc chủ. 

Thất Võ quốc chủ nói với Đường Hiểu Đồng: “Nhìn rõ đây, đây là một viên ma đan. Một viên đan dược do ma tu luyện khí, vật sưu tập của thừa tướng nước tôi” 

Thất Võ quốc chủ đặt ma đan ở bên cạnh kiếm, lập tức trường kiếm sáng lên ánh sáng. 

Lần này, vẻ mặt của tất cả mọi người khi nhìn Đường Hiểu Đồng đều thay đổi. 

Thanh Vân quốc chủ nhận lại áo của mình, đanh giọng nói: “Đường Hiểu Đồng, cô Đường. Bây giờ cô còn gì để nói?” 

“Tôi... tôi..” 

Đường Hiểu Đồng không ngừng lùi lại, cả người cô ta đơ ra. 

Sắc mặt của các vị quốc chủ ở xung quanh nhìn cô ta càng lúc càng không tốt lành. 

Có mấy vị quốc chủ vội vàng ghé tới bên cạnh quốc chủ của nước Trạch nói: “Mau đi mời minh chủ, sự việc sắp nháo to rồi. 

Quốc chủ của nước Trạch lắc đầu, nói: “Minh chủ ngài ấy... Haizz, tại tôi, tại tôi, tôi không nên cho Đường Hiểu Đồng vào. Vốn tưởng có thể từ trong miệng cô ta moi ra chút 

thông tin liên quan tới nội bộ Bát Phương Tiền Trang, lại không ngờ cô ta gây ra chuyện này. Bây giờ tôi có chút nghi ngờ, Đường Hiểu Đồng này có phải là người Bát Phương Tiền Trang cố tình phải tới gây chuyện, chia rẽ hay không!” 

“Nói những điều này cũng vô dụng, mẫu chốt là bây giờ xử lý kiểu gì?” 

“Bỏ đi, các người đợi tôi một lát, tôi đi tìm minh chủ” 

Quốc chủ của nước Trạch đứng dậy, chuẩn bị rời đi. 

Các quốc chủ khác ở xung quanh đã bao vây Đường Hiểu Đồng lại. 

Thanh Vân quốc chủ nói từng chữ: “Bát Phương Tiền Trang, hiếp người quá đáng. Đường Hiểu Đồng, cô thật sự cho rằng chúng tôi đều sợ cô à?” 

Quốc chủ của Vân quốc đanh giọng nói: “Hôm nay, không trừng trị con ranh như cô. Tôn nghiêm và uy vọng của Liên minh Nam quốc chúng tôi biết để đâu. Cô dám chạy tới nước Trạch gây chuyện thị phi, đổi trắng thay đen, thật là to gan, vô pháp vô thiên!” 

Quốc chủ nước Vân nói xong thì giơ tay lên, tát về phía mặt của Đường Hiểu Đồng. 

Một cái tát này của ông ta vừa nhanh vừa gấp, trong tay còn thấp thoáng ánh sáng dao động. 

Đường Hiểu Đồng hoàn toàn đơ người, nhìn thấy bàn tay đánh tới, cũng không phản ứng kịp. 

Bốp! 

Tiếng tát giòn tan vang lên. 

Mọi người đều há to miệng. 

Bởi vì cái tát này không phải tát vào mặt Đường Hiểu Đồng, mà tát vào mặt của chính quốc chủ nước Vân. 

Đột nhiên, trước mặt Đường Hiểu Đồng có thêm một người. Không phải người khác, chính là Cửu Thiên! 

Tay từ từ thu lại, lúc Cửu Thiên xuất hiện thì đánh ngược tay của quốc chủ nước Vân trở lại. 

Cái tát này trực tiếp đánh cho mặt của ông ta vặn vẹo! 

“Đồ khốn! Người đâu!” 

Thanh Vân quốc chủ hét to một tiếng, xung quanh lập tức có vô số cao thủ tiến lên, vây đám người Cửu Thiên ở giữa. 

A Vân và Nha Đầu nhanh chóng lùi tới bên cạnh Cửu Thiên, đứng ở đằng sau Cửu Thiên. 

Bây giờ hai người bọn họ khôn ra rồi, biết rõ cho dù đối đầu với thiên quân vạn mã, chỉ cần đứng ở đằng sau Cửu Thiên thì sẽ không có vấn đề quá lớn. 

Đường Hiểu Đồng cũng sững sờ nhìn Cửu Thiên, không ngờ thời khắc mấu chốt, lại là tên quỷ lười này cứu cô ta. 

Cửu Thiên chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn các vị quốc chủ, nói: “Một hiểu lầm mà thôi, cần gì đại động can qua như vậy? Các vị quốc chủ, tức quá hại cơ thể đấy!” 

Cửu Thiên nói xong thì liếc nhìn Thanh Vân quốc chủ, chỉ là ánh mắt này lại khiến Thanh Vân quốc chủ lùi lại mấy bước. 

Ánh mắt của Cửu Thiên giống như một thanh kiếm, cắt toàn bộ ông ta ra. Thanh Vân quốc chủ chỉ cảm thấy ở trước mặt Cửu Thiên, không có bí mật nào cả. 

Quốc chủ nước Vân mặt mày giận dữ nhìn Cửu Thiên, mở miệng chửi: “Thằng ranh, cậu dám làm như vậy. Giết, giết cho tôi!” 

Sau tiếng hộ của quốc chủ nước Vân, mấy cao thủ nước Vân mà ông ta dẫn tới, trực tiếp từ ngoài cửa xông vào. 

Bọn họ mang theo ánh sáng mạnh mẽ, lao về phía Cửu Thiên, các loại đạo vực xuất hiện, đè trên người Cửu Thiên. 

Không cần nghi ngờ gì nữa, cao thủ mà quốc chủ nước Vân dẫn tới đều là cường giả cấp bậc Võ Tôn. 

Mấy người ra tay cùng lúc, đừng nói giết chết một tên nhóc trẻ tuổi. Cho dù đối phó cường giả trong ma tu cũng dư sức. 

Đáng tiếc, người bọn họ phải đối phó là Cửu Thiên! 

Cực Hạn Võ Tôn, Cửu Thiên! 

Tay chân bất động, Cửu Thiên đứng tại chỗ, chỉ quát khẽ một tiếng. 

Đạo Diệt! 

Trong nháy mắt, tất cả đạo vực biến mất. Lực lượng của đạo như gió thổi qua, bị cuốn mất tăm. 

Mấy cường giả lao tới trước mặt Cửu Thiên này, càng giống lá rụng bị gió nhẹ thổi đi, trực tiếp bay ra ngoài. 

Bup! Bup! Bup! 

Tất cả đập xuống dưới đất ở bên ngoài! 

Đây thật sự là tới từ đâu về chỗ đó. Đạo Diệt Quyết áp chế toàn trường, bất luận là quốc chủ ở đây hay các vị cường giả ở đây, tất cả đều lùi lại, kinh hãi nhìn Cửu Thiên! 

Vào khoảnh khắc đó, cảm giác mà Cửu Thiên cho bọn họ không phải là một tên nhóc bình thường. 

Mà là cường giả đỉnh phong đương thời. 

Thân bất động, khí như núi, hai mắt như nhật nguyệt treo trên cao. 

Chỉ là đứng ở đó, chính là tư thái của cường giả tuyệt thế. 

Quốc chủ nước Vân sững sờ, ông ta tuyệt đối không ngờ cao thủ mà Đường Hiểu Đồng dẫn tới lại mạnh như vậy. 

Thanh Vân quốc chủ phản ứng nhanh chóng, mắt thấy không thể địch lại, vội vàng chỉ vào Đường Hiểu Đồng hét to: “Đường Hiểu Đồng, cô dẫn người này tới là muốn khai chiến với Liên minh Nam Quốc chúng tôi đúng không?" 

Đường Hiểu Đồng há miệng, không biết nên nói như nào. 

Cửu Thiên cười nói: “Khai chiến ư? Các vị quốc chủ, các người cho rằng nếu tôi thật sự là người của Bát Phương Tiền Trang hoặc người của nước Hoàn Vũ, vậy thì bây giờ các người còn có thể sống sao? Khoảng cách gần như vậy, giết các người thật sự dễ như trở bàn tay” 

Thanh Vân quốc chủ trực tiếp lấy binh khí của mình ra, lớn giọng quát: “Cho dù là Bát Phương Tiền Thánh đích thân tới, tôi cũng không sợ. Oắt con, cậu đừng hòng ngông cuồng!” 

Thanh Vân quốc chủ lao về phía Cửu Thiên, mà Cửu Thiên chỉ trừng mắt với ông ta một cái, lập tức ông ta lại ôm đầu đứng tại chỗ. 

Các quốc chủ khác tức tới run người, tất cả đều lấy ra binh khí của mình. 

Ở đằng sau, Nha Đầu kéo tay áo của Cửu Thiên, nói: “Phải làm sao đây, thật sự phải đánh sao anh Cửu?” 

Cửu Thiên cười nói: “Tôi không có tâm trạng đánh với đám người này. Có điều, trước khi đi, tôi phải khuyên các vị quốc chủ một câu. Lời của Đường Hiểu Đồng chưa chắc là giả. Vị Thanh Vân quốc chủ này cũng chưa chắc là thật. Các vị quốc chủ, tự biết rõ mình, chúng tôi đi đây!” 

eyJpdiI6IlQzbGVTRWx5YjF5XC9IcmxtdE5QaGl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdGaFQreHBVS2Y1Y1BFVEdkZEI2c2xFZ1VsRFwvQnJCa0IrVW9GcEVuK1pDWGZualMxS3laYm5JeVI5Z1BFOVVYYjZwQXNRK0k0OW1IbjBISDdrN0RGaGZERE5xSXdjdjZScWNJSWNUcEZGYVR1R1VHS25TdStCY3VPVERla2xZSnVHaXVNTnZzVGszS0JRK0tOcmNGOEFKYXh3NXVQdnhYbUtadHRhY25qTXBmWEhOZURSMXUzd0VmMDY5THcwQm1PYWk3dFUrNXdnNmJRTmlENmpIdnk0UHBwMFlOZllGcytEVENUY1NDSjJkbW9wM2JyZm9lMHJzVnlNY014N21IIiwibWFjIjoiMTMyN2QyMzFmZTlkMjZiNTA3MmUyYWMyMjY3MzNkMWU5ZTFkN2Y0M2FmNDE0NzBhN2U1ODQ2YzA1MTcyYjM5OSJ9
eyJpdiI6Ik5IM1dhdWN3Ykt5ZndtOElveVBNMVE9PSIsInZhbHVlIjoibmlCdHlMV0lPZUFZeVZlYnhnZ1BCYlNObmFWT1Vabm02ZGR4MkREQXZEZVBYMmFJeDVzT1U5MHQ3NmNZZU43cUlUV2ZKeUo3SFdybnlJdUk0NTBtV25yekVHVmRldTlaVGkwYVpWT1VXNEUzcno5Tk9SNUYrNDVBd0laRGxyNG5ZU2tpTXlJc3pEYkhHRFF6Njc4ZE5BVTNmTkFBVnBxb0ljeGFzekljSndFTnJQK2U4QnJzYTNOUmhaNzRwS1hUSUQzOUUrSWFLeXlGZWxPWTRzQlVWYm5JWXpsS2w0SnlCVXRObVwvZmtxMXZwSHFmdEdDMXhRQ3p1OWJBUkNqeTAiLCJtYWMiOiJmYmY2NzJmODZjM2I3OGEyMzE4NjEwMmFiYjhlZTI2ZTZmNDQ2NTIwYjNmM2U0ZjNhODZjOGE2ZjdiMWM1OGYzIn0=

Các vị quốc chủ trợn mắt líu lưỡi nhìn một màn này, lẩm bẩm nói: “Thật sự đi rồi sao? Một chút dấu vết không gian cũng không có!” “Cũng không phải trốn đi từ trong đạo, thủ đoạn này thật mạnh.

Ads
';
Advertisement
x